- Anh nói cậu bé đó?- Chương Hiểu bàng hoàng nhìn Trình Ngạn Thâm. Cô biết
anh rất giỏi trong việc nhìn người nhưng đến mức thấu hiểu được sâu sắc
những góc khuất trong tâm hồn là điều không phải ai cũng làm được. Trừ
khi anh là…
Chương Hiểu bỗng hoảng sợ với suy nghĩ của mình. Tim
cô đập nhanh một nhịp. Bỗng, cô nhận thấy Trình Ngạn Thâm thật xa lạ.
Hình như anh không đơn giản như những gì cô vốn được biết.
- Cao Trình, anh quay lại đoạn clip ở khoảng hai mươi giây đầu đi. - Trình Ngạn Thâm nhìn Cao Trình, khẽ nói.
- Có gì đặc biệt sao?
- Không những đặc biệt mà còn vô cùng thú vị.
Tất cả không ai bảo ai đều chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt. Giây thứ mười chín, căn phòng thứ nhất.
Giây thứ hai mươi, căn phòng thứ hai.
Một cậu bé ngồi co rút trong một góc tường. Hai mắt cậu nhắm chặt, đôi tay
buông lỏng theo thân người. Trong phòng, những tiếng rên la không ngừng
vọng lại. Cứ sau vài phút, cậu lại nắm chặt tay rồi buông ra, hành động
lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Vẻ mặt cậu không có quá nhiều những hoảng
sợ. Chỉ là một chút xao động rất nhỏ, rất khẽ ngỡ như thế giới đen tối
ngoài kia vốn không chút ảnh hưởng đến con người nhỏ bé xanh xao này
vậy.
- Chương Hiều, hành động nắm chặt tay ấy có ý nghĩa gì đặc biệt không?- Cao Trình nhìn cô nghi quoặc.
- Khi con người cảm thấy căng thẳng, hồi hộp hay hoảng sợ trước một việc gì
đó, não sẽ hoạt động đặc biệt mạnh mẽ. Ở não, có những vùng là trung tâm vận động và cảm giác. Nó sẽ chi phối cho mọi hoạt động của cơ thể con
người.
Khi các trung khu này hoạt động mạnh, sẽ ức chế các vùng khác của cơ thể để tập trung tất cả năng lượng cho hoạt động mà nó xem
là quan trọng. Ví dụ như nó ức chế trung tâm hô hấp, trung tâm vận
mạch...Trong quá trình đó, nó đồng thời cũng chi phối một cơ quan nào đó làm ra một số hành động mang tính vô thức. Đó có thể là các hoạt động
cơ học đơn giản như xoa tay, giậm chân hay liên tục nắm chặt tay. Ngoài
ra còn có hoạt động bài tiết như chảy nhiều mồ hôi, tăng tiết dịch cơ
thể...
Tất cả những hành vi ấy đều nhằm giảm tải những căng
thẳng và áp lực của môi trường bên ngoài tác động lên hệ thần kinh trung ương. Đây là những hành động không qua xử lý nên ngay cả nạn nhân cũng
không nhận thức được những gì mình đang làm.
- Nhưng mà…- Chương Hiểu ngừng một chút, ánh mắt cô sâu hút nhìn vào hình ảnh cậu bé đang hiện trên màng hình và gằn giọng:
- Những hành vi đó chỉ diễn tả sự lo sợ ở mức độ 1 và 2. Nghĩa là, đối với
những tra tấn mà hung thủ đem lại chắc chắn nạn nhân phải có những biểu
hiện mạnh mẽ hơn, không ngừng ở những phản xạ vô thức như thế này.
- Vậy cậu bé không sợ sao?- Diệp Như lên tiếng.
- Sợ, đương nhiên là sợ. Nhưng nỗi sợ này không lớn như những người còn lại.
Và theo tôi, đây chính là nguyên nhân đưa đến cái chết của cậu bé. Hung
thủ muốn thống trị tâm hồn con người, và hắn chắc chắn không cho bất kỳ
ai phá hủy khát vọng đó. Người nào làm trái việc đó chỉ có một con
đường duy nhất, chính là chết.