Căn phòng nhỏ mang hơi ấm của nắng vàng đầu thu, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy nơi này rất lạnh lẽo.
Ông ta có lẽ bởi vì tình yêu mà trở nên mù quáng như vậy.
Đáng thương cũng có nhưng nhiều hơn là đáng hận.
Hai tay cô bị trói chặt, chân cũng bị xích lại trong một cái vòng sắt, cả người cô ngồi trên mặt đất nhìn có vẻ đã mất hết sức lực, bởi vì cả ngày hôm qua không được ăn gì cho nên bây giờ bụng cô có chút khó chịu.
Tô Mộc Cầm chịu đựng sự co thắt ở dưới bụng, kiên quyết ngước lên nhìn ông ta, miệng nhếch lên nói, "Bây giờ cho dù ông có giết tôi hay không thì cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, Tư Thanh khi không tìm thấy tôi, nhất định anh ấy sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó, ông nhất định sẽ không thoát tội đâu."
Tuỳ Vũ Thần dường như không sợ lời đe dọa của cô, ông ta hơi liếc mắt, cười nhạt, nụ cười đó giống như lưỡi dao găm sắc bén, khiến cô cảm thấy hai mắt thật nhức nhối, "Cô yên tâm, đến lúc hắn tìm được cô, thì hiện trường này cũng đã sạch sẽ rồi."
Tô Mộc Cầm ngước mắt, cố gắng đôi co với ông ta để có thể kéo dài thời gian, "Ông làm như vậy không cảm thấy có lỗi với vợ và con của mình hay sao?"
"Có lỗi sao?" Câu nói của cô đã thành công kích động đến cảm xúc của ông ta, Tuỳ Vũ Thần siết chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt long lên sòng sọc, "Vậy gia đình bọn họ có cảm thấy có lỗi với cô ấy hay không? Cô ấy không có lỗi, nhưng chỉ vì Thẩm gia mà cô ấy phải tự sát, là bọn họ ép cô ấy vào đường cùng."
"Tôi tin bọn họ không hề làm như vậy, tôi cũng đã từng nghĩ oan cho họ, nhưng thật sự thì họ không hề làm gì có lỗi. Tôi tin họ không phải hạng người mà ông đang nói." Tô Mộc Cầm chân thành nói.
Sắc mặt Tùy Vũ Thần trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn vào cô, nghiến răng nói, "Cô thì biết cái gì chứ? Cô chưa từng xem qua tin tức Tô gia bị Thẩm gia bức chết hay sao?"
Bầu không khí căng thẳng bỗng nhiên trở nên ngưng trọng đến lạ thường. Không nhắc thì thôi, nhưng khi nhắc đến lại khiến Tô Mộc Cầm sững sờ.
Tô Mộc Cầm kinh ngạc nhìn ông ta, nghi hoặc hỏi, "Tô gia? Ông đang nói đến Tô Chính và Cao Cẩm Thuỷ?"
Tùy Vũ Thần nhướn mày nhìn cô, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh nhạt, "Hoá ra cô cũng biết họ, vậy chắc hẳn cô biết rằng vụ việc đó được tung ra hoàn toàn là lỗi của Thẩm gia."
Thấy được câu trả lời của ông ta, Tô Mộc Cầm liền phản bác, nếu như trước kia Thẩm Tư Thanh không đi điều tra sau đó giải thích cho cô biết, thì đến nay, chắc chắn cô vẫn sẽ hiểu lầm, "Ông sai rồi, chuyện đó không phải lỗi của Thẩm gia."
Sau khi nghe cô nói như vậy, Tùy Vũ Thần rất bình tĩnh đối mặt, giống như đã biết trước cô sẽ nói như vậy, ông ta ung dung ngồi trên ghế, bàn tay gõ nhẹ lên thành bàn, nếp nhăn trên gương mặt hơi co lại, gương mặt toát lên sự lạnh nhạt.
Ông ta ung dung nói, "Cô mạnh miệng đến như vậy, hẳn là cùng Thẩm gia chung một cái ruột, sự việc lúc đó cô không tận mắt chứng kiến thì cũng đừng nói bừa như vậy."
Tô Mộc Cầm lắc đầu, chắc chắn nói, "Tôi không nói bừa, Tô Chính và Cao Cẩm Thuỷ là ba mẹ của tôi, tôi cũng từng nghi ngờ Thẩm gia về cái chết của hai người họ, nhưng sự thật thì không phải như vậy!"
Tô Mộc Cầm vừa nói xong câu đó, ngay lập tức, dáng vẻ lạnh lùng hung ác của Tùy Vũ Thần bỗng nhiên bị đánh bay không còn một chút, thay vào đó là khuôn mặt sững sờ, kinh hoàng, giống như lời Tô Mộc Cầm vừa nói ra là một sự thật phi thực tế. Ông ta đứng sững người rất lâu, thời gian, không gian như sắp ngừng hẳn lại, bàn tay siết chặt khẩu súng trong tay.
Ông ta không tin trên đời lại có sự trùng hợp đến như vậy!
Tùy Vũ Thần cứng ngắc hỏi lại, "Cô nói gì? Hai người họ là ba mẹ của cô?"
Tưởng rằng Tùy Vũ Thần không tin những gì cô nói, Tô Mộc Cầm liền chắc chắn gật đầu, kiên quyết khẳng định lại với ông ta, "Đúng vậy!"
Ông ta nhất thời hoảng loạn nói, thân thể lắc lư như muốn ngã quỵ, ánh mắt giống như sóng ngần cuộn cuộn đang sắp bùng nổ, "Cô chính xác là bao nhiêu tuổi?"
"Ông hỏi tôi vấn đề này làm gì?" Tô Mộc Cầm nghi hoặc hỏi lại.
Tùy Vũ Thần hoàn toàn mất kiên nhẫn, ánh nhìn hoảng hốt găm sâu vào gương mặt của cô, đáy mắt toát lên vẻ bi thương, "Trả lời tôi đi, cô bao nhiêu tuổi?"
Nhìn thấy vẻ mặt biến chuyển bất thường của ông ta, Tô Mộc Cầm cảm thấy kinh hoàng, một lúc sau mới mấp máy môi trả lời:
"Hai... Hai mươi bảy tuổi!"
Bầu không khí trở nên khó thở, khi nghe xong câu trả lời của cô, Tùy Vũ Thần đột nhiên trở nên hoảng hốt, ông ta ôm đầu. Báo ứng. Đây đúng là báo ứng, là nhân quả, ông trời muốn ông trải nghiệm sâu sắc nỗi đau tìm kiếm vô vọng một mình trong biển người mênh mông.
"Trời ơi, tôi... tôi đang làm cái gì thế này?"
"Ông sao vậy?" Tô Mộc Cẩm hoảng hốt nhìn dáng vẻ của Tùy Vũ Thần đang giống như bị cung tên bắn thủng, tâm tình không khỏi có chút lo sợ.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Cầm, đôi mắt mờ mịt nhìn cô, khóe mắt đã bắt đầu đỏ, ông ta khàn khàn nói, trong giọng nói rõ ràng có sự kích động và bi thương hòa lẫn với nhau, "Con gái... Con có biết ba tìm con bao nhiêu năm rồi hay không?"
Thân thể của Tô Mộc Cầm có chút chấn động, cô trừng lớn hai mắt nhìn Tùy Vũ Thần, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lạnh, toàn thân cô lạnh toát, hoảng sợ nói, "Cái gì chứ? Ông đang nói cái gì vậy? Ai là con ông chứ?"
"Con gái, ba chính là ba của con, mẹ con chính là Cao Cẩm Thuỷ!"
Tùy Vũ Thần tiến lại gần cô, nắm lấy bả vai cô, trong mắt toát lên vẻ xúc động không nói nên lời, nếu có thể nhìn kỹ thì có thể nhận thấy được cánh tay của ông ta run rẩy kịch liệt.
"Ông đừng có hồ đồ, ba tôi là Tô Chính chứ không phải ông!" Nói tới đây, ngón tay Tô Mộc Cầm lại khẽ run lên.
Tùy Vũ Thần bình tĩnh, ông ta tuy đã hơn năm mươi, nhưng sức khỏe vẫn vô cùng tốt, hít sâu một hơi, ông ta bắt đầu giải thích, "Con nghe ba giải thích, là năm xưa, ba và mẹ con từng quen nhau trước khi bà ấy kết hôn với Tô Chính, sau đó hai người đó kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân đó vốn chỉ là kết hôn chính trị, sau khi kết hôn, mẹ và ba vẫn qua lại với nhau, sau đó thì có con, Tô Chính vỗn tưởng đó là con của ông ta nên mới coi con là con gái của mình, ba cũng bởi vì không muốn mẹ con chịu uất ức, dèm pha cho nên mới không công khai, sau đó thì mẹ con tự tử, con cũng từ đó mà mất tích, ba từ trước đến nay vẫn tìm con, cho nên con phải tin rằng con là con của ba và mẹ con... nếu con không tin chúng ta có thể đi xét nghiệm DNA được không con?"
Tô Mộc Cầm dường như nghe được chuyện đáng sợ nhất trên đời. Cô cho tới giờ không thể ngờ được lại xảy ra những chuyện như vậy.
Cô thật sự cảm thấy nghẹt thở, cổ họng như thể bị ai bóp chặt, càng lúc hô hấp càng khó khăn.
"Không... tôi không tin!" Thanh âm của cô lúc này đã trở nên vô lực, hoảng hốt.
"Con gái..." Ông ta khẽ gọi.
Tô Mộc Cầm khẽ run rẩy, tâm tình trở nên hoảng loạn, cô ra sức muốn lùi lại phía sau, nhưng tay chân cô đều bị trói chặt, càng lùi, chân cô càng bị dây sắt níu lại, bàn chân trong phút chốc đó rỉ máu, cô hoảng sợ nói, "Ông nói dối, ba tôi không phải là ông! Ba tôi sẽ không bao giờ giết người, ông là tên lừa đảo, tôi sẽ không bao giờ tin ông đâu!"
Đáy mắt của Tùy Vũ Thần trở nên đau đớn khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi, lảng tránh ông của Tô Mộc Cầm.
Làm sao bây giờ?
Phải làm sao cho tốt đây?
Thẳm sâu trong lòng tràn ngập một cảm giác tự trách cùng một cảm giác tội lỗi, ông ta phải làm thế nào mới có thể bù đắp được lỗi lầm này?
Tùy Vũ Thần run rẩy gọi tên cô, căn phòng tràn ngập ánh nắng nhàn nhạt nhưng lại bi thương đến cực độ, "Mộc Cầm..."
Tim Tô Mộc Cầm lúc này bất giác quặn lại vì đau đớn, một cảm giác đau nhức len vào từng tế bào, thấm vào trong mạch máu nhanh chóng lan khắp lục phủ ngũ tạng.
"Ông đứng gọi tên tôi..." Cô gồng mình hét lên.
"Con gái, ba xin lỗi, nhưng con phải tin ba... ba mới thật sự là ba của con!" Tùy Vũ Thần tiến lại gần cô, đáy mắt bi thương, khóe mắt của ông ta cũng đã ửng đỏ, cả người run rẩy không có lực.
Tô Mộc Cầm đột nhiên cảm thấy hít thở có chút khó nhọc, hô hấp cũng vì vậy mà thêm khó chịu. Một cảm giác khó tả thành lời tràn ngập trong lòng, nhìn vẻ mặt đau đớn của ông ta, một dự cảm bất an lại tăng nhanh trong lòng nàng.
"Ông tránh ra..." Đôi môi Tô Mộc Cầm run rẩy, khóe mắt đỏ lên, cố gắng lùi lại phía sau, miệng lẩm bẩm, "Ông tránh ra... đứng lại gần tôi... tránh ra..."
Câu cuối cùng, là Tô Mộc Cầm đã hét lên, đáy mắt tràn ngập bi thương, cô không muốn thừa nhận sự thật này, nó khiến cô quá bất ngờ và đau đớn.
Không ngờ một người mà cô ghét bỏ và cảm thấy ghê tởm lại chính là ba ruột của cô, vậy mà bao năm nay, cô vẫn cứ nghĩ, gia đình cô rất hạnh phúc, ba mẹ rất yêu thương cô, cô chính là người có được cả thế giới, nhưng điều đó hoàn toàn là ảo tưởng của một mình cô. Rất muốn quay người bỏ chạy, coi như giấc mơ nực cười, nhưng chân tay đang bị trói chặt, hai chân lại mềm nhũn quỳ dưới đất, không thể nhúc nhích.
Tùy Vũ Thần cũng vậy, bao nhiêu lần hình dung gặp lại con mình, bao nhiêu lần mơ thấy gặp lại nhau trong tình cảnh vui mừng, nhưng không ngờ, hiện thực còn tàn khốc hơn trong mơ.
Đúng lúc đó, cánh cửa gỗ của căn nhà hoang bổng nhiên vang lên tiếng động.
"Rầm!" một tiếng nổ thật lớn rung chuyển bên tai, cả thế giới quanh cô sụt lún, cánh cửa bên ngoài được bật tung.
"Tùy Vũ Thần, ông đang làm gì cô ấy?" Cùng lúc đó tiếng gầm giận dữ của Thẩm Tư Thanh vang lên bên tai, kéo ý thức của cô trở về hiện tại.
Tùy Vũ Thần quay đầu lại nhìn, khóe mắt kinh hoàng.
Tô Mộc Cầm hoảng hốt nhìn dáng người cao lớn của hắn, khuôn mặt tái nhợt cũng trở bên bình tĩnh hơn, đột nhiên có một nỗi tủi hơn tràn lên lồng ngực khiến cô cảm thấy khó thở, cô cố gắng không để chính mình được rơi nước mắt, đôi môi run rẩy hé mở phát ra hai chữ yếu ớt:
"Tư Thanh..."
Phía sau Thẩm Tư Thanh là cảnh sát đang tràn vào, Tùy Vũ Thần chưa kịp nói gì, hắn đã đá văng chiếc ghế, đáy mắt hắn bắn ra tia lạnh lùng khát máu.
"Bắt ông ta lại cho tôi!"
Cảnh sát ghì chặt Tùy Vũ Thần lại, sau đó còng tay dẫn ông ta đi, từ đầu đến cuối quá trình, ông ta đều như một cái xác không hồn, không hề phản kháng lại sự giam bắt của cảnh sát, mà ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Tô Mộc Cầm một cách đau đớn.
Sau khi Tùy Vũ Thần bị bắt đi, Thẩm Tư Thanh lúc này đã nhanh chóng lao lại chỗ của cô.
"Mộc Cầm..."
Giọng hắn trầm thấp ôn hòa, hắn ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên mắt cá chân của cô, đôi mắt đầy chua xót, hắn nâng tay tháo trói cho cô, sau đó tháo cravat buộc lại vết thương của cô, như sợ làm cô đau, hắn làm rất nhẹ nhàng.
Sau khi buộc xong, nhìn vẻ mặt cô vẫn ngây ngốc, nhịn không được hắn liền kéo cô vào lòng, vòng ôm rất chặt giống như thể nếu như buông ra thì cô sẽ biến mất.
Tựa vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim có chút rối loạn của hắn, mùi hương này, hơi thở này khiến mắt Tô Mộc Cầm chua xót… cô không biết vì sao bây giờ cô lại muốn khóc như vậy, nhưng khi được hắn ôm vào lòng, mọi đau đớn cùng ủy khuất đều dâng lên cuồng cuộn, nhưng cô cố gắng nhẫn nhịn, bởi vì cô không thể khóc, bảo bảo của cô nếu như thấy cô khóc, bé con nhất định cũng sẽ khóc theo.
"Anh đến rồi thật tốt!" Tâm tình bỗng chốc xúc động, không thể khống chế, cô siết thật chặt người hắn.
Thẩm Tư Thanh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Đừng sợ, có anh đây rồi, anh nhất định sẽ không để em phải chịu ủy khất như vậy nữa đâu."
Quả thật khi cô mất tích, hắn đã thật sự phát điên, nhất là khi biết tin cô bị bắt cóc, lòng hắn bất an, lo lắng, cảm giác này đã nuốt chửng tất cá lý trí của hắn...
Khi Tô Mộc Cầm biến mất, tâm hắn trùng xuống, tim cũng phát đau, đến lúc này hắn mới nhận ra, mình đã sợ hãi biết bao.
"Mộc Cầm, anh nhất định sẽ khiến Tùy Vũ Thần phải trả giá."