“Một mối quan hệ tình cảm vừa được xây đắp cũng giống như một mầm cây non vừa hé nở, cần phải chăm sóc chu đáo.”
Nghe được thanh âm trong trẻo gọi tên anh ở đầu bên kia, Mạnh Hàn đột nhiên nở nụ cười dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng nhiễm một mảnh ôn nhu.
“Buổi tối cùng dùng bữa nhé?”
Tô Mộc Cầm nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ tan tầm, sau đó vui vẻ trả lời: “Được ạ!”
Sau khi tan ca, Mạnh Hàn đến đón Tô Mộc Cầm, cô và anh rời khỏi công ty trong sự bàn tán sầm xì mờ ám của các đồng nghiệp.
“Anh ở ngoài đợi em là được rồi! Còn đi vào trong để làm gì chứ?” Tô Mộc Cầm vừa thắt dây an toàn, vừa oán hận vụ rắc rối anh vừa gây ra. Ngày mai đi làm, cô biết giải thích với các đồng nghiệp như thế nào đây? Nhất là Nhan Miêu, nhất định cô ấy sẽ không để yên cho cô.
“Anh xấu đến nỗi không thể gặp người hay sao? Còn nữa, anh đến đón vợ anh tan làm thì có gì sai?” Mạnh Hàn khẽ xoa đầu cô, giúp cô cài lại dây an toàn đang bị lỏng, sau đó cài dây an toàn cho chính mình, khởi động xe, rời đi.
Tô Mộc Cầm khẽ bĩu môi, “Em còn chưa kết hôn với anh đâu đấy!”
Mạnh Hàn chỉ cười, không nói gì. Xem ra phải nhanh nhanh đem cô nhóc này khóa chặt bên mình càng sớm càng tốt mới được.
Chiếc Maserati dừng lại trước cửa nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố Bắc Kinh, Tô Mộc Cầm ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu. Nhà hàng Grand Hyatt Beijing.
Tim đột ngột bóp chặt.
Nhớ đến chuyện trước kia, khi cô và hắn vẫn đang còn là người yêu của nhau, hắn thường xuyên đem cô đến nhà hàng Grand Hyatt Beijing, lúc đó cô đã vô cùng ái ngại, bởi vì nhà hàng này thật sự rất đắt và sang trọng, một sinh viên như cô làm sao có thể mơ tưởng ngày nào cũng đến đây? Thế nhưng, Thẩm Tư Thanh lại khác, hắn thường xuyên dẫn cô đến, thậm chí có một lần, bọn họ đã đặt phòng cùng nhau.
Cô vẫn nhớ rõ, lúc đó trời rất khuya, bởi vì trời mưa rất to, còn là ngày lễ nên rất nhiều tuyến taxi không hoạt động, ga tàu điện ngầm cũng đã nghỉ, nếu đi bộ về cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.
Vì thế Thẩm Tư Thanh đã nói với cô, “Hay tối nay chúng ta ngủ ở đây đi!”
Lúc đó Tô Mộc Cầm còn là một thiếu nữ non nớt, nghe đến việc ngủ lại khách sạn của nhà hàng, không hẹn mà lại đỏ mặt.
Lúc đó không hiểu tại sao, cô lại chấp nhận, nhưng vẫn khẽ hỏi hắn, “Có thể đặt hai phòng không?”
Lúc đó hắn đã nhìn chằm chằm cô, ý vị rất sâu xa, cô liền hốt hoảng phân bua, “Tiền phòng em sẽ tự trả!”
Thẩm Tư Thanh liền bật cười, xoa đầu cô, “Anh đâu có ý định để em trả chứ? Đi thôi, vào trong, ngày mai chúng ta sẽ về!”
Thẩm Tư Thanh dắt tay Tô Mộc Cầm vào trong, cánh tay lạnh lẽo của cô được bàn tay âm áp của hắn nắm chặt, trái tim cũng ấm áp theo.
Nhưng khi cô và hắn đến quầy lễ tân Khách sạn thì bọn họ lại nói, “Xin lỗi hai vị, hiện giờ khách sạn chúng tôi chỉ còn lại duy nhất một phòng!”
Tô Mộc Cầm giật mình, khẽ cắn môi, Thẩm Tư Thanh thấy vậy liền quay qua hỏi, “Là giường đôi sao?”
Nhân viên quầy lễ tân mỉm cười, dùng giọng điệu chuyên nghiệp để trả lời, “Thật xin lỗi, là giường đơn!”
Chỉ vì một câu nói của nhân viên tiếp tân, cô và hắn lại phải ở chung phòng, nhưng phòng này chỉ có một chiếc giường.
Cô nhớ rất rõ đêm hôm đó, bọn họ đã ngọt ngào như thế nào, hắn đã hôn cô rất nhiều, vuốt ve thân thể của cô, khiến cô vừa ngại ngùng vừa sợ hãi, có lẽ lúc đó hắn cũng cảm nhận được cô đang run lên vì sợ, vì thế hắn liền dừng mọi động tác, lao vào phòng tắm tắm nước lạnh, đến khi hắn ra đã thấy cô nằm co người khóc nức nở.
Hắn vội vàng tiến lại, ôm cô vào lòng, hơi nước trên người hắn thấm vào làn da của cô, khiến cô cảm thấy an tĩnh, hắn lo lắng hỏi, “Em làm sao vậy? Tại sao lại khóc? Có phải anh làm em sợ hay không?”
Lúc đó cô rúc vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghẹn ngào nói trong nước mắt, “Em xin lỗi, là em không tốt!”
Thẩm Tư Thanh ngẩn người, biết cô xin lỗi hắn chuyện lúc nãy, hắn chỉ vuốt ve lưng cô, khẽ nói, “Em không có lỗi, là anh quá nôn nóng, làm em sợ rồi! Lần sau anh sẽ không làm thế nữa, anh hứa đấy!”
Cô nhớ rõ, khi cô nghe câu nói đó của Thẩm Tư Thanh, cô đã cảm động đến mức nào! Hắn luôn luôn che chở cho cô như vậy, thế mà cô suốt ngàu chỉ biết gây phiền toái cho hắn.
Cảnh đêm bên ngoài nhà hàng thật đẹp, những ánh đèn neon chiếu sáng tất cả mọi thứ xung quanh, Tô Mộc Cầm ngẩn người nhìn biển hiệu của nhà hàng. Đến khi cô nghe thấy tiếng gọi bên tai, cô mới sực tỉnh lại khỏi hồi ức.
“Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?” Mạnh Hàn lo lắng lên tiếng.
“Không... không có gì! Em chỉ nhớ lại một chút chuyện trước kia thôi!” Tô Mộc Cầm cụp mắt, vội vàng che giấu đáy mắt đang hoảng loạn của mình.
“Vậy sao?” Mạnh Hàn mỉm cười hỏi, sau đó nói, “Đi thôi!” Vẻ mặt của anh trước sau đều dịu dàng, luôn yêu thương và chăm sóc cho cô.
Tô Mộc Cầm miễn cưỡng nở ra một nụ cười, có chút lo lắng và sợ hãi theo anh đi vào. Trong đầu chỉ toàn hiện lên những hình ảnh trước kia?
Có lẽ Mạnh Hàn biết cô đang nghĩ gì! Bởi vì một giây trước khi anh mỉm cười, cô nhìn thấy khóe môi anh cứng đờ. Trước kia lúc cô còn ở nước ngoài, anh cũng biết đến sự tồn tại của Thẩm Tư Thanh trong hồi ức của cô. Cũng chính anh là người đã cứu cô khỏi những hồi ức đau thương ấy.
Mạnh Hàn luôn đối xử rất tốt với cô, tốt đến mức cô muốn dựa dẫm vào anh cả đời này. Vì thế nên cô mới đồng ý kết hôn với anh, chấm dứt tất cả hồi ức đau thương trước kia, bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống không hề có Thẩm Tư Thanh.