Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 17

Ở nửa học kỳ cuối của sơ nhị, Lục Hiên liền cố ý mà bắt đầu dạy Mục Xán nội dung của sơ tam, cho nên hiện tại hai người hầu như đều đã đem toàn bộ nội dung sách giáo khoa của cả sơ trung học xong hết, giờ chỉ có không ngừng mà củng cố và tăng cường.

Mục Xán hoàn toàn thu hồi lại tâm trí, bắt đầu đem tâm tư tập trung vào học tập, chỉ thỉnh thoảng đi chơi bóng rổ hoặc là ở bãi bóng chơi một hai trận đá banh.

Hắn dần dần phát hiện chỉ cần thành tích của hắn tốt, mâu thuẫn giữa hắn và cha dường như sẽ nhỏ lại, mà ông bà ngoại cũng sẽ vui vẻ, cho nên học đến vô cùng cố gắng nghiêm túc.

Chỉ có Lục Hiên vẫn giống như trước đây, học tập,thể thao, âm nhạc, hoạt động của hội học sinh đều không bỏ sót, ở đại hội thể thao mùa thu còn tỏa sáng rực rỡ hơn, thậm chí còn tham gia đại hội thể thao thành phố, với thành tích trăm mét 10.51 giây đạt được giải nhất chạy cự ly ngắn trung học của thành phố, thiếu chút nữa bị lão sư thể dục ngắm trúng muốn kéo đi huấn luyện làm vận động viên chạy cự ly ngắn chuyên nghiệp. Có điều tính khả thi của việc này đương nhiên là không có,với đầu óc của Lục Hiên, trường học còn phải dựa vào hắn thi được Trạng nguyên để còn tuyên truyền công lao cho trường đâu.

Chạy cự ly ngắn đến nay đều là hạng mục sở trường của Lục Hiên, hắn có thu hoạch cũng không làm người khác ngoài ý muốn, chân chính làm kẻ khác bất ngờ chính là,vào lúc học kỳ đầu của sơ tam sắp kết thúc, Lục Hiên lại không nói một tiếng mà đăng kí tham gia thi đấu chạy cự ly dài 8000 m học sinh trung học chào đón tân xuân của thành phố!

8000 m a! Bình thường hạng mục chạy cự ly dài 3000 m của đại hội thể thao của trường cũng đã làm cho cho người ta kêu khổ thấu trời rồi, chủ nhiệm lớp phải dùng đủ loại đe dọa dụ dỗ mới có thể tìm được học sinh đăng ký thi đấu.

Lần này chỉ tiêu chạy cự ly dài 8000 m chào đón tân xuân đưa xuống, lãnh đạo trường học cũng hết sức đau đầu, không nghĩ tới Lục Hiên sẽ lại chủ động xin đi giết giặc, việc này chính là đã thay các lãnh đạo nhà trường giải quyết được một vấn đề cực kỳ khó khăn. Có một vị chủ nhiệm phòng hành chính nhịn không được đứng thẳng lên giơ ngón cái mà khen ngợi: ” Đây mới là học sinh sơ tam “Đức trí thể mỹ lao” phát triển toàn diện chân chính a! Hiếm có, rất hiếm có!” (L: Đức trí thể mỹ lao = Đạo đức – Trí tuệ – Thể thao – Nghệ thuật (hoặc cũng có thể hiểu là đẹp đẽ hoàn mỹ) – Lao động)

Ngay cả Mục Xán có lần cũng nhịn không được sờ sờ trán hắn, nói: “Ngươi không sốt đi?”

Lục Hiên thở dài một hơi,một phen tóm lấy tay hắn, cười mắng:“Ngươi tiểu ngốc qua cái gì cũng không hiểu này!” cũng đưa tay quả quyết vân vê đầu tóc của hắn.

Từ ngày đăng ký trở đi, mỗi ngày sáng sớm hắn đều một mình một người chạy quanh khu dành cho người đi bộ trong nội thành, cứ chạy suốt cho đến ngày thi đấu đó.

Đoạn đường 8 km dài như vậy, khó khăn như vậy, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng,cho dù là cường nhân như Lục Hiên trên đường chạy như vậy cũng xuất hiện sự khó thở, thần trí mơ hồ, toàn thân mất nước, cảm giác thật đáng sợ. Nhưng quỷ dị, ở trong loại cảm giác này lòng dạ hắn lại có được một loại yên tĩnh kỳ lạ,tất cả tiếng động ầm ĩ trên đường chạy đều không tồn tại….

Hắn chỉ là vẫn chạy,vẫn luôn chạy, không ai biết vì sao Lục Hiên lại lựa chọn tham gia chạy cự ly dài hắn không am hiểu, kể cả Mục Xán cũng không biết. Chạy đến cuối cùng, Lục Hiên cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ biết là trong muôn vàn thế giới, có một điểm dừng đang chờ mình.

Khoảnh khắc vượt qua vạch về đích kia, Lục Hiên ngã xuống trên người Mục Xán, đem tất cả trọng lượng đều đặt lên đối phương, đầu đầy mồ hôi, nặng nề thở hổn hển hướng hắn mỉm cười, rồi lại cũng lúc đó rơi lệ đầy mặt, vừa khóc vừa cười, thật là chật vật không chịu nổi.

Trong mắt Mục Xán lộ ra biểu tình kinh ngạc và hoang mang,dù sao vẫn cảm thấy Lục Hiên không hình tượng như thế này, thật không giống Lục Hiên. Trong rất nhiều năm về sau, Mục Xán đều không quên được phần cảm giác và phần trọng lượng kia khi Lục Hiên dựa ở trên người hắn lúc đó.

Thì ra nước mắt là thứ nóng bỏng như vậy, nóng đến gần như có thể làm bỏng trái tim người.

Lục Hiên đem đầu chôn ở hõm vai Mục Xán, máy móc mà di chuyển theo di động của Mục Xán. Mục Xán dìu hắn chậm rãi đi tới, đối với Lục Hiên mà nói một đoạn đường được dựa vào Mục Xán kia quá ngắn ngủi, ngắn đến nỗi hắn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, đã đi tới nơi rồi.

Lục Hiên ngồi trên ghế ở khu nghỉ ngơi, tiếp nhận một cái khăn mặt người bên cạnh đưa tới đắp lên mặt, ngửa mặt nằm xuống.

Mục Xán đẩy đẩy hắn, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Lục Hiên căn bản là ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, nhưng lại đột nhiên nở nụ cười, xuyên qua khăn mặt miễn cưỡng lầu bầu một câu gì đó, đáng tiếc là Mục Xán căn bản không nghe rõ. Hắn nhìn Lục Hiên thật sự quá mệt mỏi, liền không hề làm phiền hắn nữa, chỉ lẳng lặng mà ngồi ở một bên với hắn, cầm trong tay nước khoáng thay hắn chuẩn bị.

Lần chạy cự ly dài này Lục Hiên không thể tưởng tượng nổi đạt được vị trí thứ ba. Từ đó, hắn lại có thêm sức chịu đựng kinh người.

Mục Xán không biết vì sao Lục Hiên lại đột nhiên lựa chọn đi chạy cự ly dài, không biết vì sao hàng ngày sáng sớm tỉnh lại, người bên cạnh sớm đã không còn ngủ ở đó nữa, không biết vì sao Lục Hiên mới học sơ trung đã nghĩ đến đầu cơ chứng khoán đầu tư mua quỹ, cũng không biết vì sao rõ ràng là con nhà giàu, chấp niệm kiếm tiền so với hắn một người rất cấp bách muốn tự lực cánh sinh còn muốn sâu sắc hơn.

“Cái tiểu ngốc qua này, hắn đương nhiên sẽ không biết.” Có một ngày vào rạng sáng, Lục Hiên đứng ở ban công trong phòng, đưa lưng về phía thế giới(?….”đưa lưng về phía thế giới” cách dùng từ này có quá khoa trương ko đấy, đọc thế nào cũng chỉ là chuyện yêu đương của hai thằng nhóc thôi mà), rút ra một điếu thuốc lẳng lặng mà nhìn Mục Xán ngủ say như ẩn như hiện phía sau rèm cửa sổ. Ban đêm đen kịt cứ cách mỗi phút giây lại lấp lóe ánh đỏ yếu ớt, gió đêm thổi qua, mùi thuốc lá trên ban công theo gió mà tán đi.

Nếu như lúc này Mục Xán tỉnh lại sẽ phát hiện Lục Hiên trước mặt người ngoài hoàn mỹ không thiếu sót lại cũng có một mặt cô đơn tối tăm như vậy, nhưng mà hắn sẽ tỉnh lại sao? Sẽ không! Cho nên hắn vẫn đều không phát hiện cái dáng vẻ này của Lục Hiên.

Lục Hiên dụi tắt điếu thuốc lá vào chiếc hộp nhạc bằng pha lê gần như dụi đến chỉ còn mỗi mẩu đầu lọc, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, quay đầu mặt không biểu tình mà quan sát hừng đông yên tĩnh của thành phố này.

Hắn biết trong tâm chính mình cư ngụ một con quỷ đáng sợ, có thể sẽ đem hắn và người hắn quan tâm cùng kéo vào vực thẳm, cho nên hắn phải nhẫn, chỉ có nhẫn. Chữ nhẫn trên đầu có một cây đao, hắn nhất định phải có sức chịu đựng càng mạnh mẽ càng lâu dài mới có thể kiên trì tiếp.

...

...

Tuy rằng hoạt động ngoại khóa của Lục Hiên phong phú như vậy, nhưng mỗi lần đến kỳ kiểm tra, hắn lại đứng nhất như cũ, trở thành truyền kỳ của toàn bộ ban sơ trung, Mục Xán thường xuyên hoài nghi mà nghĩ, người này có phải là sinh ra đã mang theo tri thức như vậy hay không? Phỏng chừng chính là hắn bây giờ nhảy lớp đến cao trung cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Lục Hiên đối với tiến độ học tập của Mục Xán cũng rất quan tâm, bởi vì thành tích của Mục Xán tới nửa sau của học kỳ đầu tiên khi lên sơ tam lại xuất hiện chập chờn không ổn định, hắn liền có chút khẩn trương, lo lắng Mục Xán không thể cùng hắn thi vào Nhất Trung.

Hắn sử dụng thời gian một tuần, đốc thúc Mục Xán đem tất cả sách giáo khoa từ đầu tới cuối xem lại một lần, lại để chính hắn tổng kết lại chút kiến thức toán lý hóa, tùy theo hắn ở bên cạnh trợ giúp. Chờ sau khi đem ví dụ trên sách đều nghiên cứu thấu triệt, lại bắt đầu mở ra sách tham khảo bản thân Lục Hiên hắn đã làm, lấy ra đề khó trong đó cho Mục Xán làm, dạy hắn toàn bộ hướng làm ra sao mà tự mình suy nghĩ một vấn đề, mà không chỉ giới trong một loại suy nghĩ giải đề.

Kỳ thi cuối kỳ Lục Hiên vẫn kiên trì đứng nhất như trước,hơn nữa còn bỏ xa người đứng thứ hai 30 điểm, mà Mục Xán cũng bất động thanh sắc mà thoáng cái vọt tới thứ năm cả khối.

Tất cả mọi người trong lớp hâm mộ Mục Xán, bởi vì hắn là từ sau khi ngồi cùng bàn với Lục Hiên thành tích mới bắt đầu chậm rãi đi lên. Sơ nhị sau khi vào ở nhà Lục Hiên, thành tích hắn lại càng tiến vùn vụt, đến bây giờ đã trở thành lão nhị kiên cố trong lớp. Danh hiệu “Cộng sự hoàng kim” của hai người bọn họ từ trong lớp kéo qua đến toàn bộ khối sơ trung, hầu như không ai không biết.

Mục lão ba mừng đến gặp người liền khoe, hận không thể mỗi ngày đem con trai treo ở trên người, nữ nhân kia cuối cùng cũng không thể không thừa nhận người từng bị nàng quả quyết là “Sau này trở thành trộm cướp hỗn láo” hiện tại xác thực biến thành một học sinh tốt hàng đầu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thi vào được Cao trung của Nhất Trung gần như là chuyện chắc chắn.

Nửa năm cuối của sơ tam, thư tình của vua toàn năng Lục Hiên càng nhận càng nhiều, gần như mỗi ngày đều có học muội hướng hắn tỏ tình hoặc là tặng quà. Mà hắn tựa hồ như cũng rất giỏi về đối phó với nhiệt tình của những nữ hài tử kia, đối với tất cả quà tặng đều là ai đến cũng không từ chối, cũng không làm người ta khó xử, cũng sẽ không làm người ta tự mình đa tình mà cho rằng bản thân đặc biệt hơn người khác.

Mục Xán mỗi lần đối với loại hành động này của hắn tỏ vẻ gai mắt, chính hắn đối với cách thức xử lý thư tình chính là trực tiếp quăng vào sọt rác, đối với nữ hài tử hướng tới tỏ tình ngoảnh mặt làm ngơ, thế nhưng dù vậy, người thích hắn vẫn cứ không hề giảm bớt, ngược lại có xu thế càng phát triển càng mãnh liệt.

Hai người, chân chính mà tương phản trở thành nhân vật phong vân của trường.

Trong thời gian Mục Xán một ngày một đêm mà điên cuồng ôn tập, bọn họ rốt cục tiến vào trường thi.

Từ trường thi đi ra, Mục Xán nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, thoáng như một giấc mơ.

Hắn trong lòng cũng không nắm chắc, chỉ là mơ hồ cảm thấy hẳn là có thể thi vào cao trung trọng điểm, về phần có thể thi được vào Nhất Trung hay không, cái này phải xem vận khí. Hắn dù sao vẫn cảm thấy khả năng nghe tiếng Anh căn bản không thông thạo, hầu như là đoán mò, làm văn hình như cũng viết phải đề hiếm gặp, nói tóm lại là càng nghĩ càng sai, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, kéo Lục Hiên cùng người trong đội bóng rổ chơi một trận cả ngày.
Bình Luận (0)
Comment