Cả ngày hôm qua, cô chỉ lầm lỳ nằm ở trong phòng, thức ăn đều được người làm đưa lên, còn hắn thì ở trong thư phòng, buổi đêm trở về phòng ngủ cũng không còn gây khó dễ cho cô nữa, thế nhưng cảm giác bị giam cầm vẫn khiến cô không thoải mái.
Sáng hôm nay, đang trong lúc mơ màng, cô liền bị người làm gọi dậy, bắt mặc đồ, sau đó ép cô xuống phòng ăn dưới lầu. Phải đợi một lúc lâu sau, cô mới có thể yên ổn ngồi vào ghế, đối diện đã thấy Thẩm Tư Thanh tao nhã ngồi ăn.
Tô Mộc Cầm không nói chuyện, yên lặng ngồi ăn, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không một ai lên tiếng, không khí càng trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Thẩm Tư Thanh ăn xong, từ tốn lâu khóe miệng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, sau đó chậm rãi nói, “Sau khi ăn xong tôi đưa cô đến một nơi.”
Động tác ăn của cô hơi ngưng lại, không biết cô đang suy nghĩ gì, bàn tay đang nắm đũa khẽ siết chặt, khóe môi hơi nâng lên nụ cười châm biếm, “Anh định đưa tôi đi đâu? Chỗ giam cầm mới hay sao?”
Mặt Thẩm Tư Thanh lập tức tối sầm, xung quanh hắn tỏa ra hàn khí: “Cô muốn nghĩ sao thì tùy!”
Tô Mộc Cầm cắn rắng, tức giận nói, “Anh lấy tư cách gì để giam cầm tôi chứ?”
Hắn chống người đứng dậy, từng bước chầm chậm tiến về phía cô khiến cho lồng ngực của cô như nổ tung, một cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân, cằm của cô bị nâng lên, buộc cô nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ chế giễu:“ Dựa vào... Tôi là chồng tương lai của cô.”
Mắt Tô Mộc Cầm trừng lớn, cô hoàn toàn bị khiếp sợ bởi lời nói của Thẩm Tư Thanh. Nhưng chỉ một lúc sau, khuôn mặt trắng nõn của cô lại tràn đầy hận thù: “Không đời nào. Cho dù đàn ông trên thế này chết hết, tôi cũng không bao giờ lấy một người như anh làm chồng.”
Hắn nghiến răng, bàn tay to lớn càng siết chặt cằm cô hơn nữa. Tức giận nhanh chóng lan ra khắp toàn thân. Khuôn hàm banh ra dường như sắp bùng phát cơn thịnh nộ, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, hắn liền bị Tô Mộc Cầm cắt ngang, cô cất giọng:“ Hơn thế nữa, cả đời này tôi thề chỉ lấy một mình Mạnh Hàn làm chồng.”
Thẩm Tư Thanh siết chặt nắm đấm, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi. Cúi đầu xuống, hung hăng giày xéo cánh môi mỏng của cô.
Nụ hôn không hề báo trước khiến Tô Mộc Cầm đột nhiên kinh sợ, bàn tay đùn đẩy người của hắn để thoát ra, thế nhưng hắn lại không để cô được toại nguyện, vươn đôi tay rắn chắc như gọng kìm siết chặt lấy cổ tay của cô, bẻ ngược ra sau lưng. Tô Mộc Cầm đau đớn thở ra, đầu lưỡi hắn quét qua môi cô muốn tiến vào, nhưng cô vẫn quật cường chống trả, cảm nhận được sự thô bạo của hắn, hai hàng răng của cô cắn chặt lại, ánh mắt quật cường không để cho hắn công thành chiếm đất.
Hắn thấy được sự phản kháng của cô, không hiểu sao càng thêm bực bội, một tay bóp chặt lấy cằm của cô khiến cô bị đau, miệng khẽ mở ra. Nhân lúc này, đầu lưỡi của anh nhanh chóng đi vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho đang trốn tránh của cô, cũng cô triền miên dây dưa.
Nụ hôn của hắn cuồng nhiệt lại mạnh mẽ, dần dần cướp đoạt đi không khí trong miệng khiến cô không tài nào thở nổi, toàn thân mềm nhũn. Chỉ là nụ hôn đó, giống như một liều thuốc an thần dần dần khiến hắn bình tĩnh lại, lực đạo ở cổ tay cũng giảm bớt. Ngay lúc đầu, Tô Mộc Cầm còn dùng sức phản kháng, nhưng càng về sau, cả người cô cứng ngắc giống như một pho tượng không có chút cảm xúc.Hắn càn rỡ khuấy đảo đầu lưỡi tinh tế của cô.
Thực ra Thẩm Tư Thanh lúc đầu đã vì hai chữ “tư cách” của cô mà nổi điên. Hai đôi môi dán chặt vào nhau, nụ hôn không dịu dàng mà có chút thô bạo, nhiều hơn vẫn là ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ. Tay của hắn vẫn nắm lấy cổ tay của cô không buông, một chân của hắn để xem vào giữa hai chân cô, tay còn lại đỡ đằng sau gáy của cô khiến cho cô không thể nào trốn tránh.
Toàn thân hắn như bị ngọn lửa vô hình khống chế, hơi nóng từ trong cơ thể đang hừng hực bốc cháy, lan tỏa khắp toàn thân như muốn đốt cháy hắn, chỉ muốn cùng cô được hóa thành tro tàn.
Ngọn lửa nơi đáy mắt như có thể phóng ra bất cứ lúc nào.
Nụ hôn điên cuồng giống như bão trút xuống không ngừng nghỉ, cho đến khi Tô Mộc Cầm hít thở không thông, hắn mới buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, cất giọng lạnh lùng: “Tô Mộc Cầm, cô nghe cho kĩ. Đời này, kiếp này, cô chỉ có thể làm vợ của Thẩm Tư Thanh tôi. Có chết thì cũng phải làm ma ở bên cạnh tôi. Cho nên cô đừng mơ tưởng có thể trèo lên giường của tên đàn ông khác.”
Tô Mộc Cầm phẫn hận, hận ko thể lúc này giết chết hắn. Cô nhắm mắt, căn bản để ngoài tai lời đe dọa của hắn.
Thẩm Tư Thanh thấy cô không quan tâm đến lời nói của mình, hắn tức giận, khóe môi nâng lên một đường cung lạnh giá. Thô lỗ kéo cánh tay thon dài, thanh âm hắn giống như diêm la nói: “Được, nếu như cô đã cứng đầu như vậy thì chúng ta đi!” Nói rồi, hắn kéo cô ra xe.
Tô Mộc Cầm giãy giụa nhưng vô ích. Cô căn bản ko thể nào thoát khỏi sức lực to lớn của người đàn ông phía trước, thanh âm uất hận lại vang lên: “Bỏ tôi ra! Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đến nơi cô sẽ biết!” Nói xong, hắn không dịu dàng ném cô vào ghế phụ, thế nhưng hắn lại vô cùng cẩn thận cúi người thắt dây an toàn cho cô. Sau đó, chính hắn vòng qua đầu xe, sang ghế tài xế ngồi.
Chiếc xe Bentley một đường chạy thẳng. Qua một rừng thông thật lớn, sau đó chiếc xe mạnh mẽ dừng lại ở trước một nghĩa trang.
Thẩm Tư Thanh xuống xe, mở cửa nửa kéo nửa lôi cô ra. Tô Mộc Cầm chỉ có thể miễn cưỡng đi ra, con ngươi liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
Cô nhíu mày hỏi, “Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Thẩm Tư Thanh trầm mặc, ánh mắt như chim ưng quét qua gương mặt cô, đáy mắt đã chưa đầy sự lạnh lẽo, “Đi theo tôi.”
Tô Mộc Cầm tỏ vẻ khó chịu, ở đây xung quanh đều là những nấm mồ, những tượng đá khắc tên người chết, muốn cô đến đây để làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn bỏ cô lại đâu sao?
Một trận gió lạnh thôi qua, khiến Tô Mộc Cầm rùng mình ớn lạnh, không biết có phải vì lạnh hay là vì nguyên nhân nào khác hay không!? Cô luôn cảm thấy có cái gì đó bất an.
Cô liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, thật sự cảm thấy sợ hãi con người này! Đối với cô, trước kia hắn rất dịu dàng, tuy có chút ngông cuồng, bá đạo, thế nhưng lại chưa từng thương tổn cô bất cứ điều gì, ngược lại bây giờ, tính cách thật sự của con người hắn là gì, cô không thể hiểu rõ được, giống như cô chưa từng hiểu rõ hắn, đến một chút cũng không có.
Nhũng ngôi mộ lạnh lẽo giống như những con mắt đang nhìn chằm chằm cô, khiến bước chân của cô càng nhanh hơn.
Cho đến khi hắn dừng lại ở trước hai ngôi mộ, cô mới chậm rãi đứng lại.
Thẩm Tư Thanh để hoa và đồ cúng xuống trước hai ngôi mộ kia sau đó khom người quỳ dưới đất.
Tô Mộc Cầm trằm mặc nhìn hắn, sau đó lại nghi ngờ liếc mắt nhìn hai ngôi mộ kia, bỗng nhiên sửng sốt trừng lớn hai mắt, bởi vì cô vừa nhìn thấy phía trên hai tấm bia mộ là hai tấm ảnh và hai tên được khắc lên là Thẩm Quân Sinh và Hồ Mạt Sênh.
“Chuyện này....” Tô Mộc Cầm không thể tin nổi lắp bắp hỏi.
Tại sao lại là hai người này? Cô không ngờ được hai người này đã chết, sau khi về nước cô luôn tìm cách trốn tránh bọn họ, thế nhưng không thể ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này. Ngay cả hắn cũng chưa từng nói chuyện ba mẹ hắn cho cô biết.
Cách đây không lâu cô đã biết được chuyện ba mẹ hắn không phải là người giết ba mẹ cô, bây giờ lại đứng đối diện với hai người bọn họ trước nấm mồ này, cô lại cảm thấy tự trách chính mình.
Thẩm Tư Thanh sau khi cúi lạy và rải rượu lên hai bia mộ, mới ngước lên nhìn cô, thấy bộ dạng giống như chết đứng của cô, đáy lòng lại nổi lên một trận lạnh lẽo, lên tiếng nói:
“Quỳ xuống đi!”
Tiếng nói lạnh lùng đó giống như đang thức tỉnh Tô Mộc Cầm, cô nhíu mày nhìn hắn, thấy ánh mắt sắc bén của hắn, cô lại cảm thấy chột dạ, từ từ quỳ xuống, sau đó lại trầm mặc.
Thẩm Tư Thanh lại lên tiếng, “Cô không có câu gì để nói với ba mẹ tôi hay sao?”
“Tôi... tôi... “ Tô Mộc Cầm cắn môi, sau đó hít sâu một hơi mới có thể nói, “Chuyện trước kia hiểu lầm hai người là tôi sai, xin lỗi hai người.”
Thẩm Tư Thanh thấy cô đã ngừng mới hơi nhíu mày, có vẻ không vui, “Chỉ có vậy thôi sao? Cô không có gì để nói với tôi?”
Tô Mộc Cầm cúi đầu, ngón tay vân vê gấu váy, nhẹ giọng nói, “Tôi không muốn xin lỗi anh, cho dù trước kia đúng là tôi là người có lỗi khi chia tay với anh, thế nhưng bây giờ, việc anh tổn thương tôi, giam cầm tôi, không phải những thứ đó đều đã trả hết nợ nần với anh rồi hay sao?”
Thẩm Tư Thanh cảm thấy như có cơn gió lạnh thôi qua, khiến tâm hắn lạnh buốt, bàn tay để trên đùi khẽ nắm chặt, “Cô nghĩ như thế có thể trả đủ hay sao? Cô nghĩ giày vò tôi ba năm, sau đó tôi chỉ cần giam cầm cô mấy ngày thì có thể trả hết nợ sao?”
“Vậy anh còn muốn gì nữa chứ?” Tô Mộc Cầm quay sang, ánh mắt buồn bã nhìn hắn.
Thẩm Tư Thanh cười lạnh, vẻ mặt của cô là đang thương hại hắn hay là đang chế giễu sự ngu ngốc của hắn? Tâm giống như bị kim đâm đau buốt, đến cả thở cũng có thể động chạm đến vết thương trong lòng kia.
Hắn đã phải trải nghiệm không biết bao nhiêu sự ngu xuẩn, ác độc, sai lầm, buồn nôn, vỡ mộng và ngay cả bi ai, chỉ để lại trở thành một người đàn ông lạnh lùng và có bắt đầu mới. Hắn cũng đã phải trải qua sự tuyệt vọng, hắn đã phải chìm xuống đáy sâu nhất của tinh thần, hắn cũng đã từng suy nghĩ đến việc tự sát.
Thế nhưng cuối cùng, hắn lại biết được sự vắng mặt của cô còn tệ hơn cái chết, hy vọng trong vô vọng còn khổ sở hơn sự tuyệt vọng.
Hắn trải qua đủ ba năm, cũng nếm được bao nhiêu mùi vị tuyệt vọng. Đến bây giờ gặp lại, hắn lại biết được, sự tuyệt vọng trong ba năm đó chẳng là gì so với sự tuyệt tình mà cô mang lại ba năm sau.
Bàn tay Thẩm Tư Thanh khẽ buông ra, khóe mắt đã cay nồng, thế nhưng hắn vẫn phải ép mình nói ra những lời nhẫn tâm, “Kết hôn với tôi!”
Tô Mộc Cầm dường như không thể tin được, khóe môi nhàn nhạt ý cười giễu cợt, “Anh nghĩ mình có tư cách nói chuyện này với tôi hay sao?”