Nếu Như Có Một Ngày

Chương 25.2

Không xa hoa như Diệp Sắc, chỗ này được trang trí rất đơn giản, nhưng cá tính. Cũng không tệ! Cô đi theo Đào Thao vào trong thì nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc diến viên đóng trong phim A không vậy, trông không xinh như ở trên ti vi nhỉ?”.

“Này này, kia có phải là

“Nay, sao cậu không trả lời tôi, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Long Nữ vội chạy tới mấy bước đuổi theo Đào Thao, kéo ống tay áo cậu ta nói.

Đào Thao xoay đầu nhìn cô một cai, khinh bỉ nói: “Nhà quê!”

Tới khi đi vào phòng VIP, cửa vừa mở liền thấy nhiều đôi mắt nhìn vọng ra khiến cô hơi choáng váng. Đây là hội quán cao cấp, lúc đi vào cô nhìn thấy tấm thẻ hội viên bạch kim của Đào Thao, cô nhớ là Giang Đông cũng có một tấm. À, thì ra chỗ này chính là địa bàn của Giang Đông, cũng được, cũng được.

“Ô kìa, em này là ai thế? Đào bảo bối thay đổi khẩu vị rồi ư?” Một em giai còn ăn mặc quái dị hơn đứng trước mặt hai người, không ngừng đánh giá Long Nữ, khiến cô không thoải mái.Đứng trước người lạ cô thường căng thẳng, đặc biệt là những ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô không che dấu thế này khiến cô không biết nên làm thế nào.

“Nhặt được, cứ kệ đi. Ninh Ninh tới chưa?” Đào Thao bỏ qua câu hỏi về thân phận của Long Nữ, cho tất cả một thông tin rằng cô gái này chẳng có địa vị gì, không cần để ý, để cô ngồi đó là được rồi.

“Đến rồi, vừa mới ra ngoài nghe điện thoại, cậu không gặp à? Con bé đó vừa tới thì hỏi thăm cậu luôn.” Bạn trẻ kia tuy nói với Đào Thao nhưng cặp mắt vẫn bận đánh giá Long Nữ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, con gái nhà lành đó.” Đào Thao có phần ghét ánh mắt đó, buông lời cấm đoán.

“Nhìn một tý thì đã làm sao, đồ bủn xỉn. Đúng rồi, gọi người đẹp này là gì nhỉ? Tự giới thiệu một chút đi. Tôi và Đào bảo bối là bạn bè thân thiết, gọi tôi Tiểu Q là được rồi. Bạn trai trẻ giữ nguyên nụ cười, viên kim cương gắn trên mũi lấp la lấp lánh khá đáng yêu.

“Tôi là Long Nữ, chào mọi người.” Long Nữ miến cưỡng kéo ra một nụ cười, nhưng thực tình cười chả ra làm sao.

“Ui trời,cái tên nghe bạo lực thế.” Long Nữ bị câu nói này làm cho chấn động. Bạo lực? Tên của cô rất bạo lực? Cô muốn ngất luôn. Không biết ba cô nghe thấy lời đánh giá này sẽ có cảm tưởng gì.

Long Nữ ngồi một mình trong góc nhìn mấy người kia chơi bài, thấy chán vô cùng. Vừa rồi cô gái tên Ninh Ninh quay trở lại. Đào Thao bắt đầu chơi trò tà lưa với cô nàng, còn Tiểu Q thì bận rộn đánh bài.mà cậu ta không bắt chuyện với cô nữa, cô thấy có chút sợ cậu ta. Cô biết cô gái Ninh Ninh đó là một nữ nghệ sĩ mới ra mắt gần đây, xem ra đang muốn dựa dẫm vào sự hỗ trợ của hội con nhà giàu này. Được Đào Thao ôm ấp, cô ta cười ngọt ngào, mặt mũi không tệ, thân hình không tệ. Vừa rồi gọi cô là chị, lúc đó cô thực sự nghĩ mình già thật rồi, trông con gái nhà người ta trẻ trung tràn trề sức sống thế kia cơ mà...

Hai tiếng đông hồ trôi qua, Trác Lan vẫn chưa gọi điện cho cô, như vậy chứng tỏ Trác Lan vẫn chưa về nhà. Cô muốn về nhưng có vẻ không tiện cho lắm, mà cứ ngồi thế này thì cô ngủ gật mất, lấy điện thoại ra xem thì đã sắp 10 giờ rồi. Cô vừa định đứng lên nói với Đào Thao là mình muốn về nhà thì có điện thoại của Đào Nhiên gọi tới. Cô nghe máy, nhỏ giọng trả lời: Tổng giám đốc?”

Bên đầu dây kia rất ồn ào, hình như đang ăn cơm, có vẻ có nhiều người, chắc đều uống nhiều rồi bắt đầu hát hò, lại còn chẳng ra nhịp điệu gì. “Em đang ở đâu vậy?” Đào Nhiên chắc đã uống cũng không ít, giọng có phần hơi to.

“Em đang ở ngoài ạ, sao thế?”

“Tới Quân Đế đón anh, anh uống nhiều quá.” Nói xong thì cúp máy luôn.

Long Nữ tròn mắt nhìn điện thoại, đón anh ta? Có nhầm lẫn không vậy? Hôm nay là thứ Bảy đấy, đâu ra kiểu ép người ta quá đáng thế này? Haizz, thôi bỏ đi, lúc đó cũng đã nói rồi, đây là việc trợ lý phải làm, cũng phải có trách nhiệm một chút. Hôm qua cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, mình không thể ở lỳ trong nhà Trác Lan, lúc ly hôn cô rất hào phóng rộng lượng, không lấy thứ gì hết, có cho cô cũng không cần. Vì thế nếu muốn thực sự độc lập, tự nuôi sống bản thân thì phải dựa vào công việc này, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.

“Này, tôi phải đi rồi, lát nữa cậu mang xe về trả lại cho Trác Lan nhé.” Long Nữ đứng trước mặt Đào Thao nói lớn.

Lúc này Đào Thao mới nhớ ra cô cũng có mặt ở đây, ánh mắt mơ mơ màng màng ngẩng lên nói với cô: “Sao lại đi?”

“Đi tìm đàn ông.” Long Nữ nói năng không khách khí.

“Ố ồ?”

“Tóm lại cậu mang xe về trả cho Trác Lan là xong.” Nói rồi cô quay đầu đi luôn.

“Đào bảo bối, cô gái đó là ai vậy? Tính khí thật chẳng ra sao.” Ninh Ninh dựa vào lòng Đào Thao nhẹ nhàng hỏi.

“Là một bà chị bị đàn ông đá, kệ chị ta, thần kinh có vấn đề ấy mà.” Nói xong cậu buông cánh tay đang ôm lấy Ninh Ninh ra, đi xem mấy người kia chơi bài. Tìm đàn ông? Bà chị này cũng dám ăn nói đấy chứ, trông bộ dạng Tiểu Q làm cho chết khiếp ra đấy mà đồi chạy đi tìm trai. Nhưng mà để chị ta đi một mình như thế có vẻ không được nghĩa khí lắm, thân là đàn ông con trai mà làm vậy thì không hay lắm. Thế nhưng lúc cậu ta chạy ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng Long Nữ đâu nữa.

Tại phòng Kim Sắc của Quân Đế.

Lúc Long Nữ tới đã có vài người đang gục xuống bàn, vài người khác đang đỡ họ đi ra ngoài. Chắc cũng đều là dân làm trợ lý đáng thương giống như cô. Tình hình chiến trận thật thảm khốc. Cả bàn tiệc tan tác chẳng còn ai trong trạng thái bình thường. Đào Nhiên đang nhắm mắt ngả ngốn trên một sô pha, cà vạt bị tháo tung, uống quá nhiều rượu khiến cho khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đã nhuốm hồánh môi đỏ mèm tựa cánh hồng kiều diễm, mái tóc hơi rối, đôi chân dai duỗi thẳng.

“Tổng giám đốc Đào, anh không sao chứ?” Long Nữ cúi người hỏi nhỏ, khắp người anh đầy mùi rượu, khiến Long Nữ phải nhíu mày.

Đào Nhiên từ từ mở mắt, đôi măt nhìn vào cô có vẻ mơ hồ, nhưng không nói năng gì hết.

“Anh vẫn đi được chứ? Em gọi người đưa anh về.” Đầu mày của Long Nữ càng cau chặt lại, mùi rượu nồng nặc này cô thực sự không chịu nổi.

Đào Nhiên vẫn không nói gì, nhưng kéo tay cô về phía mình. Long Nữ phải ra sức đứng ghìm lại mới không bị ngã vào lòng anh. Trong bụng cô chửi thầm cái đồ háo sắc, được giải cứu còn giả điên à, không có cửa đâu nhé, mà chẳng lẽ anh ta có hứng thú với nữ giới sao? Lẽ nào là người lưỡng tính. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, thì Đào Nhiên đặt tay lên vai cô, gắng gượng đứng lên. Lúc này cô mới biết thì ra anh muốn cô đỡ mình dậy. Tên này trông cũng gầy gò mà sao lại nặng thế nhỉ. Đỡ anh ta ra tới xe taxi mà cô toát cả mồ hôi, xe của anh đành tạm để lại đây, cô không biết lái xe mà. Đúng lúc vừa nhét Đào Nhiên vào xe, chuẩn bị đứng lên thì sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc khiến cô đứng hình.

“Long Nữ, sao con lại ở đây?”
Bình Luận (0)
Comment