Mặt trời ngả về tây, một màu vàng rực, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt Mục Xán, làm mềm hóa đường nét, lộ rõ vài phần tình cảm ấm áp. Đôi tay đánh đàn kia lúc này đã ngừng lại. Diệp Đông ở bên cạnh nhắm mắt thưởng thức, nghe thấy cậu đột nhiên ngừng chơi, trong lòng kỳ quái, mở mắt ra, muốn nói chuyện, lại thấy Mục Xán trên mặt hứng ánh mặt trời, chăm chú nhìn vào nơi sâu thẳm không biết tên ở phía trước, giữa lông mày có vài phần u buồn.
Từ trước tới nay, Mục Xán vô luận làm bất cứ chuyện gì lúc nào cũng rất hết sức chăm chú, khi luyện đàn càng chăm chú, tình huống giống như hôm nay quả thực là hiếm thấy.
Diệp Đông lẳng lặng nhìn cậu, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Có lẽ là cảm thụ được ánh mắt của hắn, Mục Xán bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, có chút hơi áy náy nói: “Xin lỗi, ta đánh sai rồi.” Nói rồi lại bắt đầu đàn tiếp, chỉ là mặc dù chăm chú, nhưng luôn phạm lỗi.
Diệp Đông cau mày cắt đứt cậu: “Tiểu Xán ngươi đang suy nghĩ cái tâm sự gì?”
Mục Xán cúi đầu dừng ở ngón tay đang đặt trên phím đàn của mình, buồn bực thanh tiếng đáp lại: “Ta cũng không biết, chỉ là tâm rất phiền muộn.”
Diệp Đông thong thả nói: “Đang suy nghĩ tới bạn trai nhỏ của ngươi?”
Mục Xán không lập tức nói, qua một hồi lâu mới lưỡng lự mà nói một câu: “Ta không hiểu….”
Đổi lại là người khác tất nhiên nghe không hiểu một câu không đầu không đuôi này, nhưng Diệp Đông tư duy cũng không “tầm thường” như thế lại hiểu được. Trên mặt hắn mang theo ý cười thản nhiên vốn có, “Vậy ngươi tính làm sao bây giờ?”
Mục Xán buông hạ mi mắt, u buồn trong ánh mắt càng trở nên sâu thêm, không đáp hỏi lại: “Vì sao nhất định phải giống như người khác? Theo bản tâm của chính mình không tốt sao?”
Diệp Đông bất động thanh sắc mà nói: “Lý Khang sớm đã có câu ‘Mộc tú với lâm, phong tất tồi chi; đôi xuất vu ngạn, lưu tất thoan chi; hành cao vu nhân, chúng tất phi chi’.” (L: chả hiểu gì)
Mục Xán trầm mặc không nói tiếp.
Sau một lúc lâu, Diệp Đông lại mở miệng nói: “Kỳ thực ngươi cần gì phải hỏi ta, đáp án đã sớm ở trong bản tâm của ngươi rồi, không phải sao?”
Mục Xán quay đầu nhìn hắn, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Ở trong bản tâm của ta?”
Diệp Đông cười: “Ngươi cũng không phải là người sẽ quan tâm tới cái nhìn của người khác.”
Mục Xán nghe minh bạch, cười khổ nói: “Nhưng ta quan tâm hắn.”
Trên mặt Diệp Đông hiện ra nụ cười bi ai mà bất đắc dĩ: “Đứa ngốc cũng như vậy, đều tự cho là bản thân kiên cường hơn so với người khác.” Trong giọng nói lại không giống như đang nói cậu, ngược lại như là đang tự giễu.
Mục Xán đột nhiên hỏi: “Lão sư cũng như thế sao?”
Diệp Đông giương giương mi: “Ân.”
“Thích nam nhân.”
“A….” Diệp Đông nở nụ cười một cái, ánh mắt xuyên qua cậu hướng về phía xa xa, hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói: “Ta đã già rồi.”
Mục Xán lắc đầu: “Ngài thoạt nhìn còn chưa tới bốn mươi, sao lại già?”
“Cáp!” Diệp Đông phá lên cười, nhưng trong nụ cười này lại nhuốm sự thê lương nói không nên lời, “Hài tử ngốc, ta nói không chừng còn lớn tuổi hơn ba ngươi.”
Mục Xán quay mặt đi, dường như không đành lòng nhìn nữa, khẽ thở dài, “Lão sư mặc dù đang cười, nhưng vẫn khiến ta cảm giác thấy rất bi thương. Trước kia Lâm Hiên lúc nào cũng nói chúng ta rất giống nhau, cho tới giờ ta mới tin.”
Diệp Đông từ trên ghế đứng lên, đi tới bên cạnh cậu, giống như đối đãi với con của chính mình, yêu thương đưa tay áp lên đầu cậu, cười nói: “Trong cuộc đời ta chuyện hối hận nhất chính là không làm được “Đạo chi nhi phất hối”. Tiểu Xán, tiếp tục kiên trì đi, sẽ có hạnh phúc, xã hội bây giờ đã rất khoan dung.” (L: lại một câu chả hiểu rõ nghĩa, kiểu như là: làm việc như thế nào để mình không phải hối hận gì gì đó)
Mục Xán nhắm hai mắt lại, có phần mệt mỏi mà nói: “Mấy ngày hôm trước nhận được điện thoại của em gái, nói lão ba đóng cửa hàng đã mở mấy chục năm, đột nhiên như thế.”
“Là như vậy sao?” Tiếu ý trên mặt Diệp Đông thu lại, lộ ra cỗ khí lạnh cương quyết, “Lại tính toán cũng tỉ mỉ, nhiều năm như thế, thủ đoạn cũng không có nửa phần tiến bộ.” Lại hỏi: “Tiểu Xán, việc này ngươi nói cho hắn chưa?”
“Không nhất thiết.”
Diệp Đông bất đắc dĩ lắc đầu: “Biết là ngươi sẽ nói vậy mà.”
...
...
Hai ngày nay một nữ bác sĩ trong khoa bị xe đâm xin nghỉ dưỡng, công tác của nàng liền phân tới trên đầu mấy người còn lại. Mục Xán thỉnh thoảng phải trực thêm mấy đêm liền, cả người đều trở nên phờ phạc. Cậu tự giễu bản thân đã trở nên yếu đuối, trước kia thường cả đêm đều không ngủ, ngày hôm sau cũng vẫn có thể đúng giờ rời giường học tập, hiện tại lại thành cái bộ dạng này.
Về tới nhà,vừa muốn móc chìa khóa ra mở cửa, cửa đã mở từ bên trong rồi.
Di, giờ này Lục Hiên vẫn còn chưa đi làm?
Mục Xá cảm thấy kỳ quái, vừa ngẩng đầu nhìn vào, đứng bên trong không phải là Lục Hiên, mà là một trung niên nam nhân rất khí thế, bộ dạng rõ ràng mơ hồ có bóng dáng của Lục Hiên.
“Là Mục Xán?” Nam nhân xoay người đi vào trong, “Vào đi.” Trong giọng nói có ý ra lệnh nhàn nhạt.
Mục Xán đứng ở cửa cởi giày, vào nhà, nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện Lục Hiên không ở nhà.
“Mẹ Lục Hiên bệnh nằm viện, hắn đã tới đó.” Nam nhân nhìn thấy nghi hoặc của Mục Xán, nói thẳng, “Ta là cha hắn.”
Cha Lục Hiên, Lục Lăng Phong, tên nghe đã lâu, thưởng xuyên nhìn thấy trên tạp chí tài chính, lần đầu gặp người thât, lại quen thuộc như vậy.
Bề ngoài hắn thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật, phảng phất như mới đầu bốn mươi, ánh mắt sâu như nhìn thấu kẻ khác, tinh mang điện thiểm, còn hơn xa những tấm hình đăng trên tạp chí, khí phách hơn rất nhiều.
Hắn rất giống Lục Hiên, thật không hổ là cha con.
Nhưng nếu như tỉ mỉ nhìn kĩ lại khác nhau rất lớn. Khuôn mặt Lục Lăng Phong kiên định mạnh mẽ hơn so với Lục Hiên, khí chất cũng mạnh hơn, vừa nhìn giống như là không cho phép người khác làm trái ý mình, mà Lục Hiên phần lớn luôn khiến cho người ta cảm thấy vân đạm phong khinh. (thản nhiên)
Lục Lăng Phong ngồi trên sô pha chính giữa, chỉ chỉ sô pha đối diện nói: “Ngồi.”
Mục Xán đành phải đi lên vài bước, ngồi xuống.
“Ngươi hiện đang là bác sĩ?” Lục Lăng Phong nâng chén trà lên uống một ngụm, “Vừa mới hết ca đêm?”
“Ân.” Mục Xán cúi đầu chăm chú nhìn hoa văn trên bàn trà, phảng phất như bị hấp dẫn.
Người tới không thiện ý,người có thiện ý lại không tới, trong ngực cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị tình huống xấu xảy ra.
Nhưng không ngờ Lục Lăng Phong cái gì cũng không nói, chỉ dùng cặp mắt như có thể nhìn thấu tâm người khác kia nhìn cậu một hồi lâu, đến khi mi gian Mục Xán sắp chịu không nổi nữa nhăn lại, hắn mới lại mở miệng: “Ngươi cùng Hiên nhi được bao lâu rồi?”
Vừa nói liền đi thẳng vào vấn đề, không chút quanh co.
Mục Xán lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể hàm hồ mà đáp lại: “Ân, rất lâu.”
Lục Lăng Phong nhìn cậu, nói: “Hắn rất yêu ngươi, vì ngươi thậm chí không tiếc đối đầu với người thân, không tiếc đối đầu với cả thế giới, ngươi thì sao, có phải cũng thương hắn như thế? Làm tốt chuẩn bị vì hắn hi sinh tất cả?”
Mục Xán ánh mắt dần ngưng kết, hít một hơi, giương mắt đón nhận ánh mắt sắc bén của hắn phóng tới, ngắn gọn mà kiên định đáp lại: “Đúng.”
Lục Lăng Phong cười, quả quyết nói: “Yêu là cho đi, không phải là hi sinh. Cho nên các ngươi như thế này là sai lầm.”
Mục Xán trong lòng rơi thõng một cái! Chờ một chút, vậy là lại là một lời cạm bẫy. Cậu luôn không nói lời yêu, đương nhiên lúc này sẽ không thể trong nháy mắt phát hiện ra cái bẫy ngôn từ này, đành phải cười khổ.
“Người sống cũng không chỉ vì tình yêu, còn có trách nhiệm, còn có gánh nặng! Ta có thể chịu được Lục Hiên càn quấy vài năm, bởi vì hắn còn trẻ. Ta coi như thời kỳ phản nghịch của hắn chậm hơn so với trẻ con bình thường của nhà khác một ít. Nhưng mà, cuối cùng hắn nhất định phải quay về đúng quỹ đạo, đây là trách nhiệm của hắn đối với con cháu Lục gia chúng ta, mà không thể trốn tránh. Ngươi hiểu chưa?”
“…..”
“Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đã hiểu. Ta có thể cho các ngươi thời gian, ngươi cần bao lâu?”
“Ta sẽ không ly khai.” Vẫn luôn trầm mặc Mục Xán đột nhiên mở miệng, ngữ khí kiên định, phảng phất như bỗng nhiên hạ quyết tâm.
“Một năm, ta cho các ngươi thời gian một năm để tưởng nhớ tình yêu của các ngươi.” Lục Lăng Phong lại không để ý đến lời cậu, vẫn tiếp tục nói, tiếp đó liền đứng lên.
“Ta sẽ không ly khai.” Mục Xán cũng đứng lên lặp lại lập trường của cậu.
Lục Lăng Phong nhíu mày nhìn cậu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người ta ảo tưởng như trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống vài độ, “Tin ta, ta có rất nhiều cách khiến các ngươi thỏa hiệp.”
“Ta….”
Đúng lúc này ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng đẩy vào, ngay sau đó một tiếng gọi đầy khẩn trương tiến đến: “Tiểu Xán?”
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Lục Hiên ngay cả giày cũng chưa đổi đã đi đến, thấy Mục Xán nháy mắt giống như thở phào nhẹ nhõm, thần sắc khẩn trương nhất thời buông lỏng, lại khôi phục thành Lục Hiên bình thản ung dung ngày thường, nhìn Lục Lăng Phong một cái, dứt khoát đi tới, đưa tay ôm lấy bờ vai Mục Xán, hướng Lục Lăng Phong gật đầu:“Ba ba, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Lục Lăng Phong mỉm cười, lại ngồi xuống sô pha, lấy ánh mắt nhìn chăm chú nhìn Lục Hiên đang nắm lấy bờ vai Mục Xán, dừng một lát, mới nói: “Tùy tiện tâm sự.”
Lục Hiên quay lại nhìn Mục Xán sắc mặt không tốt nói: “Tiểu Xán, ngươi trực cả đêm mệt muốn chết rồi đi? Ta đã hầm cháo cho ngươi uống, ngươi uống một chút lấp đầy bụng, rồi đi ngủ được không? Ta cùng ba ba nói chuyện một lúc.”
Mục Xán cảm giác được cánh tay của hắn truyền đến sức lực, gật đầu: “Được,các ngươi trò chuyện.” Nói xong liền hướng phòng bếp đi đến.