Nếu Như Em Không Giống Cậu Ấy

Chương 6

Hai người hôn nhau 1 lúc sau mới chịu buông ra, Châu Sưởng tiện tay đặt ở trên eo Tống Dương trượt dài xuống hạ bộ của y, Tống Dương cười nhẹ,rút tay anh ra, ngẩng đầu nhìn anh 1 cái” Nhanh như vậy đã muốn rồi?”

Châu Sưởng ôm eo y, kéo y vào lòng anh ” Ân” nhẹ 1 tiếng.

Tống Dương không biết đang nghĩ gì, không nói gì thêm. Căn phòng bao trùm bầu không khí im lặng, Châu Sưởng đại khái có thể nghe được cả tiếng nhịp tim của bản thân.

Châu Sưởng thở hắt, nhấc bổng y đưa vào phòng trong, quỳ ngay bên giường nhẹ nhàng cởi thắt lưng của y.

” Anh thích em từ rất lâu rồi” Giọng nói cất lên run rẩy, những chuyện xảy ra trong những ngày gần đây vượt ngoài dự đoán của anh, phát triển cũng quá nhanh, trong đầu anh bây giờ ngoài việc Tống Dương cuối cùng đã chịu tiếp nhận anh, cơ bản anh không thể suy nghĩ được về những vấn đề khác. Tống Dương nhắm mắt, từ lúc y quyết định có 1 bắt đầu với anh, sớm muộn gì cũng đến lúc này. Y sớm đã có tâm lý chuẩn bị.

” Em biết mà, nhưng đợi một chút” Y đột nhiện giữ chặt lấy tay anh” Anh muốn nằm ở trên sao?”

Châu Sưởng cảm thấy kì lạ nhìn y ” Không được sao?”

Tống Sương cau mày suy nghĩ 1 lúc ” cũng không phải không được, chỉ có là những chuyện như thế này em chưa quen lắm, lúc trước anh với tiểu Nhuệ lúc trước khi ở nhà làm như thế nào?

Châu Sưởng ngây ra một lúc, bàn tay đang mơn trớn thân thể của Tống Dương đột nhiên dừng lại. Xém một chút anh quên mất ở nhà còn có một người đang chờ anh, anh nhìn thẳng Tống Dương, hình ảnh của Nhuệ Dương hiện ra trong đầu anh càng lúc càng rõ ràng hơn.

“Anh sao vậy?”

Châu Sưởng nhìn lại áo sơ mi sộc xệch của bản thân, thất thần ngồi xuống một bên giường.

Tống Dương cũng ngồi dậy, đại khái cũng đoán được Châu Sưởng đang nghĩ những gì. ” Trước khi anh đến gặp em vẫn chưa giải quyết xong chuyện cũ sao?”

Châu Sưởng vuốt nhẹ tóc, lấy từ trong túi bao thuốc, nhắm hờ mắt ” Em chờ anh một thời gian, anh cần suy nghĩ xem phải nói như thế nào”

Tống Dương nhún vai, giọng nói có chút bất lực ” Thì anh cứ gọi điện thoại về trực tiếp nói với cậu ấy”

” Cũng không đơn giản như vậy” Châu Sưởng cảm thấy hơi phiền, đứng dậy chỉnh lại quần áo, ” Anh về trước “

Tống Dương cười, dựa lên đầu giường, ” Châu Sưởng, anh đừng khiến em thất vọng, anh giải quyết xong việc đó rồi đến tìm em. Anh đã thích em nhiều năm như thế rồi, cũng biết chúng ta có thể đến được với nhau khó khăn như thế nào”

Châu Sưởng cúi người hôn nhẹ lên trán y ” Anh biết, em ly hôn là vì anh sao?”

“Anh nói xem?”

” Em nghỉ ngơi đi, chờ điện thoại của anh”

Tống Dương vừa cười vừa nhìn anh bước ra khỏi cửa phòng.Tống Dương về đến khuôn viên chung cư, nhìn lên phòng thấy đèn còn bật sáng, ngồi trong xe hút vài điếu thuốc mới quyết tâm bước lên nhà.

Thang máy vừa đến lầu nhà mình, anh nhìn thấy Nhuệ Dương cùng nhân viên gara xe, tên Trần Hào thì phải, bước ra từ cửa nhà.

Trần Hào đứng trước cửa, có chút không yên tâm nhìn tay bị thương của Nhuệ Dương, ” Anh nghỉ ngơi mấy ngày đi, ở tiệm có tôi và các nhân viên khác rồi.”

Nhuệ Dương cười cười” Tôi biết rồi, làm phiền mọi người quá, thang máy đến rồi kìa.”

Châu Sưởng chau mày, bước ra thang máy gật đầu nhẹ nhanh chóng lướt qua Trần Hào đi nhanh vào nhà.

Nhuệ Dương dựa người vào cửa, vẫy vẫy tay tạm biệt Trần Hào, đến lúc thang máy đóng cửa mới nói với Châu Sưởng: ” Anh ăn cơm chưa?”

Châu Sưởng quay mặt nhìn thang máy 1 cái, có chút không vui bước vào phòng. ” Sao cậu ta lại đến đây?”

Vừa dứt lời thì nhìn thấy cánh tay được băng bó của cậu ” Tay em làm sao thế?”

” Ân” Nhuệ Dương bất giác nhìn cánh tay của mình,” Cũng không có gì, ngày hôm nay bất cẩn nên bị thương. Tối anh lại không có ở nhà nên có chút không tiện, cậu ấy đến giúp em nấu cơm.”

“Châu Sưởng vừa đóng cửa xong, kéo tay cậu lại, Nhuệ Dương cau mày vì cánh tay bị thương vẫn còn hơn đau.

” Anh xin lỗi”

“Không sao, em có để phần cơm cho anh, anh ăn cơm đi” Nhuệ Dương vừa nói vừa định bước vào bếp.

Châu Sưởng cởi áo khoác, kéo tay cậu bắt cậu ngồi một chỗ. ” Để anh tự làm”

Nhuệ Dương nhìn thẳng vào mắt anh, từ nãy đến giờ lúc nào anh cũng chau mày, tâm tình có vẻ không được tốt.

” Anh sao vậy?”

Châu Sưởng ngồi cạnh cậu, cứ nhìn vào cánh tay bị thương của cậu, có chút đau lòng. ” Mấy ngày nay em đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi, có việc gì phải gọi điện thoại cho anh liền.”

Nhuệ Dương cười nhẹ” có gọi cho anh, anh cũng không nghe máy”

Châu Sưởng nghĩ đến mấy cuộc điện thoại lúc chiều, trong lòng cảm thấy hết sức tội lỗi. Anh giữ nhẹ vai nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cậu. ” Còn đau không? Lúc chiều anh họp, không nghe được điện thoại, sau đó bận quá nên cũng ko nhớ tới.”

Nhuệ Dương thở hắt” Em cũng không yếu ớt như vậy đâu” nói xong liền đẩy Châu Sưởng đi ăn cơm.

1 tuần sau Nhuệ Dương nhận được điện thoại của bệnh viện, nói anh quay lại để lấy kết quả kiểm tra sức khỏe. Vốn dĩ anh chỉ bị thương ở tay, sau đó kiểm tra rất nhiều thứ khác, Cho nên sau khi làm kiểm tra lấy tủy, cầm kết quả trong tay cậu cũng không bất ngờ lắm, thiếu máu mãn tính ( bệnh này mình không biết dịch sao đại loại là sản xuất ra máu rất khó khăn, mỗi lần bị thương thường chảy nhiều máu và dễ bị nhiễm trùng). Cũng may phát hiện sớm, cũng không phải là bệnh khó chữa. Khả năng phục hồi cũng cao.

Nhuệ Dương từ chối yêu cầu nằm viện của bác sĩ, chỉ lấy đơn thuốc rồi đi.

Còn Châu Sưởng tuần này không có ngày nào tâm tình tốt cả. mỗi lần ở dưới lầu suy nghĩ rõ ràng làm sao để nói chia tay. Nhưng khi vừa bước vào nhà thấy Nhuệ Dương ngồi đó, anh lại không có can đảm nói ra. Hoặc có thể nói, bản thân anh cũng cảm thấy, anh thực sự không nỡ.

Còn mỗi khi ở bên cạnh Tống Dương thân mật thì cả hai cũng chỉ dừng lại ở mức mơn trớn nhau ở bên ngoài, đại khái nguyên nhân là vì cảm thấy mối quan hệ này không được quang minh chính đại. Trong thâm tâm anh luôn có một cảm giác mình là tội phạm. Nhưng có điều, không cần biết bên nào Châu Sưởng cũng không muốn dừng lại. Tống Dương là người anh yêu đơn phương hơn mười mấy năm nay. Còn Nhuệ Dương là người sống bên cạnh anh gần được 3 năm.

Thời gian gần đây ít khi nào Châu Sưởng đi làm về đúng giờ. Nhưng ngày hôm nay đúng là ngày sinh nhật của Nhuệ Dương, Tan ca xong anh tình nguyện đi siêu thị mua đồ ăn, định là sẽ nấu một bữa ăn thật ngon cùng Nhuệ Dương chúc mừng sinh nhật. Vừa đến khuôn viên nhà, anh không ngờ tới là sẽ gặp Tống Dương ở đây.

Tống Dương không đi xe, y ngồi ngay dưới công viên dưới lầu, trong tay còn điếu thuốc đang cháy dở

Châu Sưởng bấm còi, ngước đầu nhìn Tống Dương, nhìn được một lúc, nghĩ rằng từ giờ đến lúc Nhuệ Dương tan làm còn khá lâu, liền nói” Em đợi anh một chút, lên lầu rồi nói chuyện”

Châu Sưởng dừng xe, cùng Tống Dương lên nhà.

“Sao không gọi điện thoại cho anh trước” Châu Sưởng vừa bỏ đồ ăn vào bếp vừa hỏi.

Tống Dương dựa người vào cửa, thở nhẹ rồi nói” cũng không có gì”

Châu Sưởng cười, đi ra ôm hôn lấy y 1 lúc, nhẹ giọng hỏi” Nhớ anh rồi sao”

“Em phải đi nước ngoài “

Châu Sưởng ngây ra một lúc” Cái gì? “

” Lần này chắc phải đi mất 2 năm” y đẩy Châu Sưởng ra bước tới salon ngồi, ” là công ty sắp xếp cơ hội ra nước ngoài để học tập thêm”

Giọng Châu Sưởng có chút phẫn nộ” Tại sao? Anh đã nói cho anh một chút thời gian rồi mà”

Tống Dương cười:” Bao lâu? đã mười mấy ngày rồi, anh còn muốn em đợi bao lâu. em không có nhiều thời gian để đợi anh.”

Châu Sưởng day day trán, ” Anh đã đợi em mười mấy năm….”

Tống Dương cười:” Cho nên bây giờ em nghĩ anh đợi em thêm 2 năm chắc cũng không sao”

Cảm xúc Châu Sưởng bây giờ thật mơ hồ, người anh yêu hơn mười mấy năm qua không dễ dàng gì chấp nhận anh, có thể như bao cặp tình nhân khác bên nhau, bây giờ là bắt anh phải yêu nhưng không được gặp,không được chạm vào, cái cảm giác này thật khó chịu.

“Đã quyết định rồi?”

Tống Dương nhún nhẹ vai” Chưa, đến cuộc họp ngày mai mới quyết định”

Châu Sưởng ngồi trên salon nhìn chẳm chằm vào điện thoại, nghỉ 1 lúc, cuối cùng cũng cầm điện thoại ấn số của Nhuệ Dương

Sau đó, anh không ngờ tới, tiếng chuông điện thoại của cậu lại từ trong phòng ngủ vang lên.

Cửa phòng ngủ được khép hờ, tiếng chuông tuy không to nhưng rất rõ ràng, rất nhanh đã bị tắt đi. Châu Sưởng tay cầm điện thoại, không như trong tưởng tưởng cảm thấy thoải mái, mặt trắng bệch không 1 giọt máu.

Nhuệ Dương mở của phòng, rất bình tĩnh đứng đó” Xin lỗi, tôi liền đi thu dọn đồ đạc”

Nói rồi đóng nhanh cửa, Ngay khoảnh khắc đó, Châu Sưởng đại khái có thể nhìn thất rõ sắc mặt xám ngoét của cậu. Châu Sưởng ngồi ngây ra đó, đầu óc trống rỗng.

Tống Dương vỗ nhẹ vai anh:”Em đi trước” Kể cả như thế nào, bây giờ Nhuệ Dương và anh vẫn chưa chia tay, y còn bị bắt gặp ôm hôn anh ngay tại nhà của 2 người, ít nhiều y cũng có cảm giác thật mất mặt.

Nghe tiếng đóng của Châu Sưởng mới hoàn hồn, anh bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi bước vào phòng ngủ.

Nhuệ Dương đang đứng trước tủ quần áo thu xếp đồ đạc, dù sao cậu cũng ở đây hơn 2 năm. Nhất thời không thể phân rõ đâu là đồ đạc của ai để dọn đi.

Châu Sưởng ngồi lên giường, im lặng một lúc mới cất tiếng” Em đã nghe hết rồi?”

Nhuệ Dương chỉ “Uh” không chỉ là nghe thấy, cái gì cần thấy cậu cũng đã thấy hết rồi.

Buổi chiều sau khi làm tiểu phẫu lấy tủy, cả người cảm thấy mệt mỏi. cho nên định về nhà sớm nghỉ ngơi. Cậu nằm mơ mơ màng màng nên khi 2 người bọn họ vừa bước vào cậu đã nghe thấy. vừa mở cửa phòng ngủ liền nhìn thấy 2 người bọn họ đang hôn nhau.

Nữa năm gần đây, cậu vốn dĩ nghĩ rằng Châu Sưởng đã từ từ quên chuyện quá khứ, anh trước mắt cậu diễn kịch quá tốt, gần như khiến cho cậu quên mất rằng từ đầu đến cuối, cậu vốn chỉ là người thay thế.

Cho đến bây giờ Tống Dương đã chấp nhận anh rồi, vậy còn cậu, cũng nên đi rồi.

“Dương Dương” Châu Sưởng vò tóc, cả suy nghĩ bây giờ rất hỗn loạn.

Nhuệ Dương đột nhiên cười, quay người nhìn thẳng anh. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến cho cả con người Châu Sưởng trở nên mờ mờ ảo ảo, cậu không thể nhìn rõ mọi thứ, giống như 3 năm nay, Châu Sưởng luôn ở bên cạnh cậu, nhưng cậu chưa bao giờ chạm được đến trái tim của anh.

“Anh đã có được cậu ấy rồi” Cậu nhắm mắt, đầu hơi choáng ” Đừng gọi tôi như vậy nữa”

Châu Sưởng ngước đầu nhìn cậu, kinh ngạc nhìn cậu: ” Anh không hề xem em như cậu ấy”

Nhuệ Dương lắc đầu, thở nhẹ, tiếp tục làm việc của mình, ” Thôi được rồi, anh đi ra ngoài đi, em dọn đồ xong sẽ đi ngay lập tức”. Cậu cũng không muốn nói gì thêm, sự việc ngày hôm nay không phải là do cậu tự tạo sao, vốn dĩ đã biết Châu Sưởng yêu là Tống Dương, nhưng cố chấp im lặng, chấp nhận cứ nghĩ rằng bản thân sẽ khiến anh thay lòng. Kết cục thì sao? Tạo nên 1 câu chuyện buồn cười như thế này. Bọn họ đã sớm đến với nhau, bản thân vẫn cứ sống trong ảo tưởng của bản thân, cứ nghĩ rằng Châu Sưởng đã toàn tâm toàn toàn ý với cậu.

Châu Sưởng ngồi im bất động, châm thuốc hút liền hơi dài.

” Anh….” Anh không biết nên nói cái gì, muốn Nhuệ Dương ở lại không đi nữa. anh không có mặt mũi nào nói ra câu đó. Hơn nữa, không phải kết thúc như thế này anh luôn mong muốn sao, đường ai nấy đi, Tống Dương mới là người anh khao khát bấy lâu nay. Nhưng khi mọi chuyện trở thành hiện thực, anh bắt đầu cảm thấy không nỡ xa người trước mặt mình.

” Anh không lừa em, anh thực sự rất thích em” khuôn mặt của anh khổ sở.

Nhuệ Dương nghe xong câu đó cũng không có bất kì một phản ứng gì, cậu cài khóa valy, để lại chìa khóa nhà bên cạnh anh.

” Đồ đạc nhiều quá, có thể sẽ phải quay lại lấy 1 lần nữa”

“Em có thể đừng đi không?”

“Ở lại đây nhìn anh và cậu ấy yêu thương nhau sao, xin lỗi, trái tim tôi không đủ rộng lượng như thế”

” Anh thích em” Châu Sưởng nhắc lại 1 lần nữa

Nhuệ Dương cười” Vậy thì tôi lại càng phải đi, anh nói anh thích tôi nhưng quay lưng đi anh lại cùng Tống Dương làm những chuyện đó, anh xem tôi là cái gì?”

Cậu thở nhẹ” Đến nước này anh đừng gạt tôi nữa, Châu Sưởng, tôi dựa vào cái gì để tin rằng anh thích tôi, tôi không hề trách anh, là tự tôi tìm đến, anh cũng không cần phải giả vờ giữ tôi lại, chia tay trong vui vẻ đi, tôi không muốn cho đến phút cuối phải coi thường anh.”

Châu Sưởng bất động nhìn anh, mấp máy môi, không nói ra được 1 câu.

Nhuệ Dương kéo valy đi, Châu Sưởng cũng không kéo cậu lại, vẫn ngồi ở vị trí đó không nói được một câu nào.

Cậu không quay đầu nhìn lại căn phòng cậu đã từng ở, đi thẳng ra xe, vừa chạy ra khỏi khuôn viên cũng hết sức lực. Sự bình tĩnh khi đứng trước Châu Sưởng lúc nãy đã sớm không còn nữa, cậu cầm điếu thuốc nhưng không tìm thấy bật lửa, gục mặt vào vô lăng xe, nước mắt dàn dụa.
Bình Luận (0)
Comment