Tôn Mục dẫn hai người lên xe, suốt dọc đường Tiêu Lương Văn cũng không nói mình muốn đi đâu, chỉ đi theo Đinh Húc. Tôn Mục cũng không tiện nửa đường đuổi người ta xuống xe, hỏi bóng hỏi gió, mới biết thì ra tối nay người này còn muốn ở chùa nữa.
“Tối hôm nay còn phải quấy rầy hai người một chút.” Tiêu Lương Văn khách sáo nói, nhưng nói thì nói chứ vẫn cứ ngồi yên không định xuống xe, lẽo đẽo đi đi lại lại theo Đinh Húc.
Tôn Mục nhìn hắn một cái, người này ăn mặc giản dị, thế nhưng giá chiếc đồng hồ trên cổ tay lại không hề rẻ, nhìn cũng không giống hạng người không có tiền, anh buồn phiền gõ ngón tay lên vô lăng mấy lần, thử dò xét nói: “Gần đây có mấy khách sạn khá tốt, nhà tôi bên kia có một phòng ngủ một phòng khách quá nhỏ, cũng không đủ giường, sợ tiếp cậu không chu đáo.”
Tiêu Lương Văn làm bộ như suy xét một chút, lắc đầu nói: “Thế thì thôi vậy, muộn quá không an toàn.”
Tôn Mục nhìn vóc dáng một mét tám mấy của hắn, điệu bộ bực bội im ỉm ngồi đó, anh ta chẳng nhìn ra có chỗ nào không an toàn cả, ở bên ngoài mà như thế này, thì cũng phải là người khác lo thân họ mới phải chứ? Hắn càng đòi theo như vậy, Tôn Mục càng không thể không cảnh giác.
Đinh Húc nhúc nhích một cái, lập tức liền bị Tiêu Lương Văn bí mật nắm lấy tay, khép trong lòng bàn tay xiết thật chặt. Y nhìn Tiêu Lương Văn một cái, cũng không tiện đuổi hắn xuống xe, gần đây Tiêu Lương Văn
nhỏ mọn hơn rất nhiều, nếu bây giờ mà đuổi người, nói không chừng về sau còn muốn dày vò lại y.
Trong xe im ắng một hồi, Đinh Húc cảm thấy bầu không khí có phần bức bối, bèn tìm đề tài tán chuyện với Tôn Mục, câu hỏi đều là xoay quanh ông Đinh, ngược lại Tôn Mục cũng tỏ ra khá phối hợp.
“Ông nội bây giờ thế nào, thân thể có khá hơn chút nào không?”
Tôn Mục nói: “Vẫn như cũ, tĩnh dưỡng mà, bác sĩ cũng không có cách nào khác, gần đây sau khi đặt ba cái stent[0] lên thì khá một chút, nhưng stent cũng không phải vạn năng.”
[0] Nguyên văn là 支架: từ này trong y học thì được gọi là stent. Stent là một khung đỡ bằng kim loại, dùng khi bắc cầu động mạch vành, nhằm mở rộng động mạch và giữ nó không bị hẹp lại, từ đó giúp máu lưu thông qua tim tốt hơn, tui đi tìm hiểu sơ sơ là vậy đấy.Đinh Húc theo đó khẽ gật đầu, sau lại nhỏ giọng hỏi mấy câu về chuyện ăn uống và nghỉ ngơi làm việc vặt vãnh của ông Đinh, Tôn Mục cũng đều trả lời tỉ mỉ hết. Bọn họ đều đã chuẩn bị cho mọi tình huống sức khỏe của ông, thế nhưng thật sự đến lúc này, lòng lại thấy khó chịu.
“Buổi tối không tiện thăm bệnh, cậu về chỗ tôi ở một đêm, sáng sớm mai hai ta cùng đi thăm ông.” Tôn Mục nói, “Vừa lúc tôi đi thay cho mẹ, hai ngày nay đều là bà ấy ở cạnh chăm nom ông.”
Đinh Húc gật đầu nói: “Được.”
Trong khi nói xe đã đến chỗ ở của Tôn Mục, Tôn Mục giúp Đinh Húc đưa hành lý lên, Tiêu Lương Văn trầm mặc theo sát phía sau.
Chỗ ở của Tôn Mục là do gia đình đã mua cho anh từ sớm, vị trí đắc địa tấc đất tấc vàng, một căn phòng không lớn lắm, có một phòng ngủ một phòng khách. Sau khi Tôn Mục dẫn người vào, ba người đàn ông đứng dồn vào đấy càng làm không gian lộ vẻ nhỏ hơn, Đinh Húc mệt nhọc cả ngày bèn đi rửa mặt trước, để lại hai người bọn họ ở phòng khách.
Tôn Mục xoa chóp mũi nói với Tiêu Lương Văn: “Xin lỗi nhé, tôi không biết Đinh húc còn dẫn bạn đi cùng nên cũng không chuẩn bị thừa giường, cậu ngủ ở sô pha có ngại không?”
Tiêu Lương Văn nhìn giường bên trong, lại nhìn Tôn Mục, không chút suy nghĩ liền từ chối: “Không sao, ghế sô pha cứ để Đinh Húc ngủ, tùy tiện cho tôi một cái thảm ngủ dưới đất là được.” Có mỗi cái giường chẳng lẽ lại muốn Đinh Húc ngủ chung với cái tên anh họ này?
Tôn Mục vốn là muốn ngủ dưới đất trong phòng ngủ, nghe Tiêu Lương Văn nói vậy không hiểu sao cảm thấy có chút quai quái, em họ anh đến địa bàn của anh, hà cớ gì lại để một thằng hâm như này tùy tiện sắp xếp chứ? Tôn Mục nói: “Không cần đâu, hai người chúng tôi chen chúc một chút, cậu cứ ngủ ghế sô pha đi.”
Tiêu Lương Văn trải thảm lông lên ghế sô pha, nói: “Đinh Húc không quen ngủ chen chúc với người khác.”
Tôn Mục đứng ở đó nhìn hắn, có chút không nhịn nổi nói: “Nó không quen cái gì, mấy lần trước cũng ngủ như thế…”
Tiêu Lương Văn ném phịch cái thảm lông lên trên sô pha, rồi đứng lên nhìn anh, Tiêu Lương Văn cao, đứng lên thì tạo cảm giác hết sức áp lực. Tôn Mục cũng không kém phần, ở trường cảnh sát huấn luyện ra một cơ thể toàn cơ bắp đứng đó trông giống hệt một tiểu bá vương, cũng không thèm xi nhê một bước mà nhìn Tiêu Lương văn.
Lúc Đinh Húc rửa mặt xong đi ra, hai người đã minh thương ám tiễn nhìn nhau không ưa rồi.
Tôn Mục nhìn y đi ra lại hỏi: “Đinh Húc, cậu ngủ đâu?”
Đinh Húc không ngủ ở phòng ngủ như mấy lần trước nữa, chỉ chỉ vào ghế sô pha được trải thảm, nói: “Em ngủ ghế sô pha là được.”
“Tùy cậu.” Tôn Mục để chiếc chăn đang cầm lại, bực bội quay về phòng ngủ.
Tiêu Lương Văn ngả đầu ở phòng khách, phương Bắc cung cấp ấm áp, cũng không lạnh.
Ban ngày khí lưu trên máy bay lắc lư, Đinh Húc hơi mệt mỏi, nhanh chóng đặt lưng ngủ. Có điều nhắm mắt một hồi lại không ngủ được, cảm thấy có gì đó sai sai, ngước lên một cái liền nhìn thấy Tiêu Lương Văn. Y sợ hết hồn, thấp giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt cậu còn không ngủ, làm gì đấy?”
Tiêu Lương Văn đè lên, hai tay chống bên tai Đinh Húc, cắn tai y, “Người kia nói trước kia anh và anh ta cũng ngủ một giường.”
“Người kia cái gì, đó là anh họ tôi.”
“Lại chẳng phải ruột thịt.”
Tiêu Lương Văn nhìn y, lời nói ra nóng hôi hổi bên tai Đinh Húc, “Nếu như em là anh ta, chẳng may có hôn thì thế nào.”
Đinh Húc bị thái độ mất hết cả mặt đó của hắn làm da đầu tê cả đi, trừng hắn một cái nói: “Cậu đừng có nói bậy nói bạ.”
Tiêu Lương Văn nhìn y có chút bất mãn: “Anh ngủ một giường với anh ta, lại còn chẳng nói với em gì.”
“Thì cũng đâu còn cách nào, không đủ chỗ thì chỉ có thể chen chúc một chút…”
Tiêu Lương Văn bỗng nhiên yên tĩnh lại, phủ phục trên người Đinh Húc nhìn chằm chằm y một hồi, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Đinh Húc bị hắn đè trên sô pha nặng trình trịch không trở nổi mình, nhỏ giọng cảnh cáo: “Cậu đừng có làm loạn, ở chỗ này… không được!”
Tiêu Lương Văn nhìn y chằm chằm không chịu buông, khàn giọng nói: “Vậy anh hôn em một chút di.”
Tôn Mục chỉ ở cách có một cánh cửa, Đinh Húc có phần căng thẳng, Tiêu Lương Văn cũng không trêu y nữa, chỉ khăng khăng để y tự chủ động. Đinh Húc nhìn cửa phòng Tôn Mục một cái, thấy bên kia vẫn tối thui không động tĩnh gì, lúc này mới nhắm mắt khẽ nâng người lên hôn hắn.
Tiêu Lương Văn không động đậy, lần thứ nhất Đinh Húc hôn phải cằm hắn, lần thứ hai thông minh hơn, vươn tay ra ôm cổ hắn kéo khẽ người xuống, nghiêng mặt hôn lên môi hắn, dán vào đó một chút, lại khẽ cắn một chút chút, “Được chưa?”
Tiêu Lương Văn “ừ” một tiếng, sau khi hôn lại y một lần, lúc này mới hài lòng quay về chỗ ngủ.
Sáng hôm sau lúc Tôn Mục thức dậy đã thấy Tiêu Lương Văn chạy bộ về, còn mang theo cả đồ ăn sáng cho ba người, thật là một chút ý thức làm khách cũng không có. Tính cách Tôn Mục cũng có chút bá đạo, ở một chỗ với Tiêu Lương Văn là chỉ hận không thể tranh giành địa bàn với nhau, xem diện tích của ai lớn hơn, còn chưa nói được hai câu, liền đã gán cho đối phương cái mác “không hợp tính”.
Tôn mục dẫn Đinh Húc đến bệnh viện thăm ông Đinh, đang suy nghĩ làm sao để khiến cái vị khách này đi đi, thì Tiêu Lương Văn bên kia đã đi trước, ghé vào tai Đinh Húc thấp giọng nói mấy câu xong thì đi thẳng. Tôn Mục đứng ở cạnh xe nhìn hắn, hút một điếu thuốc, cảm thấy vị khách này xem như biết thức thời.
Mặc dù trên đường đi Tôn Mục đã nói ông Đinh chẳng thiếu thứ gì,nhưng Đinh Húc vẫn nửa đường dừng lại mua trái cây mang theo.
Viện điều dưỡng của ông Đinh nằm gần Hương Sơn[1], vào ở từ mấy năm trước, tuy rằng ở đây có bác sĩ chuyên môn chăm sóc, nhưng gần đây thân thể vẫn càng ngày càng yếu. Đầu năm nay lại còn phẫu thuật bắc cầu tim, dù vậy cũng không có quá nhiều chuyển biến tốt, bác sĩ cũng đành bó tay chịu trói, chỉ có thể dựa vào ý chí của ông tự duy trì mà thôi.
[1] một công viên ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh, trước đây nó thuộc về hoàng gia, phong cảnh hữu tình lắm. =)) Lúc Đinh Húc đến ông lão đang chơi cờ tướng một mình trong phòng bệnh, thấy y đi vào thì đẩy tròng kính vừa dày vừa nặng trên sống mũi rồi dùng cánh tay cắm kim truyền vẫy vẫy y, cười híp mắt nói: “Đinh Húc đến rồi à, lại đây lại đây, chơi với ông ván kế tiếp, mấy cái lão già kia hạ cờ thối quá, làm ông gần đây bực chết đi được.”
Người ông Đinh nhắc đến chính là mấy vị lão thủ trưởng ở phòng bệnh bên cạnh, đôi lúc họ sẽ đánh cờ với nhau, vì con cái bọn họ cũng bận rộn công việc, nên chỉ còn lại mấy ông cụ ở đây tự giải khuây.
Đinh Húc phụng bồi ông Đinh chơi cờ, ông lão vừa đánh cờ vừa tán chuyện với y, “Gần đây học hành thế nào? Chương trình đại học chắc hẳn bận bịu nhỉ, Tiểu Húc lại định đạt vị trí số một môn chuyên ngành nữa sao?”
Đinh Húc đặt một quân cờ xuống, nói: “Năm nay con tốt nghiệp rồi, sau này thì không có xếp hạng gì.”
Ông Đinh cầm quân cờ sửng sốt giây lát, lúc này mới cười nói: “Con xem ông đấy, đã già đến lẩm cẩm rồi.” Hạ quân cờ xuống, lại hỏi: “Vậy con tốt nghiệp xong có ý định gì không? Muốn đi đâu phát triển, có muốn tới Bắc Kinh cùng làm với mấy anh họ của con không, Tôn Mục cái thằng lỏi thối đó từ nhỏ đã là đứa chẳng nghe lời nhất, không nghĩ tới mới đây thi vào đơn vị rồi rời nhà, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát thì ở lại phân cục nội thành, à à. Còn lại mấy đơn vị cũng không tệ lắm…”
Đinh Húc không lên tiếng, chỉ chuyên chú nhìn bàn cờ tựa như đang suy nghĩ bước kế tiếp nên hạ cờ thế nào vậy.
Ông Đinh thở dài, nói: “Đinh Húc à, hộ khẩu của con ở chỗ ông nội, chuyện của cha mẹ con mặc dù có chút ảnh hưởng, thế nhưng vẫn có thể vào viện thiết kế ở thủ đô, chính thẩm[2] bên kia ông nội sẽ viết thư đề cử giúp con, không ảnh hưởng gì lớn…”
[2] Chính thẩm: thẩm tra chính trị, ở đây là điều tra tư cách chính trị của một người.“Ông đừng hao tâm tốn sức thay con, con không có ý định vào viện thiết kế[3], muốn tôi luyện một chút đã.” Đinh Húc hạ một quân cờ xuống, nói chậm rãi, lời nói không hề mang nóng nảy nghe lại càng giống câu trần thuật hơn. “Tự con có thể chăm sóc tốt bản thân mình, ông đừng lo lắng. Chỉ cần ông khỏe mạnh, còn khiến con vui mừng hơn so với bất cứ thứ gì.”
[3] Viện thiết kế này là viện thiết kế trực thuộc chính phủ đảm nhiệm các công trình cơ sở hạ tầng,…, các nhân viên ở đây được hưởng quyền lợi như công chức nhà nước. Ông Đinh cười một tiếng, cũng không bắt ép y nữa, Đinh Húc từ nhỏ đã hiểu chuyện, mấy năm nay ở cùng ông cũng chẳng gây phiền toái gì cho ông, cũng bởi thế mà khiến lòng ông luôn thấy có chút áy náy, cảm thấy bản thân cần phải bù đắp cho đứa trẻ này chút gì đó. Ông nhìn Đinh Húc, hỏi: “Có phải Tiểu Tiêu cũng đi cùng con không?”
Vẻ mặt Đinh Húc thoải mái hơn chút, nói: “Tôn Mục nói cho ông đúng không.”
“Tôn Mục đã miêu tả cho ông một chút, bảo có một đứa vừa đen vừa cao to tò tò theo sau con là ông đoán ngay Tiểu Tiêu. Thằng nhóc đó vẫn còn đen như vậy hả? Thật chẳng thay đổi tý nào cả.” Ông Đinh cảm khái nói: “Hai đứa các con nhiều năm thế rồi vẫn còn liên lạc, tình cảm thật là tốt.”
Đinh Húc không đáp lại, chỉ “vâng” một tiếng, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Rất rất tốt, cậu ấy vẫn luôn chăm sóc giúp đỡ cho con.”
Ông Đinh trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười một cái, vỗ tay y nói: “Thấy được mà, mỗi lần nhắc đến thằng bé mới thấy con tươi cười.” Ông Đinh thở dài một câu: “Đinh Húc à, lâu lắm rồi con không gọi ông một tiếng ông nội rồi.”
Quân cờ kẹp giữa hai ngón tay Đinh Huc giật giật, cuối cùng cũng không thốt ra được, chỉ cúi đầu nhìn bàn cờ không lên tiếng.
Ông Đinh xoa đầu y, thở dài nói: “Con đấy.”
Ông lão đã lờ mờ nhận ra chuyện Đinh Húc biết thân thế của mình, nhưng Đinh Húc không nói, ông cũng không bóc toạc ra, chỉ tận sức lấy chút năng lực của mình mà giúp đỡ Đinh Húc nhiều hơn thôi. Ông vẫn rất yêu quý thằng bé Đinh Húc này, chỉ là cũng không có mặt mũi gì gượng ép thằng bé ở bên cạnh mình, Đinh Thành Hoa làm ra những chuyện kia đã khiến ông lão mất sạch sành sanh chút thể diện cuối cùng rồi còn đâu. Năm đó Đinh Thành Hoa để lại một đứa bé chừng mười tuổi, mấy năm nay ông Đinh một lần cũng không thèm gặp, chỉ chịu nhận đứa cháu đích tôn duy nhất là thằng bé Đinh Húc mà thôi.
Chơi xong một ván cờ nhưng ông Đinh vẫn còn chưa thỏa mãn, lúc Đinh Húc đi còn dặn dò y ngày mai lại tới.
Đinh Húc đồng ý, rồi hạ thấp giường bệnh giúp ông, để ông nằm nghỉ ngơi. Thấy ông đã ngủ yên, lúc này mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Tôn Mục đứng bên ngoài hành lang, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm, cũng không biết đã đợi bao lâu, thấy Đinh Húc đi ra liền bỏ thuốc xuống, nói: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm, nhân tiện làm quen với mấy người bạn.”
Đinh Húc có chút chần chừ, y không quen những tình huống như vậy lắm.
Tôn Mục nhìn y một cái, thở dài tiến lên ôm bả vai y kéo y đi về phía trước mấy bước, xoa đầu y một chút, nói: “Cậu có đần không hả? Sao tôi có thể hại cậu được? Nếu không phải ông ngoại cứ nhắc mãi bảo tôi dẫn cậu ra ngoài, tôi còn lười đó… Sao cứ như trẻ con vậy.”
Chỗ Tôn Mục dẫn Đinh Húc đến là một bữa tiệc, lúc đến những người đó đã vào chừng giữa bữa rồi, một cái bàn tròn cho ba bốn mươi người ngồi nhưng mới ngồi có một phần nhỏ số chỗ, Tôn Mục vừa đến liền có người đứng dậy đón anh, cười nói: “Đến đây đến đây, mới vừa nhắc đến cậu cái là người đã đến ngay!”
Tôn Mục khá thân thiết với những người này, đại khái là quen biết nhau từ nhỏ, cũng biết tính tình Tôn Mục khá bạ nên không ai dám có ý phạt rượu anh cả. Đinh Húc được Tôn Mục dẫn tới cũng được hưởng chung mức đãi ngộ, được đối xử cực kỳ khách khí. Tôn Mục tùy ý dẫn Đinh Húc vào chỗ ngồi, thấp giọng giới thiệu mấy người bạn có quan hệ hai bên khá thân thiết cho y, anh nói dẫn Đinh Húc đi ăn cơm, có điều cơm chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là đi làm quen. Đinh Húc tốt nghiệp rồi, tựu chung cũng phải tiếp xúc với người trong vòng quan hệ này, mặc dù mẹ anh luôn coi thường người em họ được nhận nuôi này, nhưng tình cảm của anh với Đinh Húc lại khá tốt.
Tôn Mục còn đang giới thiệu cho Đinh Húc, thì một vị ngồi xéo phía trên chần chừ mở miệng: “Đinh Húc?”
Đinh Húc được Tôn Mục giới thiệu mấy người, còn chưa nhận mặt được hết, nghe thấy có người gọi y thì ngẩng đầu nhìn, cũng hơi sửng sốt, mặc dù đã mấy năm không gặp nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là anh em nhà họ Phó.
Cậu hai Phó ngồi ở vị trí khách chính[4], mặt mũi càng ngày càng yêu nghiệt, thấy Đinh Húc nhìn qua thì cười nâng ly lên. Phó Đông Ly ngồi sát cạnh anh hắn, bấy giờ đã không khỏi hơi mất bình tĩnh, hưng phấn đứng lên cách nửa cái bàn mà nói: “Đinh Húc, thật sự là cậu hả!”
[4] Vị trí dành cho đối tượng được tiếp đãi chính, khách quan trọng.