Nếu Còn Kiếp Sau

Chương 10

Lau xong người Vương Thanh bước ra khỏi phòng tắm,trên người quấn độc một chiếc khăn.Thì thấy Đại Vũ đang đứng ở ngoài ban công ngắm nhìn thành phố vào buổi đêm.Vương Thanh vội mặc bộ đồ ngủ vào,rón rén bước tới sau lưng ôm Đại Vũ từ đằng sau.Đang ngắm nhìn thành phố,thì cảm nhận được cái ôm đằng sau,Đại Vũ cũng không phản ứng vì tâm trạng lúc này cũng rất cô đơn.Đành dựa vào bên ngực của Vương Thanh cảm nhận sự bình yên." Bảo bối,tâm trạng không ₫ược tốt sao? Hay lạ chỗ ngủ không quen à? ".Đại Vũ nghe thấy thế liền trả lời:

- Không phải là lạ chỗ mà nhìn từ khung cảnh này,bảo bối cảm thấy rất cô đơn.Dòng người tấp nập đang bon chen ngoài kia,những ánh đèn đêm đang rực rỡ làm ta nhìn vào rất cô đơn a.Cảm giác lúc này rầt giống lúc ca ca ra đi,1 năm trước bảo bối hay đi dạo quanh những con ₫ường cũng giống vậy.Có lúc ghé vào những quán ăn vừa thưởng thức vừa nghe những bài nhạc buồn như bài " Nếu không có anh " ca ca có từng nghe qua chưa? Cũng còn rất nhiều bài nhạc tâm trạng khác nhưng chỉ có bài ₫ó là làm bảo bối nhớ mãi.!!

Ôm Đại Vũ vào lòng

- Ca ca rất ít khi nghe nhạc,mỗi lúc nhớ tới bảo bối hay vào các quán bar.Uống xong thì về,lâu lâu lại cùng tụi bạn đi đánh nhau.Cũng bởi vì vậy mà bị Ba chuyển về trường,nhưng ca ca cũng thầm cám ơn vì về đây mới gặp lại được Bảo bối.

Khẽ mỉm cười hai người nhìn ngắm một lúc lâu,cảm giác tĩnh lặng bình yên dần hoà vào nhau." Đứng cũng lâu rồi thôi vào phòng nào,kẻo Bảo bối lại cảm lạnh ",nghe lời Vương Thanh hai người dắt tay vào phòng.

" Bảo bối em có đói không a.Hay để anh đi lấy sữa cho em uống nhé,nãy giờ chắc bụng của em cũng đã tiêu hoá hết rồi "

Đúng là chỉ có khi yêu nhau họ mới hiểu được người kia muốn gì," Ca ca mau đi lấy đi a,hii cám ơn " vừa nói vừa cười.Vương Thanh lẳng lặng đi ra khỏi phòng,Đại Vũ buồn chán ₫i vòng vòng khắp căn phòng khám phá.Căn phòng này ₫úng là thật cô độc,chẳng có gì ngoài một cái ti vi,bàn máy tính với cái bàn học.Sau khi tham quan xong thì ghé qua chỗ ti vi cầm lấy cái điều khiển,định dò tìm đài hay để coi cho đỡ chán thì lại bật ngay đài âm nhạc đành nán lại nghe.

" Sau đây là ca khúc 10 năm của Trần Dịch Tấn mong mọi người thưởng thức vui vẻ."

Âm nhạc vang lên,Đại Vũ vừa nằm đó chờ đợi vừa thưởng thức khúc ca của Trần Dịch Tấn.Nghe một hồi thì cậu cũng chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không biết.Vừa lúc ₫ó cánh cửa cũng mở ra Vương Thanh bước vào,thấy bảo bối đang nằm ngủ thì khẽ bước tới nhẹ nhàng xoa đầu Đại Vũ.Thấy không có phản ứng liền gì,liền đưa miệng gặm vào tai cậu,xong lại nói khẽ " Bảo bối sữa của em đến rồi a ".

Đại Vũ nghe cái gì nhột nhột bên tai,lại nghe tiếng kêu của Vương Thanh liền khẽ mở mắt khẽ nói " Đồ lưu manh dê xòm " nói rồi cậu ngồi dậy cầm ly sữa ực một hơi." No rồi ₫i ngủ đây ",vừa định nằm xuống Vương Thanh lấy tay khều khều Đại Vũ " Còn chưa đánh răng mà? Sao em có thể ngủ được a~ ".

" Đừng phiền " Đại Vũ bực bội nói.Vương Thanh lại ₫ành bế cậu lên tới phòng vệ sinh " Bảo bối,em không được làm biếng như vậy ".Tức quá mà,ngủ cũng không yên Đại Vũ đành ₫ứng xuống chờ Vương Thanh lấy cái bàn chải mới,Vương Thanh lấy kem bỏ lên rồi hai người cùng bước vào nhà vệ sinh.

_____________

" Xong rồi a bảo bối muốn ngủ " Nghe tiếng Đại Vũ nói chắc hẳn cậu cũng đã mệt,mọi chuyện lúc nãy Vương Thanh đành quên hết.Duy nhất điều cậu nghĩ bây giờ là chỉ muốn chăm sóc tốt cho Bả bối,Đại Vũ vừa leo lên giường đã chìm sâu vào giấc ngủ,Vương Thanh lẵng lặng lấy thuốc sát trùng miệng vết thương lúc nãy của Đại Vũ xong rồi dùng băng keo cá nhân dán vào chỗ miệng vết thương.Cậu bước tới chỉnh điều hoà,xong rồi tắt đèn phòng với tivi,bật cây ₫èn ngủ bước nhanh tới cạnh bảo bối.Ôm cậu vào lòng,đặt nhẹ nụ hôn lên trán " Bảo bối ngủ ngon ".Trong căn phòng ấy dần dần chìm vào sự bình yên,chỉ vọn vẹn là tiếng hai hơi thở đều đều đang hoà vào nhau.Giữa khuya Đại Vũ lại nói mớ " Đừng rời xa bảo bối nữa.Bảo bối chỉ cần có anh " khoé mắt cũng chợt rơi lệ,Vương Thanh nghe ₫ược bừng tỉnh,nhìn khoé mắt Đại Vũ mà tim chợt co thắt lại.Lẳng lặng lau giọt lệ kia " Sẽ không bao giờ bỏ rơi Bảo bối nữa.Đừng khóc ngủ ₫i nào " thanh âm vang lên chợt lọt vào tai Đại Vũ lúc ấy mặt cậu cũng khẽ mỉm cười 
Bình Luận (0)
Comment