"Hắc, ngươi tỉnh rồi?"
Lam Tích Vụ lẳng lặng nằm trên đống cỏ, sắp xếp lại đầu óc đang hỗn loạn, nàng đưa tay sờ lên trán, vết thương đã được ai đó băng bó cẩn thận. Trong ngực có chút trống vắng, nàng nghiêng đầu nhìn lại, liền chỉ thấy lợn rừng nhỏ bị thương lúc nãy không hề rời đi mà đang ngồi một góc, thấy nàng tỉnh lại liền mở to đôi mắt quẫy đuôi, rất có linh tính mà chạy lại bên nàng cọ a cọ.
Cái chuyện gì đây, một con lợn rừng non cũng có thể có linh trí. Nàng đây là đang nằm mơ?
(A Vụ tưởng là con lợn rừng nói chuyện với mình =))))))
Nhưng mà một giây sau, nàng liền biết là mình nghĩ nhiều. Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, trên mặt là một nụ cười xán lạn có chút quá phận.
"Sao ngươi không đáp lời ta?"
Lam Tích Vụ khôi phục thần săc bình tĩnh, đôi mắt lưu ly cực thiển nhìn người kia đánh giá. Người kia là nữ tử tầm mười bốn mười lăm tuổi, một thân hoa phục xanh nhạt, trong ngực ôm một thanh kiếm, lấy một tư thế cực kì chướng tai gai mắt ngồi trước mặt nàng. Nhưng trên người nàng ta lại truyền đến một cảm giác áp bách khiến người ta không thể coi nhẹ. Nàng chỉ mới từng trên người phụ thân nàng Hàm Quang Quân thấy loại cảm giác bất động cũng có thể khiên người ta kinh hãi này. Lam Tích Vụ nghĩ đến người này ắt hẳn là thế ngoại cao nhân, liền ngồi thẳng dậy, muốn cung kính hành lễ với nàng, lại bị người kia ngăn lại.
"Ách, nơi này mọi người thật đúng là lễ phép. Hảo hảo không cần hành đại lễ như vậy, chính bản quận chúa mới cần cảm tạ ngươi"
Nghe vậy, Lam Tích Vụ ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên một tia nghi hoặc. Lục y thiếu nữ kia Lục y thiếu nữ kia cuộn chân ngồi bên đống lửa, cười ôm lấy con lợn rừng nhỏ trong tay nàng, nhéo nhéo cái tai nhỏ, cười nói:
"Đây là tiểu tổ tông nhà ta a~ hôm qua bất cẩn để lạc mất nó, may mà có ngươi"
Dừng một chút, thiếu nữ bỗng nhìn ra phía ngoài thầm thì một câu khẩu quyết, sau đó mới quay lại nói tiếp: . Truyện hay luôn có tại == TRU MTRUYEN. C O M ==
"Con người ta đây không thích kết gio cùng người khác. Người cứu tiểu tổ tông nhà ta, chính là có duyên với ta. Trước tiên ta tặng ngươi một bản luyện dược thư, sau này, nếu ngươi có thể phi thăng, liền đến phía nam tiên giới tìm ta. Cung Văn Khê ta nếu lúc đó chưa chết ắt hẳn sẽ toàn lực bảo hộ ngươi. Hảo! Tiểu tổ tông, mau cùng nàng cáo biết, chúng ta có duyên sẽ gặp lại"
Sau khi mang hết thảy những gì muốn nói nói xong, thiếu nữ cùng con lợn rừng kia liền tiêu thất không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn một viên ngọc an tĩnh nằm ngay chỗ nàng ta vừa ngồi kia. Trầm mặc một lát, Lam Tích Vụ cầm viên ngọc kia cầm lên, dùng linh lực dò xét một phen. Lại không nghĩ linh lực của mình vừa mới tiếp xúc với thứ bên trong viên ngọc liền có một trận bạch quang chói mắt bùng ra, tri thức cuồn cuồn toàn bộ tràn vào trong đầu Lam Tích Vụ, làm cho sắc mặt của nàng vốn đã không còn một tia huyết sắc càng trở nên trắng bệch. Cũng may lần truyền thừa này cũng không kéo dài, nàng mang những thông tin phức tạp trong đầu sắp xếp một chút, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Nàng đứng dậy, tư thế phòng bị chuẩn bị xuất kiếm đã thấy một mạt thiển lam văn vân y phục xuất hiện trong tầm mắt, chính là đệ tử thân quyến của Cô Tô Lam thị lần này đến Thanh Đàm hội. Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, phòng bị trong đáy mắt tan rã, ngẩng đầu lên thấy một gương mặt thập phần quen thuộc đi tới khiến tâm tình nàng trở bên bình thản. Nàng liền kêu:
"Bá phụ"
Mà người kia thấy nàng, tựa hồ trút đượng gánh nặng thở ra một hơi, rồi lại thở dài, lập tức bước nhanh về phía nàng. Trông thấy tiểu nữ hài trước mắt một thân chật vật cùng với mạt ngạch trên trán bị vết máu nhuộm đỏ, sắc mặt Lam Hi Thần rõ ràng có chút khó coi, thấp giọng nói:
"Lần say có chuyện vạn lần không bên chạy loạn... nơi này tà ma khó lường, người xảy ra chuyện ngươi nói xem bá phụ phải làm thế nào."
"Là Tích Vụ kích động" Lam Tích Vụ cúi đầu: "Trở về Cô Tô con sẽ tự giác đi lĩnh phạt"
Này làm sao có thế phạt nàng đây? Rõ ràng là Kim gia đệ tử sai trước.
Vị bá phụ nào đó lắc đầu, trong lòng niệm một câu "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nói xấu sau lưng người khác", liền mang Lam Tích Vụ ngự kiếm trở về Kim Lần đài, đồng thời báo cho Kim Quang Dao là đã tìm thấy Lam Tích Vụ.
Vị kia thế bá lắc đầu, âm thầm nói một câu "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chỉ phía sau ngữ người không phải là" sau, liền dẫn Lam Tích Vụ ngự kiếm trở về Kim Lân đài, đồng thời truyền tin nói cho những người khác Lam Tích Vụ đã tìm tới. Nắm lấy cổ tay Lam Tích Vụ xem xét, Lam Hi Thần thầm nhíu mày, đây là nàng khí huyết bị hao tổn quá nhiều. Lại nhìn đến bộ dáng chật vật lúc này của Lam Tích Vụ, trong lòng liền lạnh đi vài phần. Lan Lăng Kim thị quả nhiên là quá phận.
Ai, không được nói xấu sau lưng người khác, y trở về cũng nên tự lĩnh phạt a.