Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi!

Chương 50

"Thứ tao muốn là cái mạng quèn của mày."

Họng súng chĩa thẳng vào trán Thiên Phong, có thể cảm nhận được sự đắc thắng hiện rõ trong mắt của tên đang cầm súng - Lập Dương.

"2 lần trước phải nói là mày rất may mắn, nhưng lần này thì không đâu."

"Tên khốn! Anh không được đụng đến Thiên Phong." - Nhã Ân giận dữ quát lớn.

"Làm cho nó câm miệng lại." - Lập Dương không thèm nhìn nhỏ lấy 1 cái, chỉ lên tiếng để ra lệnh cho 2 tên đàn em.

"Dạ đại ca."

*Xẹt*

"Á."

Cả người của Nhã Ân đỗ nhào xuống đất 1 cách thô bạo. Nhỏ ngất lịm đi sau khi bị 1 tên chích điện cường độ mạnh vào người.

Thiên Phong hơi bực tức, cậu vùng vằng nhưng bất lực, tuy thân hình cậu cường tráng khỏi bàn rồi nhưng với 2 tên to con giữ chặt như vậy thì cũng chào thua.

Lúc này Hải Băng cũng từ từ tỉnh dậy, trông thấy cảnh tượng nguy hiểm trước mắt cô định lên tiếng nhưng kịp bắt gặp cái lắc đầu của Thiên Phong.

"Được rồi, mày muốn giết tao thì cứ ra tay nhưng Hải Băng, Mẫn Nhi không liên quan đến chuyện này, hãy thả họ ra."

Lập Dương bật cười, nhướng mày. - "Không liên quan?"

"Thả họ ra."

Lập Dương hạ khẩu súng xuống, hắn quay sang nhìn Hải Băng, cô đang định nằm xuống giả vờ xỉu như ám chỉ của Thiên Phong nhưng chậm mất rồi, đã bị Lập Dương nhìn thấy.

"Tỉnh rồi à? Vậy để tao biến em ấy trở nên liên quan, được không?"

Thiên Phong giật mạnh tay định ngăn cản Lập Dương nhưng đã bị 2 tên kia giữ chắc như gọng kiềm.

"Mày mà đụng đến cô ấy, tao sẽ giết mày."

Hắn đến ngồi cạnh Hải Băng, cười đểu. Hải Băng sợ hãi, vội nhích ra xa hắn nhưng đã bị hắn tóm gọn trong tay, hắn nắm chặt cánh tay của cô.

"Trước khi tiễn mày gặp Diêm Vương, tao sẽ để mày chứng kiến 1 cảnh tượng mãn nhãn, chịu không?"

Hắn kề môi sát gò má của Hải Băng, định hôn lên thì bị cô né đi nhưng không ngờ hắn đã lập tức chuyển sang hôn lên cổ.

"THẰNG CHÓ!" - Thiên Phong tức giận, không ngừng dùng sức đẩy 2 tên kia, cậu rất muốn thoát khỏi bàn tay của họ mà chạy ngay đến đấm vào mặt tên khốn Lập Dương.

"Tụi bây trói chặt nó vào cây cột nhà rồi ra ngoài hết cho tao."

Sau đó, mọi thứ đều như lời hắn. Trong căn phòng, Mẫn Nhi và Nhã Ân đều nằm ngất trên sàn, Thiên Phong thì bị trói chặt vào cột nhà và hắn thì đang giữ chặt cánh tay Hải Băng dù cho cô có cố phản kháng cũng bằng không.

"Anh định làm gì tôi? Buông tôi ra." - Hải Băng sợ hãi khóc nức nở.

"Mày thả cô ấy ra. Muốn giết tao thì giết ngay đi."

Lập Dương không hề nhìn Thiên Phong mà chỉ chú mục vào gương mặt xinh đẹp của Hải Băng.

"Khi nhìn gần như thế này, em có biết là em đẹp đến mức nào không? Như 1 thiên thần vậy, chính vì em mà con sói lớn trong anh đang dâng trào đây này."

"KHỐN NẠN. BỎ BÀN TAY DƠ BẨN CỦA MÀY RA KHỎI NGƯỜI CÔ ẤY." - Thiên Phong gào thét, sự tức giận đang ngày 1 dâng lên nhưng lại chẳng làm được gì vì cậu đang bị trói rất chặt.

Hắn quay lại nhìn cậu, cười đểu, dùng lưỡi liếm mép. - "Mày biết không, bạn gái của mày rất xinh đẹp, lại vô cùng hấp dẫn, thật là làm cho Lập Dương tao cảm thấy kích thích."

Hải Băng lắc đầu quầy quậy, nước mắt cứ tuôn không ngừng, cả người cô bắt đầu run rẩy. Cảm giác bất an vô cùng, cô chỉ mong mọi thứ sẽ không như cô nghĩ...

*Roạt*

1 mảnh áo sơ mi nữ bay giữa không trung và đáp xuống mặt đất kia 1 cách thô bạo. Lập Dương như con sói đang trong cơn đói khát, vừa dùng tay giữ chặt cơ thể Hải Băng vừa cười hả hê. Hải Băng sợ hãi và khóc nấc lên, cố gắng nhích người ra sau để tránh khỏi hắn, cổ họng chợt tắt nghẽn đến không thốt nên lời.

"BUÔNG CÔ ẤY RA."

Mặc kệ Thiên Phong gào thét trong giận dữ, Lập Dương tiếp tục tiến lại gần Hải Băng, bàn tay hắn đặt lên vai cô - nơi mà hắn vừa xé toạc lớp áo và để lộ làn da trắng ngần. Hải Băng lắc đầu ngầy ngậy, mắt đã đầy 1 bọng nước, cố gắng dùng chân đẩy người về phía sau nhưng với tình trạng tay chân bị trói chặt như vậy, có cố phản kháng thì lại càng thêm đau. Cô bất lực, đưa mắt nhìn Thiên Phong, ánh mắt đau khổ tột cùng.

Thiên Phong xiết chặt 2 tay, đôi mắt màu xám khói như có tia lửa, những đường gân đỏ tấy hiện lên, chứng kiến cảnh tượng như vậy mà không làm được gì, sao cậu có thể chịu nổi chứ, cổ tay của cậu đã đỏ lên và chảy máu, có lẽ vì cậu đã cố kéo tay ra khỏi dây trói mà tạo nên.

"Th.. tha.. tha cho tôi đi, t.. tôi xin anh.." - Hải Băng vừa khóc nấc vừa cầu xin.

"Em càng yếu đuối, anh càng hưng phấn, tiếp đi nào."

Lập Dương cười khẩy rồi hôn lên vai Hải Băng, không phải hôn mà phải gọi là nút. Hắn mân mê làn da mềm mại của cô, đẩy cô ngồi dựa vào tường không để cô có đường lui. Hải Băng dẫy dụa, không ngừng run lên vì sợ, cô lại nhìn về phía Thiên Phong. Hải Băng cắn chặt môi rồi nhắm mắt lại, bản thân đã không còn đường lui rồi, không còn cách nào nữa rồi.

'Thiên Phong..'

*ĐOÀNG*

Viên đạn từ khẩu súng Minh Khánh đang cầm bay vụt trúng vào vai Lập Dương, hắn ngã nhào ra đất quằn quại ôm lấy bên vai vừa bị viên đạn xoáy sâu vào, đau đến khó thở, máu từ chỗ vết đạn bắt đầu tuôn, hắn nhăn nhó nhìn ra cửa chính. Minh Khánh và Khải Hòa bước vào, toàn bộ đàn em đứng canh phía ngoài đều "ăn kẹo đồng" và nằm gục hết.

Khải Hòa vội chạy vào cởi trói cho Thiên Phong.

"Tao biết ngay là sẽ có chuyện, mày không sao chứ?"

Thiên Phong lắc đầu, không chần chừ, cậu vội chạy đến chỗ Lập Dương, nắm lấy cổ áo hắn sau đó giáng những đòn liên tiếp vào má của hắn, trút hết mọi sự tức giận nãy giờ đã tích tụ.

"Dám đụng đến Hải Băng, tên khốn, tao phải cho mày 1 bài học."

Lập Dương bị đánh cho 1 trận tơi bời đến hoa cả mắt, đau đớn nằm quằn quại không gượng dậy nổi. Thiên Phong cuối cùng cũng bỏ hắn ra, đi đến chỗ Hải Băng, ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng lau nước mắt rồi ôm lấy cô vào lòng. Hải Băng nằm gọn trong lòng Thiên Phong, bật khóc nức nở.

"Thiên Phong, em sợ lắm.. hức hức."

"Có anh ở đây, đừng sợ."

Hải Băng ngoan ngoãn gật đầu, cô ngồi yên để Thiên Phong gỡ dây trói.

Minh Khánh đưa súng cho Khải Hòa rồi lao nhanh đến chỗ Mẫn Nhi đang mê man nằm dưới đất, cậu vỗ nhẹ vào mặt Mẫn Nhi để gọi cô tỉnh dậy nhưng cô vẫn thiếp đi. Minh Khánh nhìn 1 lượt khắp người Mẫn Nhi, đâu đâu cũng toàn vết thương, sắc mặt cô lại nhợt nhạt đến khó coi. Ai đó cảm thấy xót, lo lắng bế cô dậy.

*Cạch*

"Mày nghĩ sẽ dễ dàng thoát khỏi tay tao như vậy hay sao?"

Lập Dương chĩa súng vào thái dương của Thiên Phong khi cậu vẫn đang cố gắng gỡ dây trói tay cho Hải Băng. Trông hắn có vẻ thê thảm nhưng cái bản tính ngông cuồng vẫn không hề giảm.

Thiên Phong khựng lại, Hải Băng hốt hoảng nhìn khẩu súng trước mặt rồi lại sợ hãi nhìn Thiên Phong.

"Bây giờ mày muốn tao lấy mày làm con tin hay Hải Băng?"

Thiên Phong không gỡ dây trói cho Hải Băng nữa mà lạnh lùng giục Hải Băng chạy về phía Minh Khánh, cô vội lắc đầu, lo lắng nhìn cậu nhưng cũng vâng lời đi nhanh về phía đó. Minh Khánh đưa Mẫn Nhi cho Khải Hòa, gỡ nốt dây trói cho Hải Băng rồi kéo Hải Băng ra sau cậu và Khải Hòa, không ngừng cảnh giác hành động của Lập Dương.

Thiên Phong giơ 2 tay rồi đứng dậy, Lập Dương cũng chầm chậm đứng dậy theo, hắn lau nhẹ vết máu trên khóe môi, không rời họng súng khỏi thái dương của cậu.

"Thả Thiên Phong ra, tao sẽ tha mạng cho mày." - Minh Khánh hướng họng súng về phía Lập Dương.

Hắn nhếch môi cười. - "Tao mà chết đồng nghĩa với việc thằng Thiên Phong cũng phải chết. Mày muốn đánh cược không?"

Hải Băng sợ hãi, cô kéo lấy tay áo Minh Khánh rồi lắc đầu. Minh Khánh đành hạ súng xuống.

Lập Dương ấn mạnh súng vào thái dương của Thiên Phong, ép cậu di chuyển về phía cửa chính, sau đó trợn mắt bảo Minh khánh và mọi người đổi chỗ đi về chỗ hắn vừa đứng. Mọi người không thể làm gì khác, vì tính mạng của Thiên Phong nên đành làm theo.

Lập Dương ôm lấy vai, dùng tay bịnh chặt chỗ vết thương đang rỉ máu, hắn khẽ nhăn nhó, tiếp tục chĩa súng vào đầu Thiên Phong.

"Xem như hôm nay mày may mắn, tao sẽ thả mày ra để bảo toàn tính mạng của tao nhưng hãy nhớ tao sẽ lại đến lấy đi cái mạng quèn của mày. Bây giờ từ từ đi về phía đó đi."

Thiên Phong im lặng, giơ 2 tay chầm chậm đi về phía Minh Khánh và mọi người.

Lập Dương vẫn chưa hạ súng, hắn lùi ra phía sau, đứng gần cửa chính. Chợt, hắn nhếch môi cười.

"Mày nghĩ sẽ có lần sau hay sao?"

Hải Băng bất ngờ trợn to mắt.

"THIÊN PHONG, CẨN THẬN."

*ĐOÀNGGGGG.*
Bình Luận (0)
Comment