Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 78

Đem Mặc Tiểu Tình từ hồi ức tỉnh lại là giọng nói ngây thơ của Mạnh Tiểu Mặc, nhìn gương mặt bầu bĩnh của con bé đang tò mò ngước mắt lên nhìn cô, trong lòng cô lập tức tràn ra hơi ấm của người làm mẹ, cô hơi cúi xuống, mỉm cười nói với con:

“Tiểu Mặc, đến giờ đi ngủ rồi, để mẹ bế con vào phòng.”

Mạnh Tiểu Mặc nghe đến chuyện đi ngủ liền bĩu môi, xụ mặt nói, “Nhưng mà con còn chơi chưa đủ mà...”

“Tiểu Mặc, nghe lời mẹ đi con, ngày mai ba dẫn con đi chơi, có chịu không?” Mạnh Hàn đứng một bên, xoa đầu con bé, sau đó cưng chiều hỏi.

Vừa nghe đến việc có thể đi chơi, đôi mắt long lanh của con bé đột nhiên sáng rực lên, hai bím tóc hai bên theo động tác gật đầu của con bé mà lắc lư, con bé vui mừng nói, “Được ạ! Baba hứa với con rồi đấy nhé! Bây giờ Tiểu Mặc sẽ đi ngủ liền đây.”

Nói xong câu đó, Mạnh Tiểu Mặc liền quay đầu chạy vào phòng ngủ, cũng rất tự giác đắp chăn lại cho mình.

Nhìn thấy con như vậy, Mặc Tiểu Tình hơi cười khổ, đối với sự cưng chiều vô độ của Mạnh Hàn, cô cũng chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh cứ suốt ngày cưng chiều con như vậy, không sợ con bé sẽ hư sao?”

Mạnh Hàn lắc đầu, cười dịu dàng nói, “Con bé là một người thông minh, nhất định sẽ không thể hư hỏng đâu.”

“Anh làm sao có thể chắc chắn như vậy chứ?” Mặc Tiểu Tình bĩu môi liếc mắt nhìn anh.

Mạnh Hàn nhìn đôi môi đang chu chu ra của cô, hơi nhích người lại, muốn chạm vào nó, nhưng liền bị Mặc Tiểu Tình đẩy ra, cô ngượng ngùng quay đầu chạy đi, trước khi đi không quên để lại một câu, “Em... em đi dỗ Tiểu Mặc ngủ đây!”

Nhìn theo bóng dáng của cô, Mạnh Hàn đột nhiên bật cười, cô vợ của anh nhiều lúc cũng thật đáng yêu.

Cô tiến vào phòng ngủ của Tiểu Tình, gò má vẫn còn hơi ửng đỏ, lúc đó Mạnh Tiểu Mặc vẫn chưa ngủ, sau khi thấy mẹ vào, liền ngây thơ nói, “Mami, Tiểu Mặc không tự ngủ được, mami kể chuyện cho con nghe được không?”

Mặc Tiểu Tình ngồi xuống mép giường, xoa đầu con gái nói, “Con muốn mami kể cho con nghe chuyện gì?”

Tiểu Mặc mím môi, hơi suy tư, “Tiểu Mặc muốn nghe câu chuyện nàng tiên cá Ariel mà lần trước baba đã kể cho con cơ...”

“Được rồi, Tiểu Mặc nằm yên nghe mẹ kể nhé.” Nói xong, Mặc Tiểu Tình mỉm cười, liền kể lại câu chuyện nàng tiên cá mà cô con gái bé bỏng đã yêu cầu, “Ngày xửa ngày xưa, nơi đáy đại dương sâu thẳm có một cung điện nguy nga tráng lệ, nơi vua Thủy Tề sinh sống. Ông sống trong đại dương bao la và cai quản cả vùng biển khơi rộng lớn ấy. Vua Thủy Tề có bảy người con gái, các nàng công chúa – nàng tiên cá ấy, cô nào cô nấy đều xinh đẹp và đều có tài năng riêng. Đặc biệt hơn nữa, là người con gái út, nàng công chúa tên Ariel. Ariel không chỉ xinh đẹp mà nàng còn sở hữu một giọng hát trong trẻo, mượt mà...”

Giọng kể của cô nhẹ nhàng giống như đang ru ngủ, thoáng chốc mí mắt của Tiểu Mặc đã không thể chịu đựng được mà cụp xuống, hơi thở nhè nhẹ đều đặn, cô nhìn gương nặt say ngủ của con gái, khóe môi hơi mỉm cười, đặt xuống trán con bé một nụ hôn, sau đó tắt đèn rồi đi ra khỏi phòng ngủ.Sau khi dỗ Tiểu Mặc ngủ xong, Mặc Tiểu Tình liền vào phòng tắm tắm rửa.

Trong lúc cô đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm thì đột nhiên, cạch một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra...

Mạnh Hàn đi vào, nửa thân trên để trần, làm lộ ra cơ bụng sáu múi săn chắc cùng với thân hình hoàn hảo... Hầu như cả người đều để lộ, chỉ có thân dưới là quấn lấy một chiếc khăn tắm mà thôi.

Thoắt cái, mặt Mặc Tiểu Tình đã đỏ tới tận mang tai.

Cô lấy tay che nhưng bộ phận quan trọng, ngồi thụp xuống tận sâu trong bồn tắm.

“Anh... Làm sao... Anh vào đây được?” Mặc Tiểu Tình ấp a ấp úng nói, rõ ràng cửa phòng đã được cô khóa rất cẩn thận rồi...

“Chìa khóa để ở trong chiếc tủ gỗ cạnh cửa, thấy em khóa cửa cho nên anh mới sử dụng nó. Hơn nữa em chỉ khoá cửa ngoài mà không hề khoá cửa phòng tắm...” Anh nhếch môi cười.

“Mạnh Hàn, anh mau đi ra đi... Em, em, em đang tắm mà!”

“Em tắm thì cứ tiếp tục đi, anh làm việc của mình!” Nói rồi, Mạnh Hàn cởi luôn khăn tắm. Để lộ cự long khổng lồ đang đói khát.

Lúc nãy, khi nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của Tiểu Tình, cùng với làn da ửng đỏ sau hơi nước thì hạ thân của anh cũng đã nổi lên phản ứng, bên dưới căng chặt đau đớn.

Anh thong thả, bình tĩnh bước vào bồn tắm, ôm lấy Mặc Tiểu Tình cùng ngồi xuống.

Cô vì quá thẹn nên đành đánh trống lãng sang chuyện khác: “Anh, anh... Ngày mai có phải đến công ty không?”

“Đương nhiên là có rồi!” Mạnh Hàn xoa xoa mái tóc đen mượt của cô: “Sau khi về anh sẽ đem hai mẹ con đi ra ngoài chơi!”

“Ừm... được!” Mặc Tiểu Tình cười ngượng: “A... Nước cũng lạnh rồi, nên đi ra ngoài thôi, nếu ngâm lâu sẽ cảm lạnh mất!”

Nói rồi, cô muốn đứng lên mặc lại quần áo. Nhưng lại bị một bàn tay ôm lại. Mặc Tiểu Tình ngã vào lòng Mạnh Hàn, cảm nhận được vật khổng lồ nóng hổi của anh, sắc mặt Mặc Tiểu Tình lập tức đại biến.

“Bà xã, em muốn trốn tránh cái gì?!” Giọng Mạnh Hàn ân cần: “Không phải chúng ta đã quen với chuyện này rồi sao? Như thế nào còn bài xích anh như vậy?!”

“Không phải.” Giọng nói của Mặc Tiểu Tình lý nhí, cô ngượng ngùng nhỏ giọng nói, “Làm trong nước... Em không quen!”

Mạnh Hàn nghe vậy thấp giọng cười, “Không quen cũng không sao, anh giúp em tập quen!” Anh nhỏ giọng dụ dỗ bên tai cô, sau đó ái muội nói:“Bà xã, anh thật sự chịu không nổi nữa.”

Một đôi tay không an phận, bắt đầu chạy loạn trên cơ thể Mặc Tiểu Tình. Lúc đầu cô còn kháng cự, tỏ ý bất mãn. Nhưng là rất nhanh sau đó, cơ thể cô liền nổi lên những phản ứng nguyên thủy nhất. Từng đợt từng đợt khoái cảm cứ ập đến, khiến Mặc Tiểu Tình rên lên những tiếng kêu yêu kiều.

Nhưng khi ngón tay của anh bấu chặt ở bên dưới cô, Mặc Tiểu Tình đột nhiên kêu lên, “Mạnh Hàn... Đừng, chỗ đó... A, em đau!”

Nghe tiếng kêu đau của Mặc Tiểu Tình, Mạnh Hàn liền dừng lại động tác. Dục vọng trong người cũng bay đi đâu mất, ý thức đột nhiên thức tỉnh, anh lo lắng nói: “Tiểu Tình, em có sao không? Xin lỗi em, tất cả là do anh quá vội vàng!”

Mạnh Hàn không hiểu chính mình tại sao lại bị mất khống chế như vậy, nhưng đối với việc làm cô bị thương khiến anh cảm thấy rất áy náy.

“Anh xin lỗi, đã làm em sợ rồi!” Anh đứng dậy. Lấy khăn quấn quanh người cô: “Để anh đưa em ra ngoài!”

Nói rồi, Mạnh Hàn dịu dàng bế Mặc Tiểu Tình lên đi ra khỏi phòng tắm, sau đó dặt cô ngồi xuống trên giường: “Em ngồi ở đây đi, anh đi giảm bớt máy lạnh lại.”

“Mạnh Hàn...” Mặc Tiểu Tình thấy anh quay đầu đi, liền lập tức nhỏ giọng kêu tên anh.

“Hửm?” Mạnh Hàn dừng chân, quay đầu lại.

“Không có gì... Cảm ơn anh...”

Cảm ơn anh là vì anh đã vì sức khoẻ của cô mà bỏ qua dục vọng của mình. Cảm ơn anh đã luôn chăm sóc, quan tâm, làm mọi điều vì cô và Tiểu Mặc. Cũng cảm ơn anh, vì anh luôn là một người chồng, một người cha tốt.

Như hiểu được ý cô, Mạnh Hàn chỉ cười nói, “Chúng ta là vợ chồng, sau này đừng dùng lời cảm ơn với anh như vậy!”

Cảm động trước sự dịu dàng của Mạnh Hàn, Mặc Tiểu Tình liền tiến đến, ôm chầm lấy hông của anh.

“Mạnh Hàn, em không sao hết, anh cũng đừng nhịn nữa...”
Bình Luận (0)
Comment