“Sự phản bội không làm tổn thương bạn, điều làm tổn thương bạn, là bạn quá để tâm tới chuyện đó.
Chia tay không làm tổn thương bạn, điều làm tổn thương bạn, là hồi ức.
Tình yêu đi đến đoạn kết không làm tổn thương bạn, điều làm tổn thương bạn, là hy vọng.
Bạn luôn nghĩ rằng mình bị tình cảm làm tổn thương, thế nhưng thực ra người có thể làm tổn thương đến bạn, vĩnh viễn chỉ có bản thân bạn mà thôi.
Vậy nên, cảnh giới cao nhất của một con người, không phải là toàn tâm toàn ý để yêu một người, mà là tự mình sống tốt cuộc đời của mình, đừng phụ thuộc vào bất kỳ một ai.”
Sáng sớm ngày hôm sau, những tia nắng le lói xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng hỗn độn. Dưới nền nhà, quần áo của nam nữ nằm rải rác, trên chiếc giường rộng lớn xa hoa, có hai người vẫn đang ngủ say. Người đàn ông ôm người phụ nữ vào trong lòng, còn người phụ nữ kia dường như cũng đang chìm vào mộng đẹp.
“A.....” Tô Mộc Cầm hơi cử động cơ thể, thân dưới liền truyền đến cảm giác đau đớn một cách dữ dội.
Tô Mộc Cầm nhíu mày, hơi hé mắt, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh, người con gái đang nằm ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cô hơi nghiêng người, lúc này mới phát hiện ra mình đang ngủ trong lòng của Thẩm Tư Thanh. Hoảng hốt vài giây, cô mới lờ mờ nhớ được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm qua, liền như bị điện giật, cô bật dậy vội vã lùi lại ở góc giường.
Tiếng chuông điện thoại không hề nhỏ, cộng thêm tiếng động vang lên bên cạnh khiến Thẩm Tư Thanh nhíu mày tỉnh giấc.
Tô Mộc Cầm đưa tay lên bịt lấy khuôn miệng, dường như đang muốn kìm nén tiếng hét chói tai, thân thể khẽ run rẩy, không biết là bởi vì lạnh hay là bởi vì sợ hãi.
Thẩm Tư Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn thấy bộ dạng Tô Mộc Cầm đang co ro ở trong góc giường, khoé miệng hơi nâng lên, tạo thành một nụ cười lạnh, “Tỉnh sớm như vậy, xem ra tối hôm qua tôi còn quá nhẹ tay với em!”
Làm người không nên quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều cũng chỉ làm bản thân tổn thương mà thôi. Người nói vô tâm nhưng người nghe lại để bụng, một câu nói vô tình cũng sẽ làm cho người khác bị tổn thương.
“Anh rốt cuộc đã làm gì với tôi?” Tô Mộc Cầm nắm chặt tay lại, khiến cho mings tay khảm vào da thịt, hạ thân lại truyền đến cảm giác đau đớn, dường như muốn nhắc nhở cho cô biết chuyện đêm qua không phải là một giấc mơ.
Thẩm Tư Thanh nhếch môi cười nhạt, giọng điệu mỉa mai, “Làm gì không phải chính em là người rõ nhất hay sao?”
Một lời nói đâm vào cơ thể, có thể cơ thể sẽ lành, nhưng nó sẽ làm cho con tim bị tổn thương và vết thương đó sẽ tồn tại cả đời.
“Anh nhất định phải khiến cho quan hệ của tôi và anh càng thêm ghê tởm hay sao?” Giọng nói của cô hơi run, sự tuyệt vọng và bi ai từ dưới tay chân đến tận trong xương tủy không ngừng quét đến.Thẩm Tư Thanh không tức giận, ngược lại còn cười chế giễu, “Trước kia cũng đã rất ghê tởm rồi! Tôi cũng không ngại khiến mối quan hệ này càng ghê tởm hơn đâu!”
Thẩm Tư Thanh ngồi dậy, tiến lại phía cô, bàn tay mang theo sự lạnh lẽo và chai sần đặt trên bả vai cô, làm cho cô run lên, tránh né theo bản năng, “Đừng động vào tôi!”
Nhưng Thẩm Tư Thanh vẫn cứ cố chấp, ngón tay ở trên bả vai cô thong thả xoay tròn, lượn vòng tự do xuống phía dưới, “Xấu hổ cái gì? Không phải đêm hôm qua, chính em là người nằm ở dưới thân tôi, kêu tôi muốn em hay sao?”
“Ba” một tiếng rơi xuống, trong không gian yên tĩnh, đặc biệt chói tai!
Tô Mộc Cầm tức đến nỗi ngay cả sức để chữi cũng không có, chỉ cảm thấy mình là một kẻ mù, từ đầu đến cuối nhận lầm con người hắn.
Ở bên hắn nhiều hơn một giây, cô đều cảm thấy đau khổ muốn chết, cảm giác tuyệt vọng mà ngày hôm nay hắn mang lại cho cô, có lẽ cả đời này cô sẽ không thể nào quên, cho dù trước kia có hận, nhưng cô vẫn còn một chút tình cảm đối với hắn, thế nhưng, qua đêm hôm nay, cô lại rất hối hận, đáng lẽ ra, cô không nên tiếp tục dây dưa với hắn, thậm chí, đã có một giây, cô hối hận vì đã từng yêu hắn.
Tô Mộc Cầm cắn chặt răng, khóe mắt ửng đỏ, thế nhưng, cô vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì, hắn không đáng để cô phải đau khổ.
Thẩm Tư Thanh bị đánh một tát, đầu hơi lệch, trên má đã bị cào xước, thế nhưng, hắn chỉ bình tĩnh xoay đầu, nhìn vào đáy mắt ửng đỏ của cô, khóe miệng mấp máy muốn nói gì đó, thế nhưng, lời nói tàn nhẫn lại bật ra, “Tô Mộc Cầm, em đứng thấy tôi nhân nhượng thì chuyện gì cũng có thể làm!”
Tô Mộc Cầm cắn răng nhìn hắn, không kiềm chế được liền muốn nâng tay đánh hắn lần nữa, thế nhưng lần này, bàn tay của cô chưa kịp hạ xuống thì hắn đã nhanh chóng bắt lại, thuận thế, đè cô ở trên giường.
“Cầm thú! Buông tôi ra!” Tô Mộc Cầm ở dưới thân hắn dãy dụa, nhưng cô vừa động một chút, bên dưới lại truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Cô thở dốc, đáy mắt vằn lên tia máu, hận không thể thoát khỏi người đàn ông này.
Hắn rốt cuộc có tư cách gì mà đối xử với cô như vậy?
“Anh rốt cuộc còn muốn làm gì tôi nữa? Anh hại tôi như vậy vẫn chưa đủ thõa mãn nhu cầu biến thái của anh hay sao?” Giọng nói trầm thấp của cô vang lên.
“Đúng là không đủ, Mộc Cầm, tôi không chỉ muốn em một lần đâu, mà còn muốn em cả đời này!” Thẩm Tử Thanh bóp chặt lấy cằm cô, để cô nhìn rõ dục vọng trong đáy mắt của hắn, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt của cô, khiến cô run rẩy vì sợ hãi.
Nhưng cô lại cố tỏ ra bình tĩnh, giễu cợt cười, “Anh đúng là đồ điên!”
Thẩm Tư Thanh không tức giận, ngược lại còn cười sáng lạn, nhưng trong nụ cười đó lại chứa một tia lạnh lùng, lời nói tàn nhẫn như đang chất vấn “Đúng là tôi đã điên rồi! Tô Mộc Cầm, tôi là bởi vì bị em ép cho điên lên!”
Tô Mộc Cầm ngẩn người nhìn hắn, không cách nào thấu hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng trong tim lại có cảm giác nhói đau. Trong lúc bần thần, cô thấy cơ thể mình được hắn ôm lấy, khuôn mặt tái nhợt dán vào vồng ngực nhấp nhô theo từng nhịp hít thở của hắn. Mặt cô thấm đầy mùi hương bạc hà.
“Nói cho tôi biết, lần đầu tiên của em là cho người đàn ông đó?” Hắn lạnh nhạt cất giọng.
Có trời biết, tối qua khi hắn nghĩ tới điều đó, lồng ngực hắn giận đến phát điên. Ba năm trước kể từ khi chia tay, cô và hắn chưa từng vượt quá giới hạn cho đến ngày hôm nay, hắn thật sự sẽ tin cô là lần đầu, dáng vẻ cô kêu đau, nước mắt của cô, mọi thứ đều rất giống, chỉ một chút nữa thì hắn đã tin. Thế nhưng, khi hắn từ từ dung nạp vào người cô thì mọi hy vọng của hắn dường như tan biến hết thảy.
Vừa nghĩ cô cũng có thể như vậy dưới thân người đàn ông kia, hắn chỉ còn biết tàn nhẫn, điên cuồng chiếm giữ thân thể của cô!
Câu nói của hắn cảnh tỉnh cô, rốt cuộc cô cũng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, ngây ngẩn nhìn hắn rất lâu. Hóa ra, hắn hiểu lầm cô không còn là xử nữ.
Thật ra, từ nhỏ cô đã biết mình bẩm sinh đã không có màng trinh, có một số phụ nữ khi sinh ra, đã bị khiếm khuyết bộ phận này, thế nhưng cô không ngờ đến, chỉ vì sự khiếm khuyết đó mà cô lại bị hắn coi rẻ sự trong trắng như vậy.
Tô Mộc Cầm nở nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Điều đó có quan hệ gì đến anh!?”
Ánh mắt tràn đầy căm hờn của cô làm cho Thẩm Tư Thanh rất giận, “Từ nay quên hắn ta đi, trở về bên cạnh tôi, tôi sẽ không bao giờ buông tay em nữa!”
“Anh có quyền gì để nói với tôi những điều này?” Tô Mộc Cầm cười khẩy.
Đúng vậy hắn không có quyền, thế nhưng, hắn có thừa thủ đoạn để ép cô trở lại bên cạnh hắn.
“Nếu em muốn biết tôi có quyền hay không thì rất nhanh thôi em sẽ rõ!” Giọng nói giễu cợt từ từ vang lên hoàn toàn trái ngược với bầu trời ngoài kia.
Tô Mộc Cầm ngừng thở, nhìn Thẩm Tư Thanh giống như một kẻ điên, lời nói của hắn rốt cuộc có ý gì, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy hoảng sợ, không nghĩ nhiều, cô liền dùng tất cả sức lực để đẩy hắn ra, thế nhưng ngoài dự liệu của cô, hắn lại thả cô ra một cách dễ dàng.
Tô Mộc Cầm hốt hoảng xuống giường mặc đồ với tốc độ nhanh nhất dưới ánh mắt nóng rực của hắn, sau khi nhanh chóng mặc đồ xong, đầu cũng không quay lại, đã mở cửa tông thẳng ra ngoài.
Thẩm Tư Thanh quét sạch thái độ giễu cợt lúc nãy, vẻ mặt đông cứng lại, sức của cả người lúc này đều bị mất hết.
Hắn không muốn như vậy, nhưng, hắn đã bị ép đến đường cùng rồi, không còn lựa chọn nào khác. Nếu như có thể dùng cách này giữ cô lại, vậy thì, có làm chuyện đê tiện hơn nữa, hắn cũng có thể làm được!