Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 30

Khiến cho Lục Hiên khó mà tiếp nhận nhất chính là, mỗi lần Mục Xán đá bóng vào, các đội viên trong đội đều ôn ào mà xông lên, đem Mục Xán thành búp bê ôm tới ôm lui. Mặc dù mỗi lần Lục Hiên đều cố gắng mở hai tay ra giống như gà mái ôm con đem Mục Xán bảo hộ vào trong ngực, cũng vẫn ngăn cẩn không được những đội viên “Như sói như hổ” kia bổ tới.

Đặc biệt là Vương Tử Cao kia, người cao, sức lực còn vô cùng lớn không gì sánh được, rõ ràng là thủ môn, lại mỗi lần đều có thể chạy đến nửa sân bên kia của đối phương vô cùng hoàn mỹ mà chặn ngang đem Lục Hiên từ trên người Mục Xán ôm lấy, đè trên mặt đất chồng người, Lục Hiên thực sự là dở khóc dở cười, muốn nổi giận lại không thể, mỗi lần đều chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Mục Xán bị một đám người khác chồng người. Cho nên sau này khi bọn họ đã là một đôi Trợ công vương và Tiến cầu vương mỗi lần đá hết trận đều một thân đầy bùn đất, đồng phục bóng đá đều không còn chỗ nào sạch sẽ.

Về sau Vương Tử Cao bình thường luôn cố tình vô tình mà đối với Lục Hiên hắn kề vai sát cánh, động tay động chân, nếu không phải tất cả mọi người trong đội đều biết Vương Tử Cao đang liều mạng mà theo đuổi Lâm Linh lớp 1 cao nhị, Lục Hiên thật sự muốn hoài nghi hắn có phải tình hướng của hắn giống mình hay không.

Lại nói đến Lâm Linh kia, Lục Hiên cũng cảm thấy có chút thú vị, bình thường là một cô gái rất dịu dàng ít nói, không nghĩ tới lại chính là một fan hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt như thế, coi đá bóng so với ai khác cũng đều hăng say hơn. Hơn nữa đội trưởng đội bóng Vương Tử Cao lại vừa khéo bởi vì yêu thích nàng mà đem nàng xách vào đội bóng làm người quản lý, kết quả người ta lại không có bị lương khổ dụng tâm của Vương Tử Cao làm cho cảm động, ngược lại lại say đắm Mục Xán trầm mặc ít nói.

Mỗi ngày vào thời gian bọn họ huấn luyện, nàng liền đứng ở một bên dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm Mục Xán, khiến cho Vương Tử Cao vô cùng phiền muộn.

Mặc dù nàng cũng không bày tỏ, nhưng ngu ngốc cũng nhìn ra nàng yêu thích Mục Xán, Vương Tử Cao cũng không phải thằng ngốc, sao lại không nhìn ra được? Cũng bởi vì cái dạng này, Vương Tử Cao nhìn Mục Xán rất không kiên nhẫn (ý nói là nhìn tiểu Xán nhà ta ngứa mắt đó bà con), tuy rằng hắn cùng Lục Hiên là bạn thân, nhưng lại thường thường cố tình vô tình mà tìm Mục Xán gây phiền phức. Nếu không phải Mục Xán triệt để không đếm xỉa gì đến hắn, sợ rằng hai người mỗi ngày đấu một trận cũng là có khả năng đi.

Mà người khởi xướng vụ này, Lâm Linh, lại một điểm giác ngộ cũng không có, muốn rời khỏi đội bóng, trái lại làm cho việc càng làm càng rối rắm, tự mình tổ chức đội cổ vũ gì đó a….vv

...

...

Buổi chiều thứ bảy, trận đấu cuối cùng trong vòng 1/8 giữa Trung học thực nghiệm Thự Quang đối đầu với Nhị Trung sẽ bắt đầu, trận này thi đấu tại Lục Trung.

Khi còn cách giờ bắt đầu nửa tiếng, trên khán đài đều đã ngồi đầy người. Hai đội bóng này đều là đội mạnh mẽ truyền thống, so sánh mà nói, tỉ lệ thắng của Thự Quang cao hơn một chút. Đội Thự Quang từ khi thi đấu bóng đá học sinh trung học toàn thành phố bắt đầu cho tới nay, đã có ba lần tiến vào trận chung kết, mặc dù chưa từng đoạt giải quán quân, nhưng thực lực thì phải công nhận, được mọi người xưng là ” Ông vua không ngai”.

Lúc này ở một góc khán đài sườn bên trái là các đội viên đội bóng đá Nhất Trung đang ngồi, đối thủ trong trận tứ kết của bọn họ chính là một trong hai đội sắp thi đấu này, sớm tới kiểm tra quân tình là dĩ nhiên.

Mục Xán hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm sân bóng, chỗ trống bên cạnh hắn đặt một bộ áo khoác thể thao, mà chủ nhân áo khoác thì lại chẳng biết đi đâu.

Không lâu sau khi các đội viên từ phòng nghỉ ngơi vào sân, chủ nhân áo khoác Lục Hiên rốt cục băng qua đoàn người đi tới, trong tay còn mang theo một cái túi plastic, bên trong đủ loại thức uống: “Hắc, các huynh đệ, ta mua đồ uống, mọi người tự mình chọn.”

“Hắc, còn tưởng ngươi đi đâu mất, nguyên lai là đi mua đồ uống a, cảm ơn!”

“Hiên thiếu, đa tạ a!” (L: bạn này gọi tắt đó, đầy đủ ý nói là Hiên thiếu gia)

“Khách khí rồi.” Lục Hiên cười từ trên ghế cầm lấy áo khoác thể thao, thong thong thả thả mà ngồi xuống, đưa cho Mục Xán một chai nước cam, đây là một trong những loại đồ uống Mục Xán thích nhất.

Mục Xán tiếp nhận chai nước cam nhìn Lục Hiên một cái, liền đem tầm mắt chuyển về lại bên trong sân.

Lúc này trong loa phát thanh truyền ra tiếng nói thanh thúy chỉ có ở thiếu nữ: “Các bạn khán giả, trận đấu Trung học Thự Quang đấu Nhị Trung sắp bắt đầu….”

” Tử tế mà nhìn Thự Quang sẽ tiến công như thế nào, phòng thủ như thế nào, Nhị Trung sẽ lại đối phó với đối thủ của họ như thế nào.” Đội trưởng đội bóng Vương Tử Cao ngồi ở bên cạnh Lục Hiên, sau khi cùng Lục Hiên đánh tiếng chào hỏi, cũng đem tầm mắt đặt trên sân, trầm tiếng nói. Đội viên hai bên nghe xong đều âm thầm gật đầu.

“Thự Quang cố lên! Thự Quang cố lên!”

“Nhị Trung cố lên! Nhị Trung cố lên!”

“Thự Quang…….Nhị Trung….”

Trận đấu vừa mới mở màn không lâu, trên khán đài đã vang lên tiếng hò hét đều đặn, cổ động viên của hai đội phát động đủ mã lực, ở một bên mổi trống phất cờ hò reo.

“Oa, bầu không khí này, quả nhiên là cực kỳ áp đảo a, so với đội cổ động của chúng ta chuyên nghiệp hơn.” Hồng Vân bị tiếng hò hét to lớn này kinh sợ, vẻ mặt hâm mộ mà nhìn quanh.

“Hùng yêu ngươi đây là nói lời thừa a, người ta là đội truyền thống mạnh mẽ, đội cổ động đi theo đội không biết đã trải qua bao nhiêu trận thi đấu lớn rồi, đội cổ động của chúng ta vừa mới thành lập, sao có thể lấy người ta ra để so sánh.” Một đội hữu ngồi ở bên cạnh biệt hiệu gọi “Sơn trư” (aka lợn núi) khinh bỉ nhìn Hồng Vân một cái.

“Cái gì?! Tử sơn trư, ngươi dám nói ta, xem ta trừng trị ngươi thế nào!” Hồng Vân quát to một tiếng, lập tức quay đầu đánh móc sau gáy, cùng sơn trư cùng đánh lộn ầm ĩ. Tuy rằng hầu như tất cả mọi người trong đội đều gọi hắn Hùng yêu, nhưng bản thân hắn lại kiên quyết không ủng hộ cái biệt hiệu này.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Chu Hồng Quân hiền lành thành thực ngồi ở bên cạnh hai người chân tay luống cuống mà ở một bên nhìn.

“!!”

“!!”

Hai người đang dây dưa với nhau thình lình trên đầu đều bị cốc cho một cái, quản lý đội bóng đồng thời cũng là đội trưởng đội cổ vũ ngồi ở phía sau Lâm Linh chống nạnh gầm lên: “Hai người các ngươi, có cho ta an tĩnh xem đá bóng không!”

Thời gian lại bất tri bất giác mà trôi đi hơn chục phút nữa, tình hình trên sân lại tương đối yên bình, mọi người đá coi như khách khí, lấy tỷ lệ khống chế bóng mà nói, là Nhị Trung chiếm thượng phong, nhất là vài phút ngay sau đó, đội Thự Quang đã bị buộc phải toàn đội lui lại phòng thủ, tiến công của Nhị Trung vô cùng sắc bén.

Chính vào lúc này, tình thế trên sân đột nhiên biến chuyển, số 4 Nhị Trung đang dẫn bóng bất thình lình bị chặn, sau khi Thự Quang chặn bóng thành công không chút nào trì hoãn lập tức truyền cho tiên phong số 10.

Số 10 kia sau khi tiếp bóng một mạch lao điên cuồng, áo đồng phục màu trắng, tóc đen ở trong gió rối tung, tốc độ của hắn cũng không thực sự nhanh, nhưng kỹ thuật lại vô cùng dọa người, lúc dẫn bóng ánh mắt hoàn toàn không nhìn bóng, thế nhưng bóng thì cứ như dính ở chân hắn, mặc dù không ngừng có đội viên Nhị Trung đuổi theo cũng bắt đầu quấn lấy, nhưng lại bị hắn rất nhanh mà vùng thoát khỏi.

“Nhị Trung sắp hỏng rồi.” Lục Hiên uống một ngụm coca, nhàn nhạt mà nói.

“Số 10 kia, thực lực rất mạnh.” Mục Xán khe khẽ tiếp một câu.

Số 10 Thự Quang đã dẫn bóng chạy vào khu vực cấm, thủ môn vẻ mặt khẩn trương mà chăm chú theo dõi động tác của hắn, hai hậu vệ đã áp sát lên, số 10 quyết đoán nâng chân sút bóng vào gôn, thủ môn bị động tác giả của hắn lung lay một cái, khi làm lại động tác thì đã đuổi không kịp bóng nữa, mặc dù đã tận lực kéo dài cơ thể ngăn bóng, nhưng vẫn cứ không ăn thua gì, trơ mắt nhìn bóng vượt qua ngón tay chạy vào góc chết bên trái khung thành.

Bóng vào!

“Nga da! Thự Quang uy vũ! Thự Quang đệ nhất!”

Trên khán đài đội cổ động của Thự Quang nhất thời phấn chấn lên, đội viên của Thự Quang trên sân cũng rất hưng phấn, đều ào ào sôi nổi đem số 10 kia vây lấy chúc mừng.

Thủ môn Nhị Trung ngã người trên thảm cỏ, đứng lên phẫn nộ mà đá quả bóng vẫn còn đang quay trong khung thành một cước.

Mở màn vẻn vẹn mới chỉ 15 phút đồng hồ, Nhị Trung đã bị dẫn trước một quả!

“Đó là Trần Hải Kiệt, trưởng thành qua một năm, trở nên càng ngày càng lợi hại a!” Vương Tử Cao nhìn đội viên đang điên cuồng vây quanh số 10 Thự Quang lẩm bẩm nói.

Hồng Vân tai thính lập tức nghe được, quay đầu hỏi: “Số 10 kia chính là Trần Hải Kiệt nghe đồn là đệ nhất nhân của Thự Quang?”

“Ân.”

“Hừ, tiểu tử này…. Xem ta đem hắn nhìn chết như thế nào!” Hồng Vân cắn răng tàn bạo mà nói.

Lục Hiên cười: “Được, Hồng Vân, vậy đối phó hắn sẽ toàn bộ dựa vào ngươi rồi!”

Hồng Vân kiêu ngạo mà cười to hai tiếng, “ha ha! Đó là đương nhiên, xem thiên tài ta làm thế nào đánh bại hắn!”

Mục Xán thở hắt ra, khinh bỉ nói: “Ngươi là ai a?”

Hồng Vân cực kỳ phẫn nộ: “Ngươi nói cái gì!? Mục Xán!” Nói xong lại muốn đánh về phía Mục Xán, bị Lục Hiên cười khổ một phen chặn ngang kéo lại.

Trận đấu một lại bắt đầu, Nhị Trung bị dẫn trước trên mặt đều lộ ra có phần nôn nóng, động tác của các đội viên cũng dần dần lớn hơn. Hạch tâm tiến công của đội Thự Quang số 10 Trần Hải Kiệt rất rõ ràng trở thành mục tiêu bị xâm phạm, tiếng còi của trọng tài liên tiếp vang lên, gián đoạn trận đấu.

“Xem ra phải có người ăn thẻ rồi.” Lục Hiên thản nhiên nói.

“Trần Hải Kiệt kia thực sự rất lợi hại, một người liền đem ba hậu vệ của đối phương nhìn chăm chú vào mình cả nửa trận, không dám tùy tiện áp tới tiến công.” Sắc mặt Vương Tử Cao trở nên có phần ngưng trọng.

“Tiểu Xán, hắn với ngươi đều liều mạng nga.” Lục Hiên quay lại nhìn mắt Mục Xán.

Mục Xán nghiêm mặt, “hừ” một tiếng, không nói tiếp. Từ vẻ mặt của hắn có thể rõ ràng mà nhìn ra hắn không tán thành những lời này của Lục Hiên.Hắn cũng không phải là người sẽ dễ dàng chịu thua.
Bình Luận (0)
Comment