“Trước khi kết hôn, yêu nhau say đắm. Chỉ mong cả đời được mãi bên nhau. Sau khi kết hôn, hoài nghi kiếp trước đã tự tạo nghiệt duyên.
Trước khi kết hôn, mọi lời nói đều là lời yêu thương. Sau khi kết hôn, mọi lời nói đều là trách móc.
Trước khi kết hôn, đối phương làm gì cũng thấy lãng mạn. Sau khi kết hôn, bạn đời làm gì cũng thấy lãng phí.
Trước khi kết hôn, người đàn ông luôn nhìn phụ nữ. Sau khi kết hôn, người phụ nữ luôn nhìn đàn ông.”
***
Mạnh Hàn nhìn đồng hồ trên tay, đã qua được hơn 20 phút rồi nhưng cô vẫn ở trong kia vẫn chưa ra, anh có hơi sốt ruột. Đứng dậy, anh quyết tâm đi nhìn xem cô như thế nào, thế nhưng vừa đến phòng vệ sinh, chỉ có một căn phòng trống không, một bóng người cũng không có.
Đáy lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, Mạnh Hàn rút điện thoại ra, thế nhưng máy cứ thông báo bận sau đó thì không còn liên lạc được gì nữa.
Mạnh Hàn bỏ lại tiếng thông báo đến lượt ở phía sau, xông thẳng ra khỏi Cục dân chính, gào to tên Tô Mộc Cầm, lại gọi thêm vài cuộc nữa, thế nhưng điện thoại vẫn như cũ không thể liên lạc được.
Cô sẽ không bỏ đi như vậy, nhất định là Thẩm Tư Thanh, nhất định là hắn ta.......
Sáng hôm sau, Thẩm Tư Thanh quay trở lại công ty, muốn nhanh chóng giải quyết một số chuyện quan trọng nhất, rồi trở về. Nhưng hắn vừa ngồi chưa được bao lâu, Mạnh Hàn liền xông vào, “Mày giấu Mộc Cầm ở đâu rồi?”
“Tổng giám đốc, Mạnh tổng anh ta…….”
“Cậu ra ngoài đi!”
Thẩm Tư Thanh bình tĩnh tao nhã đứng lên, ánh mắt khiến người khác sợ hãi, “Anh không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Cô ta là vợ sắp cưới của anh, tại sao lại đến hỏi tôi chứ?”
“Chết tiệt! Rốt cuộc cô ấy ở đâu hả?” Mạnh Hàn xác cổ áo hắn lên, bức ép.
Từ trước đến nay anh luôn là một người nhã nhặn, thế nhưng bây giờ hoàn toàn bị Thẩm Tư Thanh bức điên.
“Tôi nói rồi, tôi làm sao mà biết.” Thẩm Tư Thanh cợt nhả, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Mạnh Hàn. Hắn đã dẫm nát điện thoại của cô, cho dù muốn liên lạc hay dùng định vị cũng không thể tìm ra chỗ ở hiện tại.. Người biết cô ở đâu, chỉ có một mình hắn.
“Anh muốn chết!” Mạnh Hàn xông lên.
Thẩm Tư Thanh nhanh nhẹn né tránh nắm đấm của anh, Tịnh Hàm mang theo bảo vệ vào, bảy tám người giữ chặt Mạnh Hàn lại, áp giải ra ngoài.
“Thẩm Tư Thanh, mày là súc sinh. Nếu mày dám làm tổn thương cô ấy,tao sẽ không tha cho mày.......” Tiếng quát to của anh vang vọng cả tầng lầu.
“Tổng giám đốc, anh vẫn ổn chứ?” Tịnh Hàm lo lắng hỏi.
Hắn lắc đầu, lau vết máu trên khóe miệng, lạnh giọng nói, “Mấy ngày nay, tôi có việc phải xử lý. Việc ở công ty, tôi giao hết cho cậu!”
“Vâng, tôi biết rồi!” Tịnh Hàm cung kính nói, thế nhưng vẫn âm thầm suy đoán, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng, khiến hắn ngay cả công việc cũng phải gác sang một bên. Không lẽ, có liên quan đến người phụ nữ có tên Tô Mộc Cầm kia thật sao?Thẩm Tư Thanh xử lý một số việc quan trọng nhanh nhất có thể, rồi vội vàng rời khỏi công ty.
Vào mùa này, nhiệt độ ở Thiên Tân cao hơn so với Bắc Kinh, thế nhưng khi ra ngoài áo khoác của Thẩm Tư Thanh vẫn còn vắt trên tay. Lái xe một quãng đường dài, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa bước vào nhà liền thấy người làm đang dọn dẹp.
“Tất cả mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?” Thẩm Tư Thanh nới lỏng cà vạt, đưa áo cho người làm, sau đó hỏi thẳng.
Cô bé vừa mới đến làm có vẻ nhỏ tuổi, tên là Lan Diệp, vừa nhìn thấy Thẩm Tư Thanh liền rụt rè, gật đầu, nói rằng tất cả đã ổn thỏa rồi. Cuối cùng Lan Diệp dè dặt nói một câu: “Hôm nay cô Tô không chịu ăn, tất cả đồ ăn đem lên đều bị cô ấy ném đi!”
Bước chân Thẩm Tư Thanh chợt khựng lại, rồi nhanh chóng tiến về phía cầu thang lên lầu, trả lời câu nói của Lan Diệp:
“Chuyện này tôi sẽ xử lý!”
Bị nhốt ở đây liên tục mấy ngày, Tô Mộc Cầm cũng hình thành lên trạng thái điên rồ. Cô liều mạng chạy ra ngoài. Cả một ngôi biệt thự rộng lớn ngoại trừ đầu bếp theo giờ ra thì chỉ còn có một người giúp việc cùng ở với cô. Cô chạy là chị ta lại đuổi.
Cho tới khi cô nhìn rõ tình cảnh trước mặt mình, mới hiểu thế nào là tuyệt vọng.
Trong biệt thự không có điện thoại, không có mạng, chỉ có tivi và tạp chí, đến một tờ báo mới nhất cũng không có. Quanh quẩn với người làm, Tô Mộc Cầm rốt cuộc đành từ bỏ, nằm lỳ trong phòng, một chút đồ ăn cũng không động đến.
Có tiếng mở cửa, Tô Mộc Cầm cũng không quan tâm, ôm gối trừng mắt nhìn ra bóng đêm đen kịt ở ngoài cửa sổ.
Thẩm Tư Thanh, hắn đã trở về rồi!
Cô thấp thỏm nhìn người đàn ông ở trước mặt. Hắn cứ ngồi bên cạnh giường, nhìn cô trong im lặng, yên tĩnh như một bóng ma.
Đèn ngủ còn chưa được bật lên, đèn ngoài cửa sổ cũng đã tắt.
Thế mà, dù là trong tối tăm, Tô Mộc Cầm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng đôi mắt của Thẩm Tư Thanh đang quan sát cô. Nó lạnh như mưa, buốt như tuyết, không mang theo một chút tình cảm nào.
Cơ thể Tô Mộc Cầm trở nên cứng đờ. Người đàn ông quá lạnh giá, khiến cô lập tức đề cao cảnh giác, lông nhím khắp người xù lên để phòng bị. Dần dần, tới khi đôi mắt cô thích ứng được với bóng tối, cô nhìn hắn đầy giận dữ, chỉ muốn lập tức lọc thịt róc xương hắn ra!
Thẩm Tư Thanh không giơ tay bật đèn. Dường như hắn rất thỏa mãn với cơn phẫn nộ của cô. Một lúc lâu sau, hắn giơ cánh tay dài ra. Từng ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy cằm cô, cất giọng trầm thấp:
“Tại sao lại không ăn cơm!”
Lực nơi đầu ngón tay của người đàn ông không nhẹ không nặng, nhưng đã thành công khiến cô không thể thoát khỏi. Cô chỉ có thể nhìn gương mặt Thẩm Tư Thanh qua đêm đen mà nghiến răng nghiến lợi. Những căm phẫn tích tụ hơn một tháng nay nhanh chóng dâng cao, dồn ứ lại, chỉ muốn lập tức trút hết ra ngoài.
Cô không nói gì, chỉ mím chặt môi, hai mắt như hai viên đạn.
Dáng vẻ này lại đẹp vô cùng. Đôi mắt ấy như hai ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối. Bao giận dữ, thù hận đều hóa thành một sự mê hoặc thúc giục ý muốn chinh phục trong người đàn ông. Thẩm Tư Thanh hơi nheo mắt lại, rồi một giây sau, bóng hình cao lớn áp xuống. Hắn cúi đầu, bờ môi mỏng dính lên đôi môi mím chặt của cô.
Mùi hương bạc hà dễ chịu bao trọn lấy Tô Mộc Cầm. Tầng tầng lớp lớp, khiến cô không thể thở nổi.
Tô Mộc Cầm đẩy hắn ra, “Cút ngay!”
Tô Mộc Cầm liều mạng vùng vẫy nhưng cả người cô bị Thẩm Tư Thanh càng giữ càng chặt. Chỉ vì một câu của cô, nụ hôn lần này của hắn lại đi cùng với một sự tức giận rõ ràng, suýt nữa thì nghiền cho môi cô nát vụn. Hai bàn tay hắn như hai chiếc kìm giữ chặt cái đầu đang không ngừng xoay qua xoay lại của cô. Từng ngón tay mảnh dẻ áp lên mặt cô kéo theo cả một nhiệt độ băng giá.
Hắn cố gắng tấn công khoang miệng của cô, cả răng và môi đều rất mạnh mẽ. Tô Mộc Cầm chỉ còn cách mím chặt môi, không để đầu lưỡi hắn có cơ hội tiến vào. Hành vì của cô càng chọc tức Thẩm Tư Thanh. Một tay của hắn đột ngột dùng sức, ghì lấy gáy làm cô đau đớn. Cô thở dốc, hắn nhân cơ hội đó tiến quân thần tốc.
“Không…” Cô phát ra thanh âm một cách khó khăn.
Chẳng mấy chốc, nó cũng biến mất trong cái hôn mãnh liệt của Thẩm Tư Thanh. Hắn bá đạo chiếm giữ mỗi một ngóc ngách, kéo theo cuống lưỡi của cô cũng đau gần chết. Khóe mắt đỏ ửng, miệng đau, tim nhói.
Hơi thở của người đàn ông ào ạt lấp đầy khoang miệng, dọc sống mũi là hơi thở khản đục của Thẩm Tư Thanh. Cô có thể cảm thấy cả người hắn đều đang căng cứng, đờ ra như một tấm thép. Mặc cho cô không ngừng xô đẩy, đánh đấm, chỉ càng bị hắn khóa chặt hơn.
Những sợi râu lún phún trên cằm hắn đâm vào da thịt cô, dường như sắp tan nát.
Đầu cô bị ép buộc phải ngẩng lên, sau gáy cũng dần nhức nhối. Nụ hôn của hắn càng lần tìm lại càng kịch liệt. Cuối cùng cô phải phản kháng, chủ động tấn công, cắn mạnh vào môi hắn.
Thẩm Tư Thanh kêu lên một tiếng, đẩy cô ra rồi nhìn cô bằng ánh mắt đen tối, thâm sâu đến khiếp đảm.
Một vết máu trào ra từ khóe môi hắn, đỏ tươi.
Cô ra sức chà xát môi của mình, giống như nụ hôn vừa rồi là một thứ cực kỳ ghê tởm, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Ánh mắt Thẩm Tư Thanh chỉ càng thêm lạnh giá. Cảm giác ấy như thấm vào trong không khí. Đến cả từng lỗ chân lông của cô cũng cảm nhận được giá lạnh đang thấm vào rồi ăn sâu vào trong da thịt. Hắn từ trên cao nhìn xuống, bao hiệu có một sự nguy hiểm sắp xảy ra.