Nếu Như Em Không Giống Cậu Ấy

Chương 15

Mọi thứ đều được an bài rất thuận lợi, bởi vì tình trạng của Đàm Nhuệ Dương không thể kéo dài thêm được nữa, đối với cậu đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Đàm Nhuệ Dương vẫn đang trong thời gian tiến hành điều trị tâm lý, cũng có thể vì bác sĩ Khương rất giống mẫu thân cậu, cậu cũng không bài xích các phương pháp trị liệu mà còn có thể tùy tiện nói chuyện phiếm với bác sĩ. Tâm lý của cậu bây giờ cũng nhẹ nhàng rất nhiều, cũng đồng ý giải phẫu. Chỉ là người hiến tủy nhất định không xuất đầu lộ diện, nên cậu chỉ có thể thông qua bệnh viện để chuyển lời cảm ơn đến người đó.

Châu Sưởng đứng ngoài bệnh viện bồi hồi rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí bước vào.

Đàm Nhuệ Dương khép lại cuốn sách trên tay, quay đầu nhìn anh, cười nhẹ ” Anh đến rồi sao”

Châu Sưởng bước lại gần, kéo ghế ngồi sát cậu ” Anh nghe nói em đang chuẩn bị làm phẫu thuật ghép tủy”

“Cảm ơn anh, nếu không phải được anh giúp đỡ, mọi thứ sẽ không được thuận lợi như thế này”

Châu Sưởng vuốt nhẹ tóc, cười cười ” Không có gì, vừa đúng lúc viện trưởng có chút quen biết với ba anh, con trai ông ấy lại là bạn học của anh, nên nhờ giúp đỡ một tí chuyện này cũng là thuận tiện thôi”

Lúc nói chuyện anh luôn dán mắt lên cổ tay của cậu, những vết cắt trên cổ tay vẫn chưa liền hoàn toàn, lúc đó bị thương sâu đến tận gân nên bây giờ vẫn phải băng bó cẩn thận.

Nhuệ Dương cũng theo ánh mắt của anh mà nhìn, Châu Sưởng vội vã gấp gáp ” Xin lỗi”

“Đã không sao rồi” Nhuệ Dương nói rồi cúi đầu lấy dưới gối một tấm thẻ ngân hàng, ” Đây là tiền anh giúp em trả viện phí, trước giờ vẫn chưa có cơ hội để trả lại cho anh. Mật mã vẫn như cũ, anh vẫn còn nhớ chứ?”

Châu sưởng sửng sốt ngây ra một chút, nhìn cậu một hồi lâu mới cầm tấm thẻ ngân hàng, gật đầu ” Còn nhớ”

Nhuệ Dương cũng không nói gì nữa, cúi đầu sửa kéo chăn đắp lại nằm xuống.

“Tiểu Nhuệ”

Người đối diện mình vẫn không có phản ứng, Châu Sưởng tay cầm thẻ ngân hàng, miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Tiểu Nhuệ” Châu Sưởng lại tiếp tục gọi cậu.

Đàm Nhuệ Dương mới chậm rãi ngẫng đầu, kinh ngạc nhìn Châu Sưởng, một lát sau mới có phản ứng ” Anh gọi em sao?”

“Sau khi em làm phẩu thuật chắc anh không có nhiều thời gian đến thăm em thường xuyên, công ty điều anh đến nơi khác công tác, lần này đi chắc phải đi mấy tháng. Anh cũng có nói chuyện với bác sĩ Khương, bà ấy vẫn sẽ tiếp tục giúp em làm tâm lý trị liệu”

Đàm Nhuệ Dương trong lòng ko yên gật gật đầu.

“Anh đi đây”

Nhìn thấy Nhuệ Dương không có ý muốn trả lời, anh cũng đứng lên bước ra khỏi phòng bệnh. Quay đầu lại đóng cửa phòng bệnh, anh nhắm mắt đứng dựa vào tường, trong nháy mắt cả tâm nguội lạnh.

Nhuệ Dương thấy cửa phòng đóng chặt, quay đầu về phía cửa sổ, thần sắc mệt mỏi nhưng tâm trí từ từ bình tĩnh lại. Không gặp nhau nữa đối vối bọn họ đều tốt.

Cậu và Châu Sưởng vốn dĩ không phải là những người cũng một thế giới. Cậu theo đuổi anh, đến lúc nhìn lại toàn thân đầy thương tích. Đến bây giờ chỉ nghĩ muốn có một cuộc sống an tịnh, mặc dù không có người yêu bên cạnh nhưng ít nhất cậu có thể sống cuộc sống bình thản của mình.

Bây giờ tin hay không tin anh có thật sự yêu cậu hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.

Giải phẫu thành công, tình trạng hồi phục của Nhuệ Dương cũng không tệ.

Khi cậu xuất viện Châu Sưởng đứng xa nhìn theo, lòng tràn đầy vui mừng nhưng rốt cuộc cũng không có dũng khí xuất hiện trước mặt cậu

Hai năm sau

Nhuệ Dương vừa trở về từ thành phố A, mấy ngày trước cậu nhận được điện thoại của Trần Hạo, nói là sắp kết hôn, tối nay tổ chức tiệc rượu mừng. Đàm Nhuệ Dương vội đến nhà hàng, sau khi chuẩn bị tiền mừng, bước vào liền thấy Trần Hào áo vest giày tây đứng ngày cửa.

“Sư phụ”

Cậu cười bước tới vỗ vỗ vai Trần Hạo ” Cũng nhanh quá đó ha”

Trần Hạo ho nhẹ một tiếng ” Cái này… là muốn lấy mạng đó, cả nhà ai cũng thúc giục”

Vừa nói vừa đưa Nhuệ dương vào bàn nhập tiệc, ” Sư phụ ngồi đây trước đi, em đi chào hỏi khách, một lúc nữa chúng ta nói chuyện sau.”

Nhuệ Dương gật đầu, lúc đó sau khi cậu phẫu thuật thành công, lại được trị liệu về tâm lý cùng lúc cậu cũng bắt đầu liên lạc lại với những người bạn trước kia, Trần Hào biết được bệnh tình của cậu cũng đã ổn định cũng không nhắc đến chuyện trước kia nữa, an phận tiếp tục làm việc ở tiệm.

Bản thân cậu cũng có một cuộc sống mới, cũng không gặp qua Châu Sưởng lần nào. Thậm chí những chuyện xảy ra mấy năm vừa rồi cậu cũng ít khi nghĩ đến. Chỉ là thỉnh thoảng nhìn những vết thương trên cổ tay mới biết những gì bản thân trải qua không phải là một giấc mơ. Cậu đã từng rất yêu một người, chỉ là hiện tại người đó không còn bên cạnh nữa rồi.

Người người mời rượu khắp bàn, đến lượt cậu, Trần Hào đột nhiên đưa cậu một chén trà” sư phụ không thể uống rượu, thay bằng trà đi”

Sau khi uống một hơi cạn sạch Trần Hào giới thiệu vợ mình với cậu, Nhuệ Dương híp mắt một cái, chỉ là cảm thấy cô dâu ngày hôm có điểm nhìn quen quen.

Trần Hào cười to, nhỏ giọng bên tai cậu: ” là hoa khôi năm đó, nhớ không?”

“Cậu cũng bản lĩnh đó”

Trần Hào một tay đưa ly rượu cho rể phụ, một bên nói với cậu ” Năm đó em không lừa anh, lúc đó em thực sự rất thích anh. Nhưng….. Cảm ơn anh”

Lúc đó Nhuệ Dương không coi hắn là người gỗ cứu mạng mà ôm chặt, ngược lại còn thấy lúc đấy chưa lấn sau liền dứt khỏi rời đi. Trên thực tế hắn cũng thấy rất đáng tiếc khi trong lúc Nhuệ Dương khó khăn nhất lại không thể bên cạnh cổ vũ cho cậu, nhưng mà người cùng giới duy nhất hắn có tình cảm bây giờ đang có cuộc sống rất tốt, điều đó cũng khiến lòng hăn thư thả rất nhiều.

Ăn xong tiệc rượu, vừa bước ra khỏi nhà hàng điện thoại của cậu liền vang lên.

Nhìn dãy số điện thoại quen thuộc cậu cười nhẹ nhàng ” Tiệc rượu vừa kết thúc, em đi gặp bác sĩ Khương một chút, chắc tối nay sẽ về kịp thôi”

“Để anh đến đón em” Điện thoại di động bên kia truyền đến một giọng nói ôn hòa, là người yêu hiện tại của cậu.

” Không cần đâu, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai em qua gặp anh, mình cùng ăn trưa” Nhuệ Dương nói rồi cúp máy.

Cậu ở đây cũng có thêm nhiều bạn mới, người yêu bây giờ chính là nữa năm trước cậu được hội bạn giới thiệu, tuy rằng cũng không phải là tình yêu nồng nhiệt gì, chỉ là lâu lâu gặp mặt hẹn hò, cũng không phải một mình chán nản qua ngày.

Châu Sưởng tan ca về nhà, anh vẫn ở tại căn hộ lúc trước cùng khi mà anh còn ở cùng với Nhuệ Dương, chỉ là ở đây không giống như lúc trước, trống rỗng vì chỉ còn một mình anh.

Anh cũng đã hơn 30 tuổi rồi, gia đình biết anh vẫn còn độc thân nên đối với anh cũng trở nên ôn hòa hơn. Mẹ anh lúc nào cũng giới thiệu cho anh hết mối này mối nọ, anh nghe lời mẹ lần nao cũng đồng ý đi xem mắt nhưng sau đó cũng không có tiếp tục liên lạc với ai.

Tống Dương đến bây giờ cũng vẫn độc thân, bạn bè trong hội cũng hay đùa giỡn ghép đôi tìm cơ hội cho y gặp anh, nhưng về phía Châu Sưởng thẳng thắn từ chối anh bây giờ cũng lười đi những bữa tiệc gặp mặt như vậy.

Anh cũng không thể trách những việc Tống Dương đã làm, dù sao cũng chính anh gieo gió gặt bão. Nếu không phải ngay cả tỉnh cảm bản thân anh cũng không thể nhận thức rõ ràng, bỏ qua tình cảm của người bên cạnh thì chuyện của anh và cậu cũng không đi đến bước như ngày hôm nay.

Châu Sưởng đi vào bếp nấu mì, bưng mì đến vừa xem máy tính vừa anh.

Máy vừa mở, email mới cũng nhanh chóng hiện ra, là email về tình hình của Nhuệ Dương ở thành phố A

Khi vừa mới bắt đầu anh còn có thể hỏi thăm tình hình của cậu từ chỗ bác sĩ Khương, thế nhưng từ lúc tình hình bệnh tình cậu trở nên tốt hơn, cậu chỉ cần uống thuốc không cần trị liệu nữa thì bác sĩ Khương cũng không có gì để báo cáo tình hình với anh. Có một khoảng thời gian anh không có được một chút tin tức nào về cậu, cả người lúc nào cũng nôn nóng không yên, mãi cho đến một năm trước khi anh đến thành phố A công tác vô tình gặp được Nhuệ Dương, lúc ấy anh mới cho người hỏi thăm tình hình của cậu.

Anh biết được cuộc sống của cậu đang dần ổn định, mở một tiệm mới, có người yêu mới, sớm đã không thèm quan tâm anh là ai nhưng anh vẫn không ngừng được muốn biết tin tức của cậu.

Mặc dù biết mình như vậy có vẻ như một tên điên đi rình rập người khác nhưng cơ bản là anh không dừng được.

Nhìn cậu và người khác tay trong tay, trong lòng liền khổ sở, thế nhưng chỉ cần gặp cậu một lần, nghe được tin tức của cậu trong lòng liền cảm thấy tốt lên rất nhiều.

Đã hai năm rồi, Châu sưởng cũng chỉ có thể nhìn cậu từ xa, khi cửa hàng mới khai trước, anh cũng giấu tên gửi đến một lẵng hoa những cũng không có cách nào để bước vào. Lúc đó cũng nói rõ, là sẽ không bao giờ quấy rầy cậu, đã từng nói sẽ đối tốt với cậu nhưng lại không làm được, anh không muốn đến chuyện cuối cùng này cũng không thể thực hiện được.

Mỗi khi nhớ đến cậu, anh rốt cuộc vẫn không kiếm chế được tâm trí kích động liền lại xe đi cả đêm để gặp cậu.

Đến thành phố A, biết được người yêu của cậu cũng ở đây, thì hô hấp của anh cũng không còn dễ dàng nữa. Xe dừng ở ngoài tiệm, mãi đến chưa hôm sau anh mới nhìn thấy Nhuệ Dương đi ra từ cửa tiệm, lái xe đi ngang qua xe anh.

Châu Sưởng tham lam nhìn với theo, đợi chiếc xe đi xa khuất tầm mắt, anh thở dài nhưng khóe miệng vận cong lên một chút.

Nếu như có báo ứng, vậy đích thị anh là một ví dụ thiết thực nhất, không hiểu được quý trọng người ngay trước mắt, kết quả là bây giờ tất cả những gì có liên quan đến cậu đều trở nên rất xa xỉ.

Lúc đang định lái xe đi Châu Sưởng mới phát hiện không nổ máy được, anh ngồi một lúc, nhìn mấy tiệm sửa xe trên con đường này, nghĩ một lúc liền quyết định đi đến tiệm của Nhuệ Dương. Anh quyết định sửa xe ở đó.

Nhuệ Dương đứng dưới lầu công ty của Từ Minh, gọi điện thoại xong mới biết con người đó đã ngồi chờ mình ở tiệm cơm dưới lầu rồi. Từ Minh chính là người yêu của cậu bây giờ, cũng đã được nữa năm nay.

Vừa bước vào tiệm ăn, Từ Minh vẫy vẫy tay ra hiệu gọi cậu. Nhuệ Dương kéo ghé ngồi nói ” Trên đường kẹt xe nên em đến hơi chậm”

Từ Minh mỉm cười đưa thực đơn cho cậu ” không vội đâu, anh đã gọi cho em một phần cơm trưa rồi, em xem còn muốn ăn gì nữa không?”

“Cảm ơn anh” Nhuệ Dương xem qua thực đơn một chút, cũng không đặc biệt muốn ăn thêm gì nên cũng để thực đơn qua một bên.

Từ Mình cười nhẹ ” Cũng đã lâu rồi, sao em vẫn khách khí với anh vậy.” Y tháo mắt kính xuống lau nhẹ ” Đúng rồi, lần trước anh có nói với em về chuyện em dọn đến nhà anh ở, em suy nghĩ sao rồi?”

Nhuệ Dương hơi sửng sốt ” Lúc khác nói đến đi, dạo này ở tiệm cũng đang rất nhiều việc ”

Cậu nói xong cúi nhẹ đầu, bàn tay vô thức xoay xoay nhẹ đồng hồ trên cổ tay phải, đang che vết sẹo ở đó. Nhìn Từ Minh vì cậu cự tuyệt có chút không vui, nên vội chuyện sang một chủ đề khác.

Từ Minh không phải lần đầu tiên nhắc đến chuyện này, nhưng Đàm Nhuệ Dương hết lần này đến lần khác tìm đủ các loại nguyên do từ chối y. Cậu đúng thực là đang hẹn họ với y, thế nhưng muốn cậu đối đãi với y như với Châu Sưởng lúc trước, dọn đến ở cùng với y cậu chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đi đến bước đó.

Nghe cậu nói sang chuyện khác, Từ Minh thở dài ” Em suy nghĩ thêm về chuyện này đi” nói đến nữa chừng y cũng bỏ giữa chừng.

Vừa lúc thức ăn vừa lên, Nhuệ Dương cười nhẹ ” Được rồi, chờ em giải quyết xong đống việc này đã”

Buổi chiều Từ Mình phải đi ra ngoài có chút việc, xe của y hôm qua đã để ở tiệm của cậu sửa sang lại chút đỉnh, nên sau khi ăn cơm y quá giang xe cậu qua tiệm để lấy xe.

Trong tiệm làm ăn rất tốt, Nhuệ Dương sau khi vào tiệm liền nói nhân viên giao xe cho Từ Minh, y bước đến phía trước tính tiền, Nhuệ Dương kéo y lại vội nói

“Được rồi, đừng khó chịu với em nữa, nhanh đi gặp khách hàng đi”

Từ Minh bị cậu kéo ra phía ngoài, nhỏ giọng nói ” Chúng ta hẹn hò cũng đã hơn nữa năm nay, sao lúc nao em cũng khách khí với

anh như vậy, anh không giận được sao?”

Nhuệ Dương cười, vừa quay đầu tầm nhìn dừng lại trên chiếc xe đậu trước cửa tiệm, cậu sửng sốt một chút liền nhận ra bảng số xe quen thuộc.

“Em sao vậy?” Từ Minh nhìn thấy cậu đứng đó không nhúc nhích, tay còn nắm chặt vạt áo của bản thân

” Em không sao” Cậu đẩy y đi liền nói ” Đừng giận nữa, sau khi tan ca em sẽ tìm anh”

Từ Minh nghe xong liền cảm thấy vui hơn, thừa lúc cậu còn đang đứng đó liền hôn lên má cậu ” Nói rõ rồi nha, tối nay qua nha anh đó”
Bình Luận (0)
Comment