Ngày hôm sau là sinh nhật của Ninh Hạ, cũng là ngày chịu khổ của mẹ Tuệ Nghi, Thẩm Ninh Hạ vẽ riêng cho mẹ mình một bản thiết kế của bộ phỉ thuý, đốt trước phần mộ: “Mẹ, đây là bộ trang sức đầu tiên con thiết kế, mẹ có thích không?”
Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió khe khẽ phất qua má cô.
Nếu mẹ ở đây thì tốt biết bao, cô có thể thiết kế cho bà vô số bộ đồ trang sức phỉ thuý. Cô rưng rưng ngửa đầu. Đây là một nguyện vọng xa vời mà cô mãi mãi không thể thực hiện. Đời này cô có thể thiết kế vô số bộ đồ trang sức nhưng mẹ cô đều không thể đeo.
Bầu trời ban trưa, mây lững lờ trôi, gió khe khẽ, vô cùng yên tĩnh.
Trong bình gốm nhỏ trước mộ là bụi hoa nhỏ li ti do chính tay cô trồng đầu mùa xuân, lúc này hoa nở màu hồng bao quanh bụi cây. Thẩm Ninh Hạ ngồi xổm xuống, tự tay sửa lại bụi hoa: “Mẹ, con đã vượt qua thời gian thử việc, được tăng lương. Hơn nữa con phụ trách một bộ thiết kế cho khách hàng, còn được trích %. Bây giờ tiền lương đã đủ cho cuộc sống của con và bà ngoại, cho nên con không cần phải đi bán hàng vỉa hè nữa, có thể có nhiều thời gian chăm sóc bà ngoại hơn. Công ty đối với con rất tốt, con muốn làm việc thật giỏi để báo đáp họ.”
“Cửa hàng thuê vẫn còn. Bán được bao nhiêu thì bán … cũng nên chừa đường lùi cho mình.”
Cuộc sống càng ngày càng tốt, sau này đều có hy vọng. Thẩm Ninh Hạ liên miên nói hơn nửa ngày, cuối cùng nói: “Mẹ ơi, trời sắp tối rồi. Con phải về nấu cơm cho bà ngoại. Mấy hôm nữa con sẽ trở lại thăm mẹ.”
“Con và bà ngoại đều rất tốt. Nhưng mà con và bà đều rất nhớ mẹ ….. rất nhớ, rất nhớ “
Thẩm Ninh Hạ bắt được xe bus. Bởi vì khu vực này hẻo lánh cho nên hàng năm chỉ có dịp Thanh Minh và lễ Vu Lan là sẽ có nhiều người. Lúc này trời đã xế chiều cả xe bus trống rỗng chỉ có một mình Thẩm Ninh Hạ.
Thẩm Ninh Hạ dựa vào cửa sổ bên phải, xuyên qua cửa sổ, có thể thấy được mặt trời xuống núi, dần dần biến mất.
Thẩm Ninh Hạ thay đổi hai chuyến xe nữa, mới đến khu chợ. Cô không hề biết rằng, có một chiếc xe vẫn một mực theo sát cô.
Tài xế quay đầu hỏi người ngồi sau, “Phương tiên sinh, vẫn tiếp tục đi theo cô chủ sao?”
Phương Lê Minh nhìn bóng con gái liên tục ẩn hiện ở khu chợ, ông thở dài: “Cứ đi theo đi.”
Phương Lê Minh cầm trong tay một khung ảnh gỗ, bên trong có một bức ảnh chụp đã lâu. Một đôi vợ chồng ôm lấy một bé gái xinh đẹp, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào đến mức có thể xuyên qua bức ảnh bay ra ngoài.
Ngón tay Phương Lê Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt bé gái, thấp giọng thì nào: “Ninh Hạ, con gái ngoan … sinh nhật vui vẻ.”
—–
Từ lúc gặp đến giờ, sự nho nhã lễ độ của Đỗ Duy An khiến bà Tôn có ấn tượng rất tốt. Trong giờ làm việc Đỗ Duy An thường bớt chút thời gian đến thăm bà ngoại.
Bà Tôn mở cửa thấy anh liền cười nói: “Đỗ tiên sinh, hôm nay cậu rảnh à.” Đỗ Duy An mỉm cười: “Vâng ạ, nhân tiện đi ngang qua đây cho nên lên thăm và ngoại ạ.”
Tất nhiên bà ngoại không nhận ra anh là ai. Mỗi lần tới Đỗ Duy An đều lễ phép chào bà: “Bà ngoại, cháu là Duy An.” Nhưng bà ngoại cứ quay đầu đi là quên mất, lúc gọi anh là “Hoàng tiên sinh.” Khi thì “Lý tiên sinh” … Bà Tôn cũng thấy nhưng không thể trách, thở dài nói: “Không cần phí công sửa bà ấy làm gì, quay đầu lại quên ý mà.”
Ngày đó, khi anh thấy bà, toàn thân chấn động, anh lặng lẽ đi đến phòng làm việc của Phương tiên sinh.
Phương Lê Minh thấy bộ dáng của anh, liền biết anh có chuyện riêng muốn nói, nói với trợ lý đi ra ngoài: “Duy An, ở đây còn có hai chú cháu, cháu có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Đỗ Duy An nắm chặt tay, buông lỏng rồi lại nắm chặt, mở miệng: “Bà ngoại bị chứng mất trí nhớ tuổi già, chuyện này Phương tiên sinh có biết không?” sắc mặt Phương Lê Minh thoáng chốc ngưng trọng, thở dài: “Chú biết.”
Rất nhiều lời muốn nói nghẹn ở cổ Đỗ Duy An. Anh biết có chuyện không tiện nói ra.
Phương Lê Minh dựa vào cạnh bàn đứng dậy: “Có phải cháu muốn hỏi tại sao những năm gần đây biết mà không làm gì đúng không?” Đỗ Duy An im lặng, dừng hồi lâu mới nói: “Cháu biết bà và cô ấy không chịu nhận.”
Phương Lê Minh cười khổ: “Chú nghĩ nhiều cách. Nhưng mà Ninh Hạ rất thông minh …. Chú sai người đi chợ đêm mua đồ của con bé, nhưng lần nào cũng bị phát hiện…”
“Thậm chí nó còn không cho chú gặp mặt …”
“Duy An, có ai nghĩ rằng Phương Lê Minh chú đây muốn gặp con gái mình cũng phải lén lút, theo sau như kẻ trộm không …” lòng Phương Lê Minh tràn ngập phiền muộn.
Ngày hôm nay, Đỗ Duy An lại đến, Bà Tôn vào bếp rót cho anh một chén nước, đi ra thấy anh đang thất thần nhìn ảnh Ninh Hạ ngày bé. Bà Tôn thấy khác thường, liền nhớ tới Đỗ Duy An gọi “bà ngoại.”, lập tức hiểu ra: “Thì ra Đỗ tiên sinh có biết Ninh Hạ nhà chúng tôi.” Đỗ Duy An không nói, chỉ cười cười.
Đây là ngầm thừa nhận. Bà Tôn chắc chắn như vậy. Bà lại cười nói:””Không phải tôi khen đâu, Ninh Hạ nhà chúng tôi là cô bé có tìm cũng khó gặp. Không phải nói khoác chứ thời buổi bây giờ kiếm đâu ra đứa bé hiếu thuận như con bé chứ. Đỗ tiên sinh cậu nên biết quý trọng.”
Hồi lâu sau Đỗ Duy An mới nói: “Bà Tôn, bà đừng nói cho Ninh Hạ biết chuyện cháu hay đến thăm bà ngoại. Dù cô ấy có hỏi bà cũng đừng nói. Cháu không muốn cô ấy biết.”
Làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không muốn Ninh Hạ biết. Thời buổi bây giờ có rất ít thanh niên kiên trì, cẩn thận tỉ mỉ, có lòng tốt như vậy, Bà Tôn biết Đỗ Duy An là người tốt. Bà vỗ ngực hứa: “Được được, Bà Tôn không nói, cho dù có chuyện gì cũng không nói: Chuyện của mấy thanh niên bọn cậu tự mình giải quyết là tốt rồi.”
Bởi vì ở nghĩa trang khá lâu, cho nên khi ở chợ Thẩm Ninh Hạ vội vã mua đồ rồi chạy về nhà, kinh ngạc vạn phần khi thấy Đỗ Duy An đang ngồi trong phòng khách nhà mình. Ban đầu cô tưởng là mình hoa mắt, nhưng cô chớp mắt hồi lâu Đỗ Duy An vẫn không biến mất.
Anh bưng bát đang đút cho bà ngoại ăn gì đó. Sắc mặt Thẩm Ninh Hạ nhất thời sa xuống: “Sao anh lại ở đây?”
Đỗ Duy An ngẩng đầu nhìn cô một cái, không đáp lại, chỉ khẽ dỗ và ngoại nói: “Bà ngoại, nào ăn thêm vài miếng nữa.” Thẩm Ninh Hạ mở rộng cửa: “Mời anh đi cho.”
Đỗ Duy An bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ muốn ngồi cùng và ngoại chút thôi.” Thẩm Ninh Hạ cười khẩy, “Đỗ Duy An an, da mặt anh còn dày hơn vỏ cây nữa. Ở đây ai là bà ngoại của anh?”
Đỗ Duy An không đáp. Ninh Hạ bén nhọn như vậy khiến người ta đau lòng không thôi.”
Lúc này Bà Tôn mỉm cười từ bếp đi ra: “Ninh Hạ, về rồi à?” sắc mặt Thẩm Ninh Hạ dịu xuống: “Bà Tôn.” Bà Tôn thấy vẻ mất tự nhiên của hai người, càng thêm hiểu lầm: “Ngày hôm nay tiểu khu có sinh hoạt tập thể, bà chuẩn bị đi đây. Đỗ tiên sinh này đã đến chơi với A Hương lâu rồi, cậu ấy còn làm một bàn đồ ăn nữa.”
Thì ra người tốt qua đường mà Bà Tôn nói qua chính là anh ta. Anh ta còn làm đồ ăn? Đồ ăn gì chứ? Thẩm Ninh Hạ quay đầu, lại ngạc nhiên phát hiện ra trên bàn ăn góc nhà, bầy đầy thức ăn.
Trước khi đi Bà Tôn còn không quên đóng cửa lại cho hai người. Nhưng hai người trong phòng lại rơi vào khoảng dài trầm mặc.
Đỗ Duy An đút cho bà ngoại ăn xong, lấy khăn ướt lau mặt lau tay cho bà. Cuối cùng Đỗ Duy An khẽ mở miệng: “Ở trong bếp còn nấu canh. Em chút nữa nhớ tắt bếp.”
“Anh đi đây, em trông bà ngoại.”
Lời của cô khó nghe đến vậy, anh vẫn gọi bà ngoại. Thẩm Ninh Hạ đúng là không còn gì để nói với Đỗ Duy An.
Trước khi đóng cửa lại, Đỗ Duy An khẽ quay đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ.” nghe vậy Thẩm Ninh Hạ đột nhiên ngẩng đầu, thấy cánh cửa kia đã đóng.
Đã nhiều năm trôi qua, không ngờ anh vẫn còn nhớ sinh nhật của cô.
Vào nhà bếp nhỏ, canh đang sôi sùng sục trên bếp, hơi nóng bốc nghi ngút. Là canh gà nấm rừng mà cô thích nhất. Nấm rừng nấu với gà thả trên núi, ngon ngọt đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi … đương nhiên mỗi lần đến nhà anh, ai cũng biết cô thích uống canh này, cho nên đều nấu để chiêu đãi cô.
Chuyện cũ lại ào ạt ùa về, rõ ràng trước mắt… Trong lúc nhất thời lồng ngực Thẩm Ninh Hạ phập phồng bất định, cô mạnh tay tắt bếp ga, nhấc nồi canh nên đổ hết vào thùng rác.
Nếu như nói nồi canh này là ý tốt, còn không bằng là giết cô.
Ngoài việc chăm sóc bà ngoại, toàn bộ tâm trí Thẩm Ninh Hạ đều đặt vào công việc. Cô lại thiết kế hai bộ trang sức cho khách hàng. Trong đó có một bộ ý tưởng từ dây Mạn Đằng kết hợp với hồng ngọc, từ xa nhìn lại, tựa như là một đoá hoa hồng nhạt nở rộ, cực kỳ tự nhiên tươi mát. Một bộ khách dùng khối bích ngọc hình vuông lớn, thiết kế một chuỗi hạt đơn giản, khuyên tai, cả bộ đều ổn trọng mà không mất đi vẻ quý giá.
Đường Nhất Phong nhận được bản thiết kế nhìn hồi lâu không có dời mắt, cuối cùng gấp bản thiết kế lại, nghiêm mặt nói: “Tôi mong rằng mình đã chọn đúng người. Cô tiếp tục cố gắng lên.”
Tối đó, Đường Nhất Phong đem bản vẽ trình cho Phương Lê Minh: “Phương tổng, ngài biết tôi luôn luôn nói thẳng thật, chưa bao giờ biết nịnh nọt nói tốt. Phương tiểu thư thực sự rất có thiên phú thiết kế. Ba bộ đồ trang sức cô ấy thiết kế, trơn bóng tinh tế, cấu tứ mới mẻ độc đáo, mỗi bộ tôi đều rất thích.”
Phương Lê Minh thận trọng nhận lấy, đeo kính mắt, tỉ mỉ xem lại, vui mừng không ngớt: “Đúng vậy, mặc dù tôi là kẻ ngoại đạo, không hiểu ngụ ý hoa văn, nhưng nhìn qua tôi đều muốn mua. Nếu như có khách hàng nhìn thấy, nhất định sẽ rất hài lòng.”
Phương Lê Minh đưa bản thiết kế cho Đỗ Duy An ngồi bên cạnh: “Con bé Ninh Hạ ấy à, từ nhỏ đã thích vẽ. Vợ chồng chú liền đưa con bé đến lớp vẽ, cô giáo nói con bé cực kỳ nhạy cảm với màu sắc, phối màu rất hợp lý. Cô giáo khuyên vợ chồng chú tìm cho con bé một lớp học chuyên nghiệp, giúp con bé sau này phát triển toàn diện …” Phương Lê Minh lại nhớ lại, giọng nói trầm thấp, buồn đau vô cớ.
Đỗ Duy An nhìn bản thiết kế hồi lâu.
Đường Nhất Phong nói: “Phương tổng, kế tiếp có một cuộc thi thiết kế châu báu, đây là cuộc thi lớn nhất toàn Châu Á, tôi nghĩ nên sắp xếp … nếu như có thể đoạt giải thưởng, đối với sự phát triển sau này của Phương tiểu thư rất có lợi.. Ý tứ của ngài thế nào?” Phương Lê Minh luôn miệng tán thành: “Chỉ cần tốt cho con bé, cậu cứ giúp tôi sắp xếp đi.”
Ngày hôm sau, trong cuộc họp công ty, Đường Nhất Phong liền tuyên bố chuyện công ty Di Hoà sẽ cử một nhà thiết kế đi dự thi, nhưng vị trí này sẽ dựa vào bản thiết kế của mọi người để quyết định.
Đường Nhất Phong lạnh lùng nhìn một lượt tổ thiết kế nói: “Tôi không quan tâm mọi người vào công ty bao lâu, có bao nhiêu kinh nghiệm, cơ hội chỉ có một. Một tháng sau, mỗi người ngồi đây gửi cho tôi bản phác thảo của mình. Cuối cùng là do ban quản lý bỏ phiếu kín quyết định chọn ra bản xuất sắc nhất. Tan họp.”
Phải biết rằng cuộc thi như thế, không đoạt giải thì thôi, chỉ cần đoạt giải sẽ bỗng nhiên nổi tiếng trong giới thiết kế trang sức.
Lần đầu tiên công ty dùng phương pháp lựa chọn như vậy, mọi người rất ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng thấy rất công bằng, đều sắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử.
Còn với người mới như Thẩm Ninh Hạ mà nói, công ty đồng ý cho cô được tham dự cô đã vạn phần cảm kích rồi.
Bởi vì thích thiết kế, lại muốn có cơ hội phát triển tốt hơn sau lần này, có thể được công ty tăng lương, Thẩm Ninh Hạ vô cùng chuyên tâm vào thiết kế. Mỗi lần Tô Gia Ny gọi điện cho cô, cô không tăng ca thì cũng là trên đường đi làm. Tô Gia Ny oán giận: “Thẩm Ninh Hạ, cậu có phải là ký hợp đồng bán thân đâu mà liều mình thế hả?”
Tô Gia Ny vốn là công chúa ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, chưa bao giờ biết buồn là gì, sao hiểu được ý nghĩa của công việc và tiền tài với cô đâu. Công việc tốt sẽ thu được tiền thù lao tương ứng, đây chính là tiền sinh hoạt cho cô và bà ngoại, cũng có thể ứng phó được tiền chữa bệnh của bà ngoại.
Hôm nay, nhá nhem tối Thẩm Ninh Hạ trên đường về nhà ghé chợ nông sản mua thức ăn, muốn nấu canh hầm cà rốt cho bà ngoại uống.
Ai ngờ rằng mở cửa ra lại không thấy bà ngoại trong nhà, cô nghĩ rằng Bà Tôn dẫn bà ngoại đi dạo, cũng lơ đễnh đi thẳng vào bếp nhặt rau. Mới nhặt được mấy cọng rau đã nghe thấy bác Vương chống gậy từ trên lầu đi xuống gõ cửa ầm ầm: “Ninh Hạ, bà ngoại cháu thừa dịp Bà Tôn đi rửa tay đã đi ra ngoài rồi. Bà Tôn đang tìm đến điên người lên, cả xóm cũng đang đi tìm, bác đi đứng bất tiện nên ở nhà để báo tin cho cháu.”
Thẩm Ninh Hạ giật mình, ngay cả tạp giề cũng không cởi, vội vàng chạy xuống lầu tìm kiếm khắp nơi. Hỏi rất nhiều người, đều nói không thấy. Bà Tôn vội đến muốn khóc. Mắt thấy trời sắp tối rồi, lòng Thẩm Ninh Hạ nóng như lửa đốt, đang định báo công an, thì thấy Đỗ Duy An và bà ngoại trên bãi cỏ bên bờ sông.
Thẩm Ninh Hạ mừng đến rơi nước mặt, chạy đến ôm chặt bà ngoại: “Bà ngoại…” Đỗ Duy An ở bên giải thích: “Lúc anh đi qua thấy một mình bà ngoại ngồi đây, anh khuyên bà về, nhưng bà không chịu…”
Thẩm Ninh Hạ mạnh miệng quát ngắt lời: “Ai là bà ngoại của anh?”
Đỗ Duy An ngừng lại, anh nhìn Thẩm Ninh Hạ, không nói nữa.
Bốn phía lâm vào im lặng.
Thẩm Ninh Hạ đỡ cánh tay gầy yếu của bà ngoại, nhỏ giọng dỗ: “Bà ngoại, nào, chúng ta về nhà. Hôm nay cháu mua cà rốt nấu canh cho bà đấy, có thích không?” bà ngoại vẫn cố chấp như trước khẽ lẩm bẩm: “Không đi đâu, tôi muốn tìm Tuệ Nghi … tôi phải tìm Tuệ Nghi nhà tôi … tôi còn chưa có tìm thấy Tuệ Nghi nhà tôi đâu …”
Thẩm Ninh Hạ dùng năm ngón tay chải tóc cho bà ngoại, khẽ dỗ: “Tuệ Nghi về nhà rồi, đang ở nhà chờ chúng ta. Chúng ta không về nhà Tuệ Nghi lại đi mất. Ngoan nào, chúng ta về nhà thôi.” Lúc này bà ngoại mới đồng ý: “Được được, chúng ta về nhà, về nhà nhanh thôi. Tuệ Nghi đang chờ chúng ta ở nhà …”
Thẩm Ninh Hạ rời đi, khi đi lướt ngang qua Đỗ Duy An, cô lạnh lùng nói: “Đỗ Duy An, đừng mong tôi sẽ cám ơn anh.”
Đỗ Duy An đứng yên trên nền cỏ, không nhúc nhích nhìn hai người rời đi. Bóng anh trải dài, tựa như cây trúc lẻ loi, vô cùng cô đơn.
Thẩm Ninh Hạ không cho Đỗ Duy An chút sắc mặt tốt nào, nhưng Đỗ Duy An vẫn như trước theo ý mình đến thăm bà ngoại. đôi khi Thẩm Ninh Hạh cũng thấy lạ, người này thích ngược thì phải. Cô nói năng không lưu tình chút nào, nhưng anh đều có thể nhịn xuống.
Căn bản bà ngoại không nhớ Đỗ Duy An, nhưng bà rất thích làm bạn với Đỗ Duy An. Cả ngày hôm nay kéo tay Đỗ Duy An, cứ một lúc lại nói: “Hạ Hạ nhà tôi.. từ nhỏ … từ nhỏ đã rất biết điều … rất nghe lời nha.”
Đỗ Duy An kệ bà lôi kéo, cúi đầu ừ một tiếng: “Cháu biết. Hạ Hạ vẫn luôn biết điều.” Từ ngày bị cô trách móc, anh cũng thức thời không gọi “Bà ngoại” nữa.
Vừa dứt lời không lâu, Thẩm Ninh Hạ đã đi ra kéo tay bà ngoại: “Bà ngoại, anh ta có việc phải đi rồi.” tuy rằng thấy cô nói nhỏ nhưng ngữ điệu rất lạ, quả nhiên chỉ một giây sau, liền thấy Thẩm Ninh Hạ nặng nề quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói với anh: “Anh đi đi.”
Đang yên đang lành không biết chọc gì cô. Đỗ Duy An đành phải đứng dậy, tạm biệt bà ngoại: “Bà, cháu lần sau sẽ đến thăm bà.” Thẩm Ninh Hạ đóng cửa lại, đi theo anh đến cầu thang, “Đỗ Duy An, anh nói đi, anh muốn thế nào? Đừng có quanh co lòng vòng. Tôi biết tôi không đấu lại nhà họ Đỗ các anh. Anh nói mục đích của anh đi, tôi sẽ cố hết sức thoả mãn anh, từ sau mời anh biến đi.”
Khu chung cư cũ kỹ, cầu thang rất hẹp, chỉ cho hai người đứng ngang nhau. Ánh mặt trời không chiếu đến, vô cùng âm u. Đỗ Duy An đáp: “Anh chỉ muốn ở cùng bà ngoại thôi.” Bà lão mang lại ánh mặt trời ấm áp trong cuộc đời anh, điều duy nhất anh có thể báo đáp bà cũng chỉ có thế mà thôi.
Thẩm Ninh Hạ cười chế giễu. Tay phải cô nắm chặt tay vịn cầu thanh, cực kỳ ác độc nói: “Đỗ Duy An, có phải anh thấy bà ngoại tôi như vậy thì anh rất vui, rất thoả mãn cho nên anh cứ đến hết lần này đến lần khác đúng không?”
Đỗ Duy An đối điện cô, đứng ngược sáng, cả khuôn mặt ẩn trong tối, hoàn toàn không nhìn rõ vẻ mặt.
“Đỗ Duy An, tôi và bà ngoại tuy rất nghèo, nhưng cuộc sống của chúng tôi yên tâm thoải mái, bởi vì chúng tôi không làm gì đáng xấu hổ với trời, với đất, với lương tâm mình. Chúng tôi không bị ác mộng nửa đêm làm giật mình tỉnh giấc, chúng tôi không bất an ngủ không yên … đúng, tôi rất khổ, thế nhưng mỗi một đồng tiền đều là tôi kiếm được bằng bàn tay của mình, là mồ hôi nước mắt của tôi, kiếm được càng nhiều tiền buổi tối tôi ngủ càng ngon. Tôi đây không thẹn với lòng mình, nhưng nhà họ Đỗ các người …”
“Một đám vong ân phụ nghĩa … lương tâm bị chó tha …” Thẩm Ninh Hạ không lựa lời, nói rất nhiều lời khó nghe, không hề nể chút mặt mũi nào.
Thế nhưng Đỗ Duy An vẫn đứng yên, không phản bác nửa lời. Bởi vì ngược sáng, Thẩm Ninh Hạ không nhìn thấy đau lòng cùng yêu thương đong đầy trong mắt anh.
Đỗ Duy An mặc kệ cô nói ác độc cỡ nào, khiến mình khó chịu đến đâu, anh đều bình tĩnh đứng một bên, không hề ngại ngần, vẫn tiếp tục xuất hiện trong nhà bà ngoại. Thẩm Ninh Hạ thực sự không biết phải làm gì mới có thể đuổi Đỗ Duy An khỏi cuộc sống của mình và bà ngoại. Dần dần cô bất đắc dĩ tiếp nhận sự thực … thỉnh thoảng về đế nhà sẽ thấy Đỗ Duy An đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Bà Tôn nhìn bọn họ, đáy lòng luôn mỉm cười. Bà đầy ý tứ nói: “Ninh Hạ, cháu cũng lớn rồi, đừng tuỳ hứng, Con gái phải biết làm nũng, yếu đuối. Không nên ngang ngạnh, làm người ta không thích mình.”
Thẩm Ninh Hạ không chỉ một lần nói với bà: “Bà Tôn, sau này đừng cho anh ta vào nhà. Cháu và anh ta không thể đâu.”
Đối với chuyện mẹ Thẩm Ninh Hạ, đương nhiên Bà Tôn cũng nghe qua bà ngoại cô nói, nhưng bà không rõ những khúc mắc giữa Thẩm Ninh Hạ và chàng thanh niên này. Bà thấy chàng thanh niên này cẩn thận tỉ mỉ, chăm sóc bà ngoại Ninh Hạ tận tình chu đáo, liền yêu quý Đỗ Duy An, quyết định tác hợp cậu ta với Ninh Hạ.
Bà Tôn ngừng tay đang dở việc, đầy quan tâm nói: “Sao không được? Bà thấy Đỗ tiên sinh cái gì cũng tốt. Ngày hôm nay cậu ta đến nói chuyện với bà ngoại cháu rất lâu. Thời bây giờ người trẻ tuổi mấy ai có thể trầm ổn kiên trì được vậy? Ninh Hạ, cháu đừng trách Bà Tôn nói nhiều, cháu đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
“Ninh Hạ, Bà Tôn bằng này tuổi rồi, nhìn người không có sai đâu. Đỗ tiên sinh là người tốt có thể dựa vào. Cháu đừng bỏ lỡ.”
Bà Tôn không biết nguyên nhân thực sự, chỉ cho rằng Đỗ Duy An đang theo đuổi cô, Thẩm Ninh Hạ lại không tiện giải thích, chỉ đành bất đắc dĩ yên lặng. Thế là đã hiểu lầm ngày càng hiểu lầm thêm.