Hai người khám vết thương ở một phòng khám nhỏ, cánh tay Đinh Húc chỉ trầy da một chút, nhưng lại bị trật khớp.
Người khám cho Đinh Húc là một vị bác sĩ già, mặt mũi hiền từ dễ nói chuyện, đeo kính lão quan sát một chút, nói: “Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi.”
Tiêu Lương Văn thường xuyên bị thương, biết là chỉ trật khớp liền yên tâm hơn, lát nữa chỉ cần bẻ lại khớp thì sẽ không có việc gì, trước kia hắn cũng bị hai lần, tự mình bẻ lại khớp, còn không thèm đến phòng khám. Có điều vào lúc này nhìn thấy Đinh Húc uể oải yên lặng ngồi đó, trong lòng không hiểu làm sao, cảm thấy dường như Đinh Húc bị thương rất nặng, lúc bác sĩ bảo đỡ giúp, hắn còn không dám dùng sức.
“Bạn học nhỏ, chỉ có hai người các cậu đến thôi à?” Ông ấy nhấc cánh tay Đinh Húc lên nói chuyện phiếm với y “Ấy các cậu nhìn cửa kìa…”
Đinh Húc ngẩng đầu theo phản xạ, liền nghe thấy tiếng “rắc”, nhất thời toàn thân đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng chỉ đau như thế một chút, cả cánh tay liền cảm thấy đỡ hơn.
Vị bác sĩ lấy thuốc trầy da ra, dặn dò nói: “Hai ngày tới nhớ đừng vận động mạnh, tôi viết giấy cho cậu, xin nghỉ giờ thể dục đi. Tuổi cậu còn nhỏ, coi chừng cánh tay lại trật nữa, nếu để lại di chứng thì không dễ trị liệu đâu.”
Tiêu Lương Văn nhận lấy thuốc, cầm đi theo sau Đinh Húc ra ngoài, vẫn dắt xe cho y như cũ: “Lên xe em đưa về.”
Đinh Húc ngồi lên chỉ đường cho hắn, lại lấy cánh tay không bị thương chọc chọc hắn, “Hai ngày này cậu vẫn theo tôi à?”
Tiêu Lương Văn: “Không, hôm qua mới bắt đầu đi, anh qua bên kia tìm em, có người nói cho em biết.”
Khu phố cổ bên kia hạng người gì cũng đều có, Tiêu Lương Văn kể đến những người đó, phỏng chừng cũng không phải người làm gì tử tế, nếu không tại sao tự dưng đi để ý một người như y làm gì. Có điều Đinh Húc có vòng bạn bè quan hệ của mình, đương nhiên Tiêu Lương Văn cũng có nhóm huynh đệ của hắn.
“Sự việc hôm nay cám ơn cậu.” Đinh Húc nói: “Cậu cũng giúp tôi một lần, chúng ta coi như huề nhau.”
Tiêu Lương Văn cười cười không lên tiếng.
Lần này vẫn đến phòng trà hôm trước, Tiêu Lương Văn để Đinh Húc xuống, dắt xe đạp dựng trong sân, do dự một chút nói: “Đinh Húc, anh định ở lại đây thật sao, không nói với người lớn trong nhà chuyện hôm nay à?”
Đinh Húc lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, nói: “Không cần đâu, mẹ tôi không quan tâm chuyện này.”
“Nhưng mà anh chẳng phải đã nói sẽ để người nhà thu xếp tên thầy giáo kia…”
“Tôi hù dọa gã thôi.”
Tiêu Lương Văn kinh ngạc nói: “Anh thật sự không nói với người nhà?”
“Có nói hay không cũng không có gì khác nhau, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.” Đinh Húc mở của gọi hắn vào: “Hai ngày trước tôi mang chăn mền mới qua rồi, cậu cũng vào đi.”
Tiêu Lương Văn đứng đó không động đậy, do dự: “Không cần, em phải về.”
Đinh Húc cau mày: “Cậu về chỗ nào?”
Tiêu Lương Văn: “Khu phố cổ bên kia.”
Đinh Húc đứng đó, nhướng lông mày hỏi hắn: “Sau đó sáng mai lại chạy tới đây?”
Tiêu Lương Văn gật gật đầu, hắn đã hứa sẽ đưa đón Đinh Húc đi học.
Đinh Húc nghe xong không nhịn được, ngáp một cái, khoát tay với hắn một cái: “Thật phiền phức, cũng đã mấy giờ rồi, ở lại đây đi.”
Tiêu Lương Văn không chịu đi vào, đứng bên ngoài lưỡng lự nhìn vào, nói: “Nhưng cha mẹ anh bọn họ…” Đinh Húc chưa nói gia cảnh với mình, nhưng Tiêu Lương Văn có thể nhìn ra được đây là một vị tiểu thiếu gia, quản lý dạy dỗ ở nhà chắc cũng rất nghiêm khắc, không biết người lớn nhà họ thấy Đinh Húc chơi với người như mình liệu có phản cảm hay không.
“Cha mẹ tôi không ở đây.” Đinh Húc nói, “Hơn nữa mẹ tôi cũng không để ý chuyện này, cậu cũng vừa nghe tên kia nói phải không? Gã đã nói qua với mẹ tôi, hôm nay tôi không về nhà.” Chính mình vừa nói xong lại không nhịn được cười tự giễu, phương pháp giáo dục của Chung Tiệp luôn hướng tới việc biến y trở thành một trụ cột ưu tú, nếu y đủ ưu tú, có thể nâng tầm mặt mũi cho Chung Tiệp thì bảy tám ngày y không về nhà bà cũng không quản, thậm chí làm ngược lại mà về nhà mới là không nghe lời.
Tiêu Lương Văn nghe ra trong lời Đinh Húc có chút suy sụp, nghĩ rằng hôm nay Đinh Húc đã gặp chuyện, cũng liền theo vào ngủ một đêm, dù sao cánh tay Đinh Húc cũng bị thương, ít nhiều thì hắn cũng giúp một tay.
Tiêu Lương Văn vẫn ngủ trên nền nhà, nhưng lần này chăn ấm nệm êm hơn nhiều, cả ngày hắn mệt nhọc, liền thiếp đi rất nhanh.
Ngược lại Đinh Húc vẫn chưa ngủ được, y giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, cố gắng không đụng đến cánh tay bị thương, nhưng như thế vừa cúi đầu lại có thể nhìn thấy Tiêu Lương Văn đang ngủ ngay bên chân mình.
Tiêu Lương Văn ngủ một hồi liền bị nóng, ôm chăn vào ngực, một chân gác lên trên, ngáy khe khẽ.
Đinh Húc nhìn một hồi, cảm thấy rất ngộ, y chưa từng thấy qua một Tiêu Lương Văn như vậy. Lúc bọn họ ở bên nhau, Tiêu Lương Văn đã một nhân vật có địa vị, khi đó dù có khiêm tốn, thì lúc nào cũng có mấy người đi theo bên cạnh, mỗi lần thấy hắn vẫn là một khuôn mặt không có cảm xúc, nhíu mi một chút cũng giống như có thể mắng người bất kì lúc nào.
Tiêu Lương Văn mười mấy tuổi vẫn là một thiếu niên choai choai, một người ăn no cả nhà không đói bụng, còn chưa có dã tâm lớn như vậy, khuôn mặt khi ngủ mang theo chút ngây thơ, chẳng qua thỉnh thoảng nhếch miệng một chút, mới nhìn ra được chút bóng dáng khi trưởng thành, lúc đó khóe miệng nhướn lên không giống như đang cười, mà giống như không kiên nhẫn.
Đinh Húc nhìn một hồi, lại chuyển dời tầm mắt, nằm thẳng lại, nhìn chằm chằm trần nhà.
Y không ngủ được, sự kiện hôm nay khiến lòng y băn khoăn, kiếp trước là Phó Đông Ly giúp y thoát khỏi hiểm cảnh, nếu lần này không có Tiêu Lương Văn, thì cũng không dễ dàng thoát thân. Bởi vì lựa chọn của y không giống nhau, nên sự việc cũng diễn ra không giống như trước sao…
Đinh Húc cố gắng tập trung tinh thần suy đoán, muốn thu xếp chuyện sau này, nhưng làm thế nào y cũng không quên nổi những kí ức lúc trước.
Khi đó y không nhịn được nói cho Chung Tiệp biết, kết quả lại càng khiến bản thân thêm thảm hại.
Y, lúc ấy cứ nghĩ, rốt cuộc mình có phải con ruột bà ấy hay không?
Đinh Húc nhớ tới có lần cố gắng dùng cách thi trượt môn để cha mẹ chú ý, y chưa làm chuyện như vậy bao giờ, lúc cố tình viết sai bài làm mà khắp lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Nhưng y thi trượt cũng chỉ khiến mỗi Chung Tiệp chú ý, cha Đinh Húc bận công việc, rất ít khi về nhà, luôn khoan dung với y, ngược lại Chung Tiệp ở nhà dùng thước sắt đánh y, đánh tới thiếu điều nát cả lòng bàn tay.
Chung Tiệp luôn muốn con thành tài[0], cũng tốn tâm huyết tiền bạc cố gắng đào tạo, một khi làm không tốt, bà sẽ thẹn quá hóa giận, nhiều lúc còn trách Đinh Húc làm không tốt, nên chồng bà mới không thèm về nhà. Từ đó về sau Đinh Húc không dám dùng mánh khóe trẻ con đó nữa, cũng không chơi cùng những bạn học khác. Thời gian những bạn học khác chơi, y đều ngồi giải đề, những đứa trẻ khác có bạn nối khố, y chỉ có cây đàn dương cầm bầu bạn, nhốt mình trong căn phòng rộng rãi trống trải, luyện tập hết lần này đến lần khác.
[0] vọng tử thành long, ý chỉ mong muốn con cái lớn lên tài giỏi hơn người.Y không có sở thích gì, y tập, đều vì Chung Tiệp thích.
Chung Tiệp ở trước mặt người ngoài nói rằng Đinh Húc là tác phẩm ưu tú nhất của bà rất nhiều lần, là một đứa con ngoan, lúc bà bị bắt giam, cũng cố sống cố chết bám cánh tay Đinh Húc khóc lóc bảo y cứu bà ra ngoài… Y mới vừa bước vào cánh cổng đại học, làm gì có năng lực đó? Làm gì có quyền như vậy? Đinh Húc trầm mặc đứng đó, đến cuối cùng, y cũng chỉ có thể làm một “đứa con ngoan” mà thôi.
Nhưng mà y bây giờ, không muốn trở thành “đứa con ngoan” của Chung Tiệp nữa.
Y nghiêng người nhìn Tiêu Lương Văn, từ thời khắc đón người này ra, y đã không còn là y của trước kia. Y chọn một cách, đi con đường trước đây bản thân chưa từng đi.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Lương Văn đưa Đinh Húc đi học, vừa đến cổng trường không nói lời nào đã xoay người bỏ đi, Đinh Húc gọi mấy câu cũng không thưa. Bởi vì y muốn đưa một ít tiền cho Tiêu Lương Văn, lúc sáng có nói qua với cậu ấy như thế, nên bây giờ tên kia liền làm lơ y.
Vào lớp học thì sắp đến giờ tự học, lớp trưởng liền bước lên bục giảng thông báo “Thầy giáo chúng ta bị bệnh, thầy giáo của lớp ba sẽ dạy thay, cả lớp nhớ chú ý giữ gìn kỉ luật.”
“Nghe nói là viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật, tĩnh dưỡng mấy hôm.” Phó Đông Ly ngồi bên cạnh chuyển chủ sang chủ đề ôn tập nói: “Ây, Đinh Húc xem ra cậu thật sự không thể đi thi rồi, thầy cũng bị bệnh, cũng không học bổ túc được.”
Đinh Húc ngồi bên cạnh không lên tiếng, nhưng trong lòng đang cười lạnh, Tiêu Lương Văn nặng tay như thế mà gã giáo viên kia mười ngày nửa tháng có thể tỉnh ra là nhẹ, mặt bị đánh như vậy mà còn dám đến trường?
Bạn cùng bàn Đinh Húc nghe thấy tiếng chuông reo liền vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Phó Đông Ly ngồi ở chỗ mình, liền đứng ở đó ấp úng nói: “Phó thiếu gia, này…”
Phó Đông Ly hiện giờ là thủ lĩnh đám thiếu niên choai choai, chẳng thèm để bạn học kia vào mắt, âm dương quái khí nói: “Chỗ này gần cửa sổ, không tệ, tôi đổi với cậu hai ngày ha?”
Bạn mập đến rắm còn không dám đánh một lần, vội vàng cầm sách vở lên, chuyển sang ngồi chỗ của Phó Đông Ly.
Phó Đông Ly ngồi đấy liếc Đinh Húc, lấy khuỷu tay huých huých, nói: “Này, Đinh Húc tôi nói với cậu…” Chưa đợi hắn nói xong, Đinh Húc đã rên một tiếng, hắn sửng sốt, cũng không để ý Đinh Húc che dấu, vén tay áo y lên, nhìn một cái liền sầm mặt, “Chuyện gì xảy ra đây? Ai đánh?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lấy Đinh Húc làm trung tâm thẩm mỹ quan.
Tiêu Lương Văn: Đây là hình cậu lúc còn bé à? Mặc bộ đồ chẳng ra gì!
Phó Đông Ly: Cậu thì biết cái gì! Người trong nhà
vọng tử thành long, đều mặc đồ Kỳ Lân để chụp! Không tin cậu hỏi Đinh Húc, Đinh Húc cậu cũng từng mặc đồ này rồi chứ?
Đinh Húc: Ừ.
Tiêu Lương Văn(đỏ mặt): …Nhất định nhìn rất đẹp.
Phó Đông Ly: Cậu có ý gì muốn đánh một trận phải không, đến đây -III-!!!