Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 34

Nửa trận sau, Dương Kỳ Phong thay đổi chiến thuật thất bại trong nửa trận đầu kia, thay Hồ Đĩnh biểu hiện không có gì đặc sắc ra, vào sân là Ngô Hướng Đông, lại để Lục Hiên tự đá theo ý mình, làm một người tự do đá trong sân.

Đây chính là phương thức đá thoải mái nhất của Lục Hiên, hắn ‘sống’ lại, toàn bộ Nhất Trung cũng liền hoạt bát hẳn lên, nửa trận sau mở màn Nhất Trung ngược lại tinh thần hăng hái tấn công mạnh hơn, Mục Xán cùng hắn tiền đạo hợp tác đều đạt được vài cơ hội không tệ, nhưng cuối cùng đều bởi vì do dự mà sai lầm mất đi cơ hội hoặc chính là bị thủ môn Tương Lâm Lỗi của Thự Quang phát huy có thể dùng thần dũng để hình dung mà cản bóng.

Phút thứ bảy mươi hai, Lục Hiên ở giữa sân đá một cú chuyền đẹp, Mục Xán bằng tốc độ của bản thân trong nháy mắt bỏ xa Chung Cảnh Diệp luôn dán sát phòng ngự cậu, hướng vùng cấm của Thự Quang mà chạy, một cú sút cực phiêu lượng! Cậu lãnh tĩnh mà chớp nhoáng xuất kích Tương Lẫm Lỗi, quyết đoán sút bóng, đem bóng đá vào vùng trống trong khung thành, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.

San bằng tỉ số rồi!

Trên khán đài của Nhất Trung nhất thời sôi trào lên, tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, khắp nơi đều là tiếng hô “Mục Xán! Mục Xán!”, ngay cả một số khán giả của Thự Quang cũng nhịn không được vì cú sút vào hết sức ngoạn mục này mà reo hò.

Tất cả mọi người vây quay Mục Xán, nào là đưa nước, nào là lau mồ hôi, Lâm Linh ở bên ngoài sân kích động mà vừa hô vừa nhảy.

Lục Hiên xa xa đứng ở bên ngoài đoàn người nhìn, đột nhiên có chút sợ hãi dâng lên. Mục Xán lúc này, không phải chỉ còn thuộc về mình hắn nữa, cậu thuộc về toàn bộ đội bóng. Càng ngày càng có nhiều người yêu thích cậu, như vậy yêu thích của hắn phải làm sao trở nên càng đặc biệt hơn nữa?

Trần Hải Kiệt nhìn khuôn mặt nghiêng trầm mặc của Mục Xán đang chạy băng băng trong sân, xoa xoa cái mũi, mỉm cười.

“Chúng ta nhất định sẽ thắng.” Khi mới bắt đầu trận đấu, lúc gặp thoáng qua Mục Xán hắn đã nói với cậu như thế.

“Xem ra, hiện thực ngược lại không giống lắm.” Trần Hải Kiệt sờ sờ cái gáy, “Trận đấu quả thật càng ngày càng thú vị rồi.”

Thi đấu kế tiếp mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, hai bên đều có chút dáng điệu đao thật súng thật, ngươi tới ta đi, vô cùng kịch liệt.

Bởi vì vị trí của Lục Hiên không giống như trước, không còn chuyên môn phụ trách kèm kỹ Trần Hải Kiệt, Trần Hải Kiệt rõ ràng trở nên linh hoạt hơn hắn, nhiều lần uy hiếp khung thành Nhất Trung.

Mà Mục Xán bên kia cũng không chịu tỏ ra yếu thế, liên tiếp lấy tốc độ của bản thân mà vượt qua hậu vệ tạo ra sát khí, cậu chính là đang khi dễ hậu vệ của Thự Quang chạy chậm.

Thời gian của trận đấu cứ từng giây từng giây mà trôi đi, thời khắc cuối cùng, Trần Hải Kiệt đột nhiên đột phá hướng đông, đem bóng từ điểm mù xông vào giữa hai hậu vệ Nhất Trung truyền ra ngoài, vừa vặn rơi vào chân số 11 Thự Quang cách đó không xa, tiếp theo hắn rất nhanh lui ra sau, phút chốc liền hấp dẫn sự chú ý của mấy hậu vệ Nhất Trung.

“Nhất định sẽ truyền cho hắn!” Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Chếch ở phía sau, số 11 đột nhiên một cước đá ngang, đều không phải đá cho Trần Hải Kiệt, mà là cho số 9 bên cạnh không ai kèm, thắng bại ngay trong nháy mắt này!

“!!” Bóng ở dưới chân số 9 Thự Quang vẽ ra một vòng cung, hướng về khung thành Nhất Trung bay đi, tầm nhìn của Vương Tử Cao bị hậu vệ đội nhà cản một chút, trước tiên không nhìn thấy bóng, đợi khi phản ứng lại hướng phía bóng xông tới đã không kịp nữa rồi!

Bóng vào! Ở phút thú tám mươi bốn!

Vương Tử Cao ngã lăn trên mặt đất, quay đầu nhìn lại, bóng đang vui vẻ ở trong khung thành mà lăn lăn!

Hắn hung hăng đập xuống thảm cỏ một cái, hướng mấy hậu vệ bỏ sót người nghiêm trọng mắng to: “Làm thế nào vậy! Vì sao không ai kèm hắn!?”

Đội Thự Quang hưng phấn mà ôm nhau, bóng vào tại thời điểm này, đúng là một đả kích có tính chất hủy diệt. Trận đấu chỉ còn lại có 6 phút, hơn nữa thời gian bù giờ cũng không có bao nhiêu. Thự Quang, thắng chắc rồi!

Phát động lần tiến công này, Trần Hải Kiệt cùng với số 9 đá vào kia bị đội viên Thự Quang đặt ở dưới thân chồng người, tiếng cười của bọn họ như kim châm vào đội viên của Nhất Trung ở xung quanh, có mấy nữ hài tử đã nhịn không được khóc lên.

Mục Xán khom thắt lưng, đầu quay xuống mặt đất, hai tay chống đầu gối, “vù vù” hổn hển mà thở.

“Nếu mệt, cứ đứng ở phía trước, ta sẽ truyền bóng cho ngươi.”Lục Hiên duỗi thắt lưng, đứng ở bên cạnh Mục Xán lẳng lặng nói, con mắt không hề chớp mà nhìn đám người Trần Hải Kiệt, Chung Cảnh Diệp đang kích động mà chúc mừng bóng vào ở cách đó không xa.

Mục Xán chỉ một mực thở dốc lấy hơi, cũng không có đáp lại Lục Hiên.

Ưu điểm của cậu là sức bật mạnh mẽ trong chớp nhoáng, tăng tốc nhanh, nhưng thể năng lại không ra sao, sức chịu đựng cũng không tốt, trận đấu này quá kịch liệt, quá khó đánh, cậu tiêu hao rất lớn, hiện tại đã có phần khó thở rồi. Lục Hiên nói làm cậu cảm thấy có chút bực bội, giống như mình liên lụy tới đội bóng, vì sao thể lực của cậu lại không thể chống đỡ được nữa? Thời gian còn vài phút đông hồ, cậu nhất định phải đá vào hai quả nữa, nhất định phải thắng!

Nếu như Lục Hiên hiện tại biết được ý nghĩ của Mục Xán, nhất định sẽ tức giận đến trực tiếp đem hắn ngã gục. Tên nhóc này, cũng quá bướng bỉnh rồi, yêu thương cậu cũng không biết.

Trận đấu tiếp tục tiến hành, rất nhanh liền đến bước vào giai đoạn đá bù giờ, ngay cả Trần Hải Kiệt cũng đã lui về tuyến đầu khu vực cấm phòng thủ, Thự Quang là hạ quyết tâm phải bảo vệ cho được tỉ số này.

Tất cả mọi người cho rằng trận đấu cứ như vậy kết thúc, vào lúc này, Lục Hiên đột nhiên xuất ra thực lực, bỏ rớt hai đội viên phòng thủ của Thự Quang, ngay sau đó một cước truyền dài.

Mục Xán rất nhanh bắt đầu chạy, dựa vào tốc độ đem hai hậu vệ kèm sát phòng ngự cậu vứt ở phía sau, trong lúc chạy, cậu thấy được một đường vòng cung mỹ lệ trên không trung đang hướng cậu bay tới.

Lục Hiên nói sẽ truyền bóng cho cậu, hắn đã làm được! Đường bóng truyền đến rất thoải mái, gần như một thanh đao chuyên nghiệp mở ra tuyến phòng ngự của Thự Quang.

Mục Xán nhảy dựng lên, tính chuẩn thời điểm rơi xuống, đón đầu vung lên, bên tai truyền đến tiếng bóng cọ xát với lưới, bóng vào! Nhưng trong cả một quá trình này, cậu đã bị giày đinh của hậu vệ Thự Quang đá một cái, ở trên không mất đi trọng tâm, ngã lăn quay trên mặt đất.

Phàm là người đã trải qua mọi người đều biết rõ loại đau nhức này có bao nhiêu khó chịu, nhưng Mục Xán chỉ là ôm chân lăn một vòng, liền cắn chặt khớp hàm, từ trên mặt đất bò lên. Cậu thậm chí cũng không nhìn bóng để xác nhận một cái, trực tiếp giương hai chân khập khiễng chạy về phía Lục Hiên.

Cậu tín nhiệm Lục Hiên, bắt đầu từ sơ nhị năm ấy khi nam hài kia lần đầu tiên kéo cậu tới sân bóng.

Khi cậu vừa nhìn thấy Lục Hiên sử dụng kỹ xảo dẫn bóng tuyệt vời của hắn, cậu đã bắt đầu hướng vùng cấm chạy đi, cậu biết rõ Lục Hiên nhất định sẽ đem bóng truyền tới phía trước cậu, nhất định! Không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản ăn ý của hai người bọn họ.

Lục Hiên trong nháy mắt nhìn thấy Mục Xán bị phi cước đuổi đến té ngã, tâm cũng đã muốn siết chặt lại, một cước kia giống như không phải đá vào người Mục Xán, mà là đá vào trong lòng hắn, hắn thậm chí cảm thấy bản thân so với Mục Xán còn cảm nhận đau đớn rõ ràng hơn một chút.

Ngay sau đó hắn lại thấy cậu đứng lên, hướng chính mình chạy vội đến. Trên sân, trên thân mỗi người đều không tự chủ được mà tản mát ra một cỗ nhiệt huyết, loại nhiệt huyết này có thể chiến thắng mọi đau xót. Mục Xán luôn luôn là kiềm nén mà trầm lặng, nhưng tại giờ phút này, cậu đã phóng thích ra.

Mục Xán nhảy lên người Lục Hiên, Lục Hiên bị cỗ lực đẩy hướng đến này làm lùi về sau một bước. Hắn gắt gao mà ôm chặt lấy Mục Xán, kích động mà muốn rơi lệ, đây là lần đầu tiên Mục Xán chủ động mở hai tay hướng hắn chạy tới!

Đội hữu, đội cổ động của Nhất Trung cũng đều kích động mà hô to: “Mục Xán! Mục Xán! Mục Xán….”

Phóng viên ngoài sân cùng khán giả đều nhao nhao cầm máy ảnh chụp mãnh liệt một hồi.

Bàn thắng hữu hiệu! Khi bóng lại được ném vào trong sân không lâu, trọng tài chính liền thổi còi kết thúc trận đấu. Bởi vì hai bên đá hòa 2: 2, sau khi nghỉ ngơi 10 phút, hai bên sẽ tiến hành thi đấu hiệp phụ 30 phút nữa.

Khi thi đấu hiệp phụ, chênh lệch tổng thể thực lực của hai bên sẽ nói lên tất cả, Lục Hiên lợi hại hơn nữa, cũng vô pháp thay đổi toàn bộ số phận của đội bóng. Cuối cùng, bởi vì Hồng Vân đối với Trần Hải Kiệt phạm quy một lần trong vùng cấm, Thự Quang giành được một quả đá tự do. Góc độ này, cự ly này chính là phương thức Trần Hải Kiệt am hiểu nhất! Chính là một cú đá tự do này, đem trận đấu kết thúc ở tỉ số 3:2

Mục Xán ngửa mặt nằm ở trên thảm cỏ xanh trong sân, mờ mịt mà nhìn mây bay thổi qua bầu trời.

Cậu thực sự đã quá mệt mỏi, tiếng còi kết thúc vang lên một cái, chân liền bắt đầu chuột rút, ngoài mệt và đau nhức hắn cái gì cũng không cảm giác được. Lục Hiên đang giúp hắn bóp chân, xung quanh còn có một số đội hữu khóc rất thương tâm, không thể tiến vào chung kết là tiếc nuối của mọi người.

Phóng viên lớn phóng viên nhỏ ngoài sân đều nhao nhao chụp tanh tách tình hình trong sân, có một số nữ hài tử bên Nhất Trung vẫn chống đỡ đã bị bầu không khí cảm hóa, cũng khóc lên.

Thiếu niên 17,18 tuổi, trong cuộc sống chưa có nhiều tạp chất, cũng không có nhiều thâm trầm, cười cùng khóc, đều đáng giá dùng hơi sức.
Bình Luận (0)
Comment