Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 39

Tùy Lỗi nhìn chiếc điện thoại vừa bị cắt đứt, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiên lợi.

“Thằng nhóc này hôm nay bị gì vậy chứ?”

Sau đó anh đứng dậy, đi vào trong phòng, trên chiếc giường lớn, có một cô gái đang hôn mê vẫn đang nằm ngủ, bên cạnh có một người giúp việc.

Anh bèn hỏi, “Không phải bác sĩ nói ngày hôm nay cô ấy sẽ tỉnh sao? Sao đến bây giờ vẫn im lìm như vậy?”

Người giúp việc cúi người, cung kính nói, “Thưa cậu, chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”

Tùy Lỗi thở dài, phất tay, “Thôi chị ra ngoài đi, để tôi canh cô ta!”

“Vâng, vậy tôi xin phép!” Người giúp việc cúi người, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sau khi người giúp việc lui ra, anh mới từ từ ngồi xuống ghế, nhìn người con gái đang ngủ say trên giường, khuôn mặt anh hiện lên chút phiền não.

Ngày hôm đó, anh chỉ tình cờ đi ngang qua Thiên Tân để giám sát công trình một chút, thế nhưng không ngờ lại đụng phải một cô gái không dưng từ đâu ngất ở trước xe của anh.

Thế là Tùy Lỗi đành phải đưa cô về nhà của mình, thế nhưng khi thay quần áo cho cô, anh đã nhìn thấy những dấu hôn chi chít trên người của cô, lúc này anh mới bàng hoàng gọi bác sĩ đến.

Sau khi bác sĩ khám xong, anh đều cảm thấy ánh mắt của ông ta nhìn anh có cái gì đó rất kỳ quái, khi anh hỏi nguyên nhân thì ông ta mới đưa kết quả cho anh rồi nói, người phụ nữ đó đã bị xâm hại tình dục rất nhiều lần, khiến cho phần bên dưới đã bị rách ra, cơ thể xuy nhược do không chịu được áp lực, tính thần bị ảnh hưởng.

Về phần sơ bộ thì như vậy, còn bên trong cơ thể có bị ảnh hưởng hay không thì cần phải có những thiết bị ở bệnh viện mới có thể chuẩn đoán được.

Bây giờ nhìn lại người con gái trên giường, có chút thương hại, tuy rằng anh không biết cô là ai, thế nhưng một cô gái đáng thương như vậy, chắc chắn đã chịu cú sốc rất lớn mới có thể chạy ra đường rồi ngất xỉu trước xe của anh.

Tô Mộc Cẩm cứ ngỡ mình chìm vào một giấc mộng rất dài, không bao giờ tỉnh lại được nữa, trong mộng cô nhìn thấy ba mẹ của mình, thấy mình trở về lúc còn nhỏ, lúc đó, cô là một đứa trẻ có được tất cả mọi thứ, có ba mẹ yêu thương, có thân phận giàu sang, có người người kính nể.

Tô Mộc Cầm cứ nắm tay ba mẹ cô bước mãi, bước mãi, cho đến khi đến một cánh cửa gỗ, ba mẹ cô đột nhiên cúi xuống nói với cô, “Cầm Cầm, ba mẹ phải đi rồi, con ở lại ngoan nhé!”

Ngay khi dứt lời, cô đột nhiên bị đẩy vào cánh cửa tối om, sợ hãi gào khóc muốn mở cánh cửa ra nhưng dù có gắng sức cỡ nào cô cũng không thể mở được. Rồi đột nhiên nó biến mất, cô không biết phải làm sao, ngồi co ro trong khoảng không vô định, khóe mắt ướt nhẹp.

“Ba mẹ ở đâu rồi, con sợ lắm!”

Giây phút cô tưởng chừng như chỉ còn lại mình trên thế giới này nữa, thì bỗng nhiên có một hoàng tử xuất hiện trước mặt cô, chàng hoàng tử có khuôn mặt quen thuộc, nụ cười tựa như nắng mai, ôn nhu chìa bàn tay rắn chắc ra trước mặt cô.Tô Mộc Cầm lau khuôn mặt chứa đầu nước mắt, bàn tay nhỏ bé đặt trong bàn tay rộng lớn của hoàng tử, trên môi bất giác mỉm cười ngọt ngào, chàng hoàng tử đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi bỗng chốc cô biến thành một nàng công chúa, thân hình biến lớn thành một người thiếu nữ hai mươi tuổi.

“Mộc Cầm, anh yêu em!”

Hạnh phúc tràn ngập trong lồng ngực, sau đó chàng hoàng tử nhẹ nhàng ôm cô, rồi dẫn dắt cô vào một cánh cửa khác, không gian bên trong sâu thẳm đen ngòm như miệng của một con quỷ dữ.

Tô Mộc Cầm sợ hãi, níu lấy cánh tay của người hoàng tử, thế nhưng chàng ấy chỉ cười mỉm, đẩy cô vào cánh cửa đen ngòm kia. Cô cố níu lấy mảnh áo choàng của chàng hoàng tử, thế nhưng dù có với tay thế nào, thứ cô cầm cũng chỉ là khoảng không vô định. Thế giới bỗng chốc sáng choang, cô bàng hoàng nhìn xung quanh, khung cảnh trước mắt lại biến thành căn phòng trong ngôi biệt thự ở Thiên Tân kia. Cô lùi lại vài bước, sự đau đớn trong lồng ngực đâm đau mắt cô, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên nền đất.

Lưng đụng phải một thứ gì vừa nóng hổi, vừa rắn chắc, cô hoảng hốt quay đầu lại, trước mắt là khuôn mặt của chàng hoàng tử, thế nhưng ánh mắt người đó nhìn cô lại mang một sự lạnh lẽo đến thấu xương.

“Anh...” Giọng cô như nghẹn lại trước sự xuất hiện đột ngột của hắn.

Thẩm Tư Thanh! Chàng hoàng tử đó hóa ra là Thẩm Tư Thanh!

Thế nhưng người trước mặt lại không phải là một hoàng tử ôn nhu, dịu dàng mà hắn là ác ma.

Thẩm Tư Thanh từng tiến lại phía cô, một cỗ áp lực đè nén lên thân hình nhỏ bé.

Cô hoảng sợ lùi lại từng bước, không ngừng kêu lên, “Đừng tiến lại đây... đừng lại đây...”

Thế nhưng Thẩm Tư Thanh giống như không hề nghe thấy lời cầu xin của cô, thân hình to lớn ép cô xuống dưới giường, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, từng chữ lạnh lẽo phun ra khỏi miệng, “Tôi sẽ giam cầm cô suốt đời, cô đừng hòng sẽ rời khỏi tôi!”

“Đừng...không...” Hoảng sợ hét lên, từ trong giấc mộng, cô đột nhiên kinh hoảng tỉnh lại, trên trán đầm đìa mồ hôi.

Tùy Lỗi ngồi ở bên cạnh hơi kinh ngạc, đỡ lấy người cô, “Cô không sao chứ?”

Tô Mộc Cầm bình tĩnh điều chỉnh lại hơi thở, thế nhưng lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng gấp gáp, cô ngước đôi mắt mù mịt nhìn xung quang, “Đây là đâu?”

“Đây là phòng của tôi! Hai ngày trước cô bỗng nhiên ngất xỉu trước xe tôi, cho nên tôi đã đem cô về đây!” Tùy Lỗi giải thích nghi vấn của cô.

Tô Mộc Cầm hơi quay lại nhìn Tùy Lỗi, nhớ đến cảnh tượng hai ngày hôm trước, đôi mắt hơi co rụt lại, cô hít sâu một hơi, hơi cúi đầu, “Cảm ơn anh đã cứu tôi!”

Tùy Lỗi mỉm cười, nói, “Không có gì... Tôi cũng chỉ động lòng trắc ẩn thôi!”

Sau khi Tùy Lỗi nói xong, căn phòng lại rơi vào mảnh tĩnh lặng, cô hơi cúi người, trong lòng rối bời không biết nên phải nói gì, chỉ có thể yên lặng.

Tùy Lỗi cũng cảm thấy không khí có chút ngưng trệ, mới mở miệng đánh tan bầu không khí trầm lắng này, “Cô có đói bụng không? Tôi kêu người làm chuẩn bị thức ăn cho cô.”

Tô Mộc Cầm trả lời, “Vậy làm phiền anh rồi!”

Tùy Lỗi cũng chỉ cười, quay ra ngoài phân phó với người giúp việc.

***

Tuy rằng thám tử tư nói rằng sau hai ngày có thể điều tra ra chủ nhân của 5 chiếc BMW kia, thế nhưng chưa tới một ngày, anh ta đã nhờ chuyển phát nhanh đem một tập hồ sơ đến công ty của hắn.

Lúc đó Thẩm Tư Thanh vừa mới từ phòng họp đi ra, thấy Tịnh Hàm có vẻ đứng ngồi không yên trước cửa phòng họp, hắn mới nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng bước đến gần Tịnh Hàm, bình tĩnh nói, “Xong rồi sao?”

Tịnh Hàm gật đầu, đưa cho hắn một tập tài liệu mỏng, kèm với vài tấm ảnh chụp, ngay sau đó hắn đã không suy nghĩ nhiều, lập tức cầm tập tài liệu đó, trở về phòng làm việc.

Thẩm Tư Thanh yên lặng đọc tài liệu, thế nhưng chưa được một phút, đầu mày của hắn đã nhíu chặt, bên trong tài liệu rõ ràng là tên của những chủ nhân của chiếc xe BMW X1 LWB kia thế nhưng lại có một cái tên quen thuộc đến mức hắn cảm thấy nghi ngờ.

Khẽ đóng lại tập tài liệu, Thẩm Tư Thanh trầm tư giây lát, cuối cùng hắn ngước mắt lên, nhìn khoảng không bằng cái nhìn giá lạnh, một lúc sau, hắn bấm điện thoại gọi cho Tịnh Hàm, “Ngay bây giờ cậu đi điều tra cho tôi một người.”

Sau khi cúp điện thoại, cả người Thẩm Tư Thanh mệt mỏi dựa vào ghế da, lông mày nhíu lại thành một đường, tròng mắt co rút lại, đôi mắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo.

Hắn không tin, trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Bình Luận (0)
Comment