Đêm khuya cô đơn ánh đèn neon chiếu rọi khắp thành phố, như là một nỗi bi thương vĩnh viễn không có hồi kết.
Lục Hiên đưa lưng về phía gian phòng tối, dựa vào ban công, giữa ngón trỏ và ngón giữa cứ một hồi lại lóe lên ánh hồng cắt qua màn đêm, trong không trung tản ra mùi vị đặc biệt, phấn chấn nhất thời sau đó là trống rỗng vô tận. Vô luận là làm như thế nào, cuối cùng lưu lại cũng chỉ có một đống tro tàn mà thôi.
Lục Hiên khẽ phun ra một làn khói thuốc, bỗng nhiên cười cười, đem nửa điếu thuốc dụi tắt vào hộp âm nhạc bằng thủy tinh. Hắn đột nhiên nghĩ ra cái gì, vặn dây cót phía dưới hộp nhạc, sau đó buông ra, đem hộp nhạc đặt ở trên ban công, âm thanh trong trẻo theo gió đêm phiêu đãng, chẳng biết rằng đang có cái gì đó trong thân đang vỡ vụn thành từng mảnh, rất êm tai.
Mục Xán cuối cùng vẫn không xuất hiện, trong ước định của bọn họ, cậu lựa chọn lỡ hẹn.
Xoay người nhìn hình dáng mờ mịt của gian phòng trong màn đêm, nỗi nhớ như ẩn như hiện, trong lòng lại càng trống rỗng.
...
...
Tiếng chuông báo giờ tự học tối kết thúc đúng giờ vang lên, toàn Nhất Trung một mảnh nhốn nháo, từng tốp học sinh trò chuyện tán gẫu đi về phòng.
Hồng Vân cùng Mật Ân Định đang nói chuyện về tin đồn thú vị ở các lớp, đẩy cửa ra, phát hiện Mục Xán đã về phòng, đang dựa vào bàn viết gì đó.
“Ai, Mục Xán, ngươi thế nào lại ở phòng thế? Hôm nay ngươi đã đi đâu? Ta cùng bọn Lục Hiên tìm ngươi rất lâu……Thế nào, ngươi vượt qua phỏng vấn chứ?” Hồng Vân ở cửa kêu lên.
Mục Xán từ trong sách ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, lại đem ánh mắt trở lại chỗ cũ, buồn bực đáp lại: “Không đi.”
“A?” Hồng Vân kinh ngạc mà trừng con mắt lên, cùng Mật Ân Định cũng như thế liếc nhau, đồng thời hỏi, “Ngươi không có vấn đề gì đấy chứ?! Cơ hội khó có được như vậy ngươi lại có thể không nắm bắt?”
Mục Xán trước sau như một mà trầm lặng, vẫn không đáp lại.
“Ai….Thật không hiểu nổi ngươi đang suy nghĩ cái gì nữa.” Một lát sau, Hồng Vân hiếm khi lại thở dài thật dài, đặt sách xuống, cởi giày chuẩn bị đi tắm.
Mật Ân Định quay sang nhìn Hồng Vân nhún nhún vai, cũng là một biểu tình không cách nào hiểu nổi. Ở trong mắt bọn họ, Mục Xán cho tới nay đều là một quái nhân lạnh lùng quái gở, trầm mặc kiệm lời, không thích giao tiếp, làm ra bất cứ chuyện tình gì, cũng không tính là kỳ quái.
...
...
Hai ngày sau Lục Hiên cũng không tới trường đi học, tin đồn về việc hắn sẽ đi Mĩ cũng đã truyền ra.
Mặc dù kết quả phỏng vấn còn chưa có, nhưng gần như tất cả mọi người có quan hệ thân với Lục Hiên đều cho tin tưởng với năng lực của hắn chắc chắn sẽ không thất bại.
Mục Xán tưởng rằng Lục Hiên chí ít sẽ tìm cậu chất vấn một phen, hoặc chí ít cũng tới hỏi cậu vì sao, nhưng mà, hắn không.
Như thế cũng tốt, cậu liền không cần giải thích gì…..Mà giải thích vốn cũng không phải là sở trường của cậu.
Mục Xán lại lần nữa nhìn thấy Lục Hiên là ở buổi dạ hội nguyên đán của trường, Lục Hiên là người chủ trì hoạt động cố định của Nhất Trung, xuất hiện không hề ngoài ý muốn.
Hắn đứng ở trên đài dưới ánh đèn rực rỡ, như là hoàng tử của yến hội, ngũ quan anh tuấn, khí chất kiên định, tư duy nhanh nhẹn, ngôn từ hài hước. Hắn vẫn hăng hái như thế, vẫn nói nói cười cười như thế, vẫn rực rỡ chói mắt như thế, như là ngưng kết toàn bộ tia sáng, khiến cho người ta gần như không thể nhìn thẳng.
Bên dưới hội trường tối đen phảng phất như càng ngày càng tối, cùng với sân khấu sáng rực lộng lẫy hình thành sự tương phản mãnh liệt, trong không khí có một cỗ áp lực khiến người ta ngạt thở, ép tới mức Mục Xán gần như không thở được.
Cậu không xem nổi nữa, lảo đảo rời khỏi hội trường chật ních người đang cười nói vui vẻ.
Sau nguyên đán chính là kỳ nghỉ ngắn, mặc dù cục giáo dục tỉnh ban hành thông báo không cho học bù, nhưng Nhất Trung lấy tư cách là trung học đứng đầu, hiển nhiên không có khả năng giống như các học sinh cao tam khác hưởng thụ kỳ nghỉ, Lăng thị sắp xếp một lớp học tự chọn, trá hình đem các học sinh cao tam trở lại lớp học.
Chúng học sinh cao tam đối với cách làm của nhà trường ai thanh oán đạo, nhưng Mục Xán không nghi ngờ là một kẻ khác loài trong đó. So với việc về nhà, cậu càng nguyện ý đợi ở trường còn hơn, càng nguyện ý vùi đầu làm đề.
Lão Cao đối với việc cậu buông tha ý định du học Mĩ rất là tán thành, hiện tại Lục Hiên lớp 2 gần như là đã không thể thay đổi sẽ đi Mĩ, như vậy người rất có hi vọng lấy được vòng nguyệt quế trạng nguyên tỉnh ngoài Mục Xán ra còn có thể là ai?
…
…
Một tháng đầu năm mới ở trong đống đề thi và bài thi mà qua đi. Tháng hai, thông báo trúng tuyển của Lục Hiên đã có, nối gót mà đến chính là đợt thi ba môn cuối cùng của cao trung. Đợt thi này kết thúc đồng nghĩa với việc cuộc sống cao trung đã kết thúc, học sinh không muốn thi đại học, đều có thể ở nửa học kỳ cuối lựa chọn không học, chỉ chờ sau khi kì thi vào cao đẳng kết thúc trở về cầm bằng tốt nghiệp cao trung là được. Đương nhiên, học sinh Nhất Trung hoàn toàn không có khả năng không muốn thi đại học, cho nên đợt thi cuối cùng này với bọn họ mà nói cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Mà những học sinh đã sớm chuẩn bị tốt để xuất ngoại cũng sẽ không buông tha nửa học kỳ cuối của cao tam, bởi vì tất cả đại học đều mong thấy một phiếu điểm nửa học kỳ cuối của cao tam thật đẹp, có một số trường thậm chí còn nhất thiết phải đạt tới một mức thành tích nhất định mới đủ điều kiện nhập học.
…
…
Kỳ nghỉ đông khiến người ta chán ghét lại tới, nhìn bạn cùng phòng đều đang bận rộn thu dọn đồ đạc về nhà, Mục Xán càng phiền muộn, dứt khoát đi về giường nằm xuống, cái gì cũng không nhìn không nghĩ.
Cũng không biết nhắm mắt lại nằm đã bao lâu, giọng nói sang sảng của Hồng Vân đột nhiên vang lên: “Mục Xán! Mục Xán! Ngươi sao còn ngủ a! Mau, ra cửa có người tìm!”
Mục Xán nghi hoặc bò xuống giường, quay đầu vừa nhìn, phát hiện đứng ở cửa ngược sáng chính là Lục Hiên.
Cậu nhẹ nhàng mà cười: “Tiểu Xán,có rảnh không?”
“Nga. Có.” Mục Xán buông mi xuống, khẽ đáp lại một câu.
Từ sau ngày cậu lỡ hẹn phỏng vấn đó, cậu cùng Lục Hiên liền không nói qua với nhau câu nào, khi đó trên đường gặp được, Mục Xán cũng luôn tránh né, làm bộ giống như không trông thấy.
Nhưng Lục Hiên rốt cuộc vẫn đến tìm cậu… Mục Xán cũng không thể nói rõ cảm giác trong ngực là vui sướng nhiều, hay là đau thương nhiều. Biết rõ trước mặt là hắc ám vô tận, vì sao còn muốn tham luyến ánh sáng mặt trời ngắn ngủi kia?
Hai người một trước một sau đi tới bãi bóng trong trường, tà dương chiếu xuống làm cái bóng của bọn họ kéo dài, rất dài.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, các học sinh đều bận rộn đóng gói hành lý về nhà, sân bóng luôn huyên náo giờ tồn tại an tĩnh hiếm thấy.
Đi tới trước khung thành, Lục Hiên dừng bước, đưa lưng về phía Mục Xán, yên lặng như tượng đá, trong bóng lưng có một cỗ thê lương nồng đậm. Mục Xán tiến lên hai bước, lẳng lặng mà tựa ở khung thành, cúi đầu,ánh mắt dừng trên thảm cỏ được phủ kín hạt cao su đen. (L: ko hiểu chỗ này, chém gió nhá bà con)
“Vì sao ngày đó ngươi không tới?” Dường như đã lâu như một thế kỷ vậy, Lục Hiên quay đầu nhìn cậu, sắc mặt trầm tĩnh như nước, ánh mắt u ám khó hiểu, khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn.
Mục Xán giật giật môi, lại không nói gì.
Không quen nói một đằng nghĩ một nẻo, trầm mặc như thế nào mới có thể khiến ngươi hiểu đây?
Lục Hiên nhìn cậu một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có lẽ là ta đã làm khó rồi, ngươi vốn đã không thích ra nước ngoài….Vậy cứ như vậy đi.”
Mục Xán khó hiểu nhìn hắn, ánh mắt hắn băng lãnh xa xôi làm người ta sợ hãi. Cậu thống khổ đến gần như không thể thở nổi, phía sau một mảnh thanh thúy kia, là cái gì? Cậu suýt chút nữa muốn bỏ tự tôn xuống nói rõ với hắn tất cả, nói ra sự cố kỵ của cậu, nói với hắn sự bàng hoàng của cậu, nói ra nỗi sợ hãi của cậu….. (L: Tiểu Xán à, ở Việt Nam có một câu là “Tất cả chỉ là ngụy biện – Hãy đội mũ bảo hiểm”, Ách, bỏ câu sau đi nhá, tất cả mấy thứ kia của cưng chỉ là ngụy biện thôi, tất cả là do cưng ích kỷ mà chị đây ko có thịt ăn đó *ngao ngao, cào tường*)
Thế nhưng khuôn mặt dịu dàng kia của Lục mẫu lại hiện ra, tiếp đó là ông ngoại cậu, bà ngoại cậu, mẹ cậu……Những khuôn mặt này hiện ra như là một tảng đá lớn đè nặng, từ trên trời giáng xuống, ép cậu tới không thể động đậy.
Thanh âm của Lục Hiên tiếp tục không hề có trầm bổng gì vang lên: “Quan hệ của chúng ta liền dừng ở đây đi, trước kia bởi vì nó mà mang đến cho ngươi nhiều phiền nhiễu ta cảm thấy rất có lỗi….Như vậy, cố gắng lên, chúc ngươi thi vào đại học thuận lợi!”
Nói xong Lục Hiên lập tức dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi, tay Mục Xán lại hành động trước suy nghĩ của cậu vươn ra, kéo cánh tay Lục Hiên lại. Lục Hiên quay đầu nhìn cậu, tựa hồ đang chờ đợi cậu nói cái gì đó.
Mục Xán phục hồi lại tinh thần, phát hiện bản thân vậy mà lại bất giác kéo hắn lại…..Vì sao lại mềm yếu như thế?
Cậu tự giễu mà nở nụ cười một cái, cuối cùng buông tay ra.
Lục Hiên cũng cười, lúc này đây lại cười đến thê lương như thế, hắn không nói thêm cái gì nữa, chỉ là khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Mục Xán yên lặng mà nhìn bóng lưng hắn đi xa, nghĩ cuối cùng đem hắn nhìn thật rõ, nhưng hắn trong tầm mắt lại trở nên càng ngày càng mơ hồ, trước mắt một mảnh trong suốt, phải nỗ lực khống chế mới có thể không cho nước mắt rơi xuống.
Cậu nhìn chằm chằm vào hắn, hắn lại không hề quay đầu lại.
Ta thích ngươi.
Ta thích ngươi….
Ta thích ngươi ———
Khuôn mặt Mục Xán trắng đến không có một tia huyết sắc, lời nói của Lục Hiên phảng phất như còn đang ở bên tai, nhưng thời gian đã tãn nhẫn mà đi về phía biệt ly rồi.
Không biết vì sao, trong đầu cậu đột nhiên nhớ tới một câu nói: Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ (L: cứu nhau trong lúc hoạn nạn, không bằng cùng quên với giang hồ; chả hiểu gì sất.)
Đều không phải không muốn, mà là không thể.
Cứ như vậy cắt câu lấy nghĩa một lần đi.
Hồng nhạn tại vân ngư tại thủy, trù trướng thử tình nan ký. Chỉ có như vậy mà thôi. (L: bà con ai có thể giúp giải thích nghĩa câu này, mình cũng chỉ hiểu là đang nói đến sự phiền muộn thương cảm do tình yêu không được như ý mà thôi, chim và cá ở đầu chương chắc lấy từ câu này mà ra đó.)
…
…
Rất nhiều chuyện trong nửa học kỳ cuối của cao tam Mục Xán đều có chút nghĩ không ra, mỗi một ngày đều giống như đang vô tri vô giác mà trôi qua, ngoại trừ bài thi ra, vẫn là làm đề thi.
Mục lão ba từ lão Cao đã biết Mục Xán đã buông tha ý định đi Mĩ, trong ngực không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Mục Xán thực sự là ra cái loại chuyện tình trái với lẽ thường này, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, có lẽ, là thà rằng cho tới bây giờ cũng không sinh ra một đứa con trai như này đi.
Khi hắn lần đầu tiên từ miệng Lục mẫu biết chuyện này, thực sự phảng phất như đã chết một hồi vậy, cái loại khổ sở, không ở địa vị của người làm cha, sẽ không thể hiểu được.
Lúc đó Lục mẫu hướng hắn đề nghị có thể thay Mục Xán tìm một bác sĩ tâm lý trị liệu tốt nhất, thế nhưng đã bị Mục lão ba dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cũng dùng khẩu khí rất không thiện chí gì mà nói cho Lục mẫu, nàng chỉ cần quản tốt con trai mình là được, con hắn, không cần kẻ khác quan tâm. (L: Bà Lục này cũng chả phải vừa, cũng là một người chả tốt gì như Tiểu xán đã nghĩ đâu, đúng là đồ hai mặt, thể nào mà chồng mụ lại là gay đúng là đáng đời.)
Hắn không thể thừa nhận con trai mình tâm lý có vấn đề, cũng không muốn thừa nhận, hắn tin tưởng tất cả đều chỉ là chướng ngại trên đường trưởng thành của hài tử mà thôi, vượt qua quá khứ, chuyện gì cũng không còn nữa. Ai mà không có một thời còn trẻ không biết gì?
Sau ngày đó, hắn vẫn luôn yên lặng mà quan sát con trai mình. Mục Xán ngoại trừ trở nên càng trầm mặc hơn ra, cũng không có bất cứ cái gì khác thường, học tập vẫn khắc khổ, thành tích vẫn ôn định, bước đi vẫn vững vàng, tất cả đều làm lòng hắn thỏa mãn. Đối với Mục Xán, hắn không cầu gì nhiều hơn thế.
———————————————–
L: chg này có nhiều câu trích dẫn quá,bạn ko giỏi văn lại chả hiểu thơ văn gì đó của TQ nên mn ai có thể giúp bạn phần này ko?