Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 46

Tùy Lỗi đang ngồi nói chuyện cùng với Thẩm Mã Hi, được một lúc liền nhìn thấy Thẩm Tư Thanh đi xuống, khuôn mặt anh liền hiện lên nét khinh bỉ, nhanh như thế mà đã bị đuổi rồi, xem ra mị lực của hắn cũng chỉ ở dạng thường.

Trước nay vốn dĩ Thẩm Tư Thanh rất kiêu ngạo vì vẻ ngoài và tính cách bá đạo, nhưng xem ra không thể áp dụng lên người Tô Mộc Cầm.

Cười cợt tiến lại, bàn tay Tùy Lỗi tùy ý khoác lên vai của Thẩm Tư Thanh, nhàn nhạt nói nhỏ bên tai hắn, giọng điệu hết sức châm biếm: “Đúng là không có tiền đồ, chỉ dụ ngọt con gái mà cũng không làm được.”

Thẩm Tư Thanh lạnh lùng liếc mắt, hất bàn tay của anh ra, không quan tâm đến lời nói giễu cợt của anh, lãnh đạm ngồi xuống ghế sô pha.

Thẩm Mã Hi thấy vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nổi lên sự tò mò, vội vàng hỏi, “Hai đứa có chuyện gì? Thần bí như vậy?”

“Mẫu hậu đại nhân xinh đẹp của con, con có một bí mật muốn nói cho mẹ biết!” Tùy Lỗi làm ra vẻ thần bí, ôm chầm lấy Thẩm Mã Hi từ phía sau.

Bà ta thấy dáng vẻ trẻ con của con trai mình, mặt mày đều là nụ cười vui vẻ, “Có chuyện gì vậy tiểu tử thối?”

Thẩm Tư Thanh chán nản, liếc cũng không liếc lấy một cái, trầm mặc ngồi uống trà, thần trí hoàn toàn không để trên người của tên đàn ông đang phát bệnh thần kinh kia.

Tùy Lỗi liếc mắt nhìn Thẩm Tư Thanh, thấy khuôn mặt dửng dưng của hắn, anh lại có hứng chí muốn vui đùa một chút, “Thằng nhóc Tư Thanh hình như có bạn gái rồi đấy.”

“Cái gì?” Thẩm Mã Hi kinh ngạc, “Có thật vậy không, Tư Thanh? Con có bạn gái rồi sao? Từ khi nào vậy?”

Thẩm Tư Thanh thở dài, hơi nâng tầm mắt lướt qua người Tùy Lỗi sau đó dừng lại trên khuôn mặt của Thẩm Mã Hi, khóe miệng nhếch lên, “Hiện tại con còn đang trong thời gian theo đuổi, bác yên tâm, nhất định sau khi theo đuổi thành công, đến lúc đó con sẽ chính thức ra mắt bác.”

“Cô gái ấy là ai vậy? Xuất thân ra sao? Có phải là tiểu thư trong gia đình danh gia hay không?” Thẩm Mã Hi vui mừng thay cháu trai của mình, liên tục tò mò hỏi.

“Cô ấy rất tốt bụng, bác đừng lo, con rất có con mắt nhìn người.” Thẩm Tư Thanh trả lời, mắt liếc về phía Tùy Lỗi, hơi nhướn mày nói, “Quan trọng bây giờ là chuyện kết hôn của Tùy Lỗi, anh ấy cũng đã hơn ba mươi rồi, cũng nên tính đến chuyện kết hôn, bác thấy có phải không?”

Tùy Lỗi ngồi bên xem kịch vui không ngờ lại bị nhắc tên, giật nảy mình suýt chút nữa là đứng bật dậy, trừng mắt nhìn hắn, “Chuyện của anh đâu đến lượt cậu lo...”

Thẩm Mã Hi vung tay đánh con trai, “Còn không đúng sao? Chuyện của con với Phong Phàm tại sao mẹ vẫn chưa thấy con có phản ứng gì vậy?”

“Mẹ à!” Tùy Lỗi ai oán, “Con thật sự không thích cô ta, mẹ không thể tìm người khác hay ho hơn sao?”

“Hay ho hơn là như thế nào?” Thẩm Mã Hi cau mày không vui, mở miệng quát mắng Tùy Lỗi, “Con xem Tư Thanh đi, đến theo đuổi con gái còn là nó chủ động như vậy, còn con thì sao? Chuyện gì cũng để Phong Phàm tự mình làm, con thấy có khiến Tùy gia mất mặt hay không hả?””Là cô ta bám con, việc gì con phải chủ động?” Tùy Lỗi phản bác.

“Con...” Thẩm Mã Hi nổi giận, chỉ tay vào Tùy Lỗi, cả người run lên vì kìm nén, “Thật là hết nói nổi mà...”

“Bác đừng tức giận, như vậy sẽ rất tổn hại đến sức khỏe, bác cứ yên tâm, nếu như có cơ hội, con nhất định sẽ khuyên bảo anh ấy giúp bác...” Thẩm Tư Thanh sợ mình chưa gây đủ họa, còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

Tùy Lỗi trợn mắt nhìn hắn... Tên khốn này còn muốn hãm hại anh!

Thẩm Mã Hi nghe ra ý tốt của Thẩm Tư Thanh, tất nhiên liền nguôi giận, sau đó vui vẻ nói, “Vẫn là Tư Thanh hiểu chuyện nhất, được rồi, nếu được thì con khuyên bảo nó dùm bác, còn bây giờ phải đi rồi, bác còn có hẹn đi làm đẹp với Phong phu nhân... hai đứa cứ từ từ nói chuyện...”

Sau khi câu nói vừa dứt, Thẩm Mã Hi liền đứng dậy, khi đi qua người anh không quên nói với Tùy Lỗi một câu, “Liệu mà yên phận cho mẹ!”

Tùy Lỗi ảo não nhìn bóng lưng của mẫu thân đại nhân đang khuất dần, sau đó mới lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Thanh, cười cợt nói, “Từ giờ đừng hỏi tại sao anh không giúp cậu nhé!”

***

Ngay lúc này tại tập đoàn Hoàng Cầu.

“Tổng tài, dữ liệu hình như không khớp, có phải chúng ta bị lừa rồi không?”

Doãn Thi Ngữ cẩn trọng nhìn khuôn mặt xám xịt của Mạnh Hàn, giọng điệu hết sức bình tĩnh, làm ở công ty bao nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy tổng tái có bộ dạng đáng sợ như vậy.

“Tra lại cho tôi, tôi không tin lại có thể mất dấu nhanh như vậy!” Giọng nói nghiêm nghị của anh vang lên, ở trong không gian yên tĩnh, đặc biệt quỷ dị.

“Thám tử tư bên kia hình như cũng lường được, sáng nay tuy không thể bám theo xe của Thẩm Tư Thanh, thế nên đã tự mình đi điều tra thêm...” Doãn Thi Ngữ tiếp tục nói, “Lúc nãy anh ta có đem một tập hồ sơ đến cho anh... em có nghe qua, hình như là Tô tiểu thư có manh mối.”

Mạnh Hàn ngẩng đầu, trong nháy mắt trong đáy mắt liền có một tia sáng mong đợi, “Hồ sơ ở đâu?”

Doãn Thi Ngữ rút ra một tập hồ sơ mỏng, đưa đến trước mặt Mạnh Hàn, “Anh xem thử thông tin trong này xem có được không!”

Mạnh Hàn nhận lấy, vội vàng mở phong bao ra, cẩn thận xem từng chút một, một lúc sau anh mới nhíu mày hỏi thư ký của mình, “Quận Thạch Cảnh Sơn? Nơi này là ở Bắc Kinh?”

Doãn Thi Ngữ cung kính giải thích, “Đúng vậy tổng tài, nơi này nằm ở khu vực phía tây của khu vực trung tâm thành phố, bao gồm các bộ phận của các đồi Tây.”

Mạnh Hàn nghe xong liền nhíu mày, “Nơi đó cách Tây Thành khoảng bao nhiêu?”

Cô ta trầm ngâm một lúc, dường như cố gắng nhớ đến thông tin mà Mạnh Hàn đang hỏi, nửa phút sau liền chần chừ trả lời, “Em cũng không rõ số liệu cụ thể, nhưng hình như từ Tây Thành nếu muốn đến Quận Thạch Cảnh Sơn còn phải đi qua Quận Haidian, ước chừng đi xe cũng phải mất hai tiếng đồng hồ...”

“Nếu như đi bằng đường hàng không thì mất bao nhiêu thời gian?” Mạnh Hàn lại tiếp tục hỏi, bởi vì sống ở nước ngoài đã lâu, ngay cả khoảng cách địa lý anh cũng chưa mấy quen thuộc.

“Khoảng gần một tiếng đồng hồ...” Doãn Thi Ngữ trả lời.

“Vậy được, đặt vé máy bay cho tôi!” Mạnh Hàn lập tức ra lệnh.

Doãn Thi Ngữ liền nói, “Nhưng tổng tài, ở trong tài liệu chỉ nói Tô tiểu thư hình như đang ở quận Thạch Cảnh Sơn nhưng lại không có địa chỉ cụ thể, mà ở đó lại rộng như vậy, anh làm sao có thể tìm thấy cô ấy?”

“Đến lúc đó tôi sẽ có cách, cô không phải lo chuyện này đâu.” Mạnh Hàn nghiêm nghị nói, gương mặt tuấn dật bao phủ một tầng lạnh lùng.

Cô ta hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói, “Còn nữa, chiều hôm nay anh còn phải tham dự một cuộc họp quan trọng.”

“Hủy cho tôi...” Mạnh Hàn dứt khoát nói.

“Nhưng mà...”

Doãn Thi Ngữ còn chưa nói hết câu liền bị Mạnh Hàn cắt đứt.

“Đừng nhưng nhị nữa, về phần cuộc họp sau khi trở về tôi sẽ giải thích.” Mạnh Hàn giải thích.

Doãn Thi Ngữ thấy không thể nói thêm được gì nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, “Vâng, bây giờ em liền đi đặt vé máy bay cho anh.”

Nói xong, cô ta liền xoay người rời đi.

Mạnh Hàn ngồi trầm ngâm trong phòng, đã gần một tháng không được nhìn thấy cô rồi, bây giờ thật sự anh đang rất nhớ cô. Nghĩ đến viễn cảnh anh và cô đang ở cùng một thành phố, nhưng trước giờ anh lại không hề biết một chút gì về cô khiến cho anh càng cảm thấy bất lực và tự trách.

Mạnh Hàn day day trán, mệt mỏi dựa lưng trên ghế sô pha, muốn chợp mắt một lúc.

Nhưng điện thoại trên bàn đúng lúc đó lại vừa reo lên, Mạnh Hàn giật mình mở mắt, hoàn hồn lại, hơi ngẩn người nhìn điện thoại di động trên bàn làm việc, một lúc sau mới nhận máy, đầu dây bên kia hình như rất gấp gáp, giọng điệu hoàn toàn là thở gấp mà nói.

“Cậu ơi, có chuyện thật rồi... Không xong rồi... Phu nhân... Phu nhân...” Dì Trương hoảng loạn nói, bởi vì sợ hãi, đến một câu trọn vẹn cũng không thể nói hết.

Mạnh Hàn nhíu mày, linh cảm có chuyện không tốt đã xảy ra, lập tức bật dậy, “Mẹ con rốt cuộc có chuyện gì? Dì bình tĩnh lại một chút...”

Dì Trương vừa khóc vừa nói, “Bệnh tình của phu nhân lại tái phát rồi, lần này bác sĩ nói rất nguy cấp... Phải làm sao đây... Ô... ô...”

“Bây giờ mọi người đang ở đâu?” Mạnh Hàn lo lắng hỏi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra ngón tay đã bắt đầu run rẩy.

“Là... là ở bệnh viện Lam Khang.” Dì Trương trả lời.

“Trước tiên dì đừng sợ, con lập tức trở về...” Mạnh Hàn nhanh chóng cúp máy, vội vàng mặc lại áo khoác của mình, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

Đúng lúc Mạnh Hàn vừa chạy ra cửa, thì Doãn Thi Ngữ liền vào, cô ta nghi hoặc khi nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của anh, cứ nghĩ rằng anh vì chuyện của Tô Mộc Cầm mà gấp, liền vội vàng mở miệng nói:

“Tổng tài, vé máy bay em đã đặt xong cho anh rồi, nhưng thời gian chuyến bay cất cánh bắt đầu vào chiều ngày hôm nay...”

Mạnh Hàn hơi dừng lại, quay lại nói, “Chuyện của Mộc Cầm cô tự mình giải quyết, sau khi về tôi sẽ nói sau, bây giờ tôi còn có việc gấp, chuyện ở công ty giao lại cho cô xử lý...”

“Khoan đã... Tổng... tổng giám đốc... anh...” Doãn Thi Ngữ không hiểu chuyện gì liền gọi với theo, nhưng lúc đó Mạnh Hàn đã đi vào thang máy chuyên dụng, căn bản không nghe thấy tiếng của cô.

Cô ta hơi thở dài một tiếng, sau đó liền tiến trở vào phòng làm việc giải quyết công việc của mình, trong lòng buồn khổ cảm thán.

Aizzz, làm thư ký thật không dễ dàng, hôm nay cô ta có một cuộc hẹn với bạn trai, xem lại thì cuối cùng cũng phải hủy bỏ rồi.

Đúng là tư bản, bóc lột nhân viên đến tận gốc rễ, đến thời gian riêng tư cũng không còn.
Bình Luận (0)
Comment