Harry cùng Draco nhìn về hướng người vừa xuất hiện, Draco nhíu mày, trên mặt mang theo giả cưởi, y kéo dài âm điệu nói: “Không có gì, chỉ là cùng Potter thảo luận một ít vấn đề nhỏ mà thôi, ân —— Lupin giáo sư?!”
Harry thấy đột nhiên xuất hiện một vị giáo sư đứng cuối hành lang, khuôn mặt mang theo mỉm cười ôn hòa ẩn ẩn có chút lo lắng, không khỏi cúi thấp đầu, che đi dáng cười châm chọc trên mặt.
“Một ít vấn đề nhỏ?!” Lupin nhíu nhíu mày, từ góc độ hắn đến xem thật không giống thảo luận vấn đề nhỏ chút nào, hắn tiến lên vài bước, đi tới trước Harry, “Harry, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Harry giấu đi nụ cười châm chọc, khách khí đáp, “Có một vấn đề Malfoy cùng ta suy nghĩ khác nhau.”
“Sách”, Draco ngạo mạn gạt tay Harry ra, ghét bỏ nhìn thoáng qua Lupin đang chặn đường đi, hơi giơ cao cằm, nhìn lướt qua Harry, “Potter, đừng tưởng như thế là xong.”
Nhìn Draco đứng thẳng lưng rời đi, Harry không khỏi âm thầm cảm thán: nguyên lai tiểu Malfoy cũng có khiếu thành khổng tước! Cung kính cúi chào Lupin, Harry xoay người nghĩ quay lại thư viện.
“Harry, có thể tới phòng làm việc của ta chút sao? Chúng ta có thể thảo luận một chút việc học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của ngươi.” Lupin trên mặt có chút mất mác, Harry không hiểu sao đối mình luôn bài xích, nhưng hắn vẫn tự nâng cao tinh thần, nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Harry mị hí mắt, cuối cùng vẫn yên lặng đi theo sau Lupin, cậu cũng hiếu kỳ Lupin có cái gì muốn nói cùng mình, hay là muốn kéo gần cảm tình a?
“Ngồi đi, để ta đi pha gói trà.” Lupin cao hứng nói, hắn lấy ra cái chén, dùng đũa phép gõ cái chén một chút, sau đó đem trà giao cho Harry, “Bất quá, ta nghĩ ngươi hiện tại cũng không thích uống trà lắm, phải không?”
Harry nâng chén trà, tùy ý để hơi nước che đi mặt mình, đôi với lời nói của Lupin, trong lòng hơi khẽ động, “Ngài tựa hồ biết khá rõ ràng về chuyện của ta.”
“Ta cũng chỉ là nghe qua giáo sư McGonagall nói,” Lupin ngạc nhiên nhìn, cảm thấy câu nói Harry dường như có chỗ không thích hợp, “Năm đó James cùng Sirius cũng chọn bộ môn Tiên Tri này, dường như bộ môn này là dễ dàng nhất, chỉ cần ngươi sử dụng một chút sức tưởng tượng.”
Harry miễn cưỡng nhếch khóe miệng, âm thầm tức giận, ngay cả chuyện này bọn họ cũng đều biết, làm gì có khả năng không biết hoàn cảnh mình đang đối mặt ở Gryffindor. Giáo sư McGonagall là viện trưởng của Gryffindor, thoạt nhìn là một người công chính nghiêm minh, nhưng cũng không có ý giải hòa nội bộ, bà cũng là bất mãn chuyện cậu rời khỏi đội Quidditch sao?! Harry cười nhạt trong lòng.
“Giáo sư Lupin, ngài không phải nói môn học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của ta có vấn đề sao?” Harry không muốn cùng Lupin nói nhiều, trong lòng cậu, Lupin bất quá chỉ là một người có quan hệ mờ ám với giáo phụ cùng bạn tốt của phụ thân, mà Sirius lại là giáo phụ của cậu, thân nhân duy nhất cậu có, chỉ đơn giản như vậy.
Lupin thở dài một hơi, vì Harry xa cách mà có chút uể oải, “Harry, ngươi có gì bất mãn với ta sao?”
“Sao có thể, ngài là một vị giáo sư rất tài hoa, so với hai vị giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám trước mà nói.” Harry nói rất khẩn thiết.
“Ta là bằng hữu của phụ thân ngươi, Harry. Ngươi có chuyện gì có thể tới tìm ta!” Lupin nhìn Harry, trong ngôn ngữ có chút trầm trọng, nghe hiệu trưởng Dumbledore nói, Harry dường như bởi vì rời khỏi đội Quidditch Nhà Gryffindor mà quan hệ với bạn học có chút không tốt, thế nhưng đứa nhỏ này không kêu than với bất kỳ ai, điều này làm Dumbledore rất lo lắng.
“Ta biết ngài là bằng hữu tốt của phụ thân, ta rất tôn kính ngài, thế nhưng sinh hoạt của ta trong trường rất tốt, cùng hai năm trước như nhau, làm ngài phải lo lắng cho ta rồi.” Harry bình tĩnh đáp, cậu rời khỏi đội Quidditch cũng không phải một ngày hai ngày, hiện tại mới đến giả làm người tốt cũng quá mức đạo đức giả đi.
“Thế nhưng ta nghe nói ngươi gần nhất cùng bạn bè trong học viện ở chung có chút vấn đề.” Gặp Harry vẫn ăn nói cẩn trọng như cũ, Lupin chỉ phải đem chuyện nói thẳng, thật là, Sirius luôn nói Harry cùng James rất giống nhau, nhưng hắn nhìn không ra, lúc James bằng tuổi này đâu có như vậy.
“Chỉ là vấn đề nhỏ của đám học trò, không cần ngài hỗ trợ, ngài bình thường phải dạy học cũng đủ bề bộn rồi.” Harry thản nhiên như cũ đem lòng tốt trả lại Lupin.
Lupin nghe Harry trả lời, nhíu nhíu mày, còn muốn nói lại bị một trận tiếng đập cửa cắt ngang.
Snape bưng một cốc chân dài đi vào, có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Harry một chút, mà Harry vừa nhìn đến Snape, con mắt như tỏa sáng, thật giống chú cún nhìn thấy chủ nhân, trong mắt không giấu được nhiệt thành, ngày hôm nay Snape bận ngao nấu độc dược, lúc bố trí cho Harry làm bài luận văn dài 10 thước Anh cố ý nói Harry không được tới quấy rầy. Hiện tại thấy Snape xuất hiện, tự nhiên là đã ngao nấu xong, như vậy…
Snape hoàn toàn không chú ý tới ánh nhìn nóng bỏng của tiểu cẩu Harry, chỉ là dùng thái độ đặc biệt đề phòng đem cốc chân dài đặt trên mặt bàn, trong giọng nói có chút bất mãn: “Lupin, ta hẳn đã nói qua với ngươi, đến hầm lấy thuốc!”
“Xin lỗi, trên đường đụng phải Harry, nghĩ muốn cùng cậu bé thảo luận một ít vấn đề về bài học, phiền ngươi, Severus.” Lupin ôn hòa nói, đối với thái độ đề phòng của Snape coi như không thấy.
“Potter?” Snape nhếch mày, giống như giờ mới chú ý tới Harry có mặt trong phòng, “Thái độ của Potter với bài học từ trước đến nay đều đáng giá châm chước, nếu như ta nhớ không lầm, Potter còn một bài luận văn Độc Dược dài 10 thước Anh ngày mai phải giao, mong ngài Potter chú ý một chút, bởi vì cấm túc của ngươi đã kéo dài cả năm học này rồi.”
Harry có chút ủy khuất bỉu bỉu môi, cậu rõ ràng viết luận văn rất chăm chú, hơn nữa cũng không phải nguyện ý tới đây, cậu cũng muốn sớm ly khai a.
“Lupin, ngươi tốt nhất uống trước khi nó nguội, nếu như thiếu, chỗ ta còn rất nhiều.” Snape lãnh đạm nói, nhân lúc Lupin không có chú ý thì dùng ánh nhìn cảnh cáo liếc Harry một chút, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Lupin.
“Thực sự là cám ơn ngươi, Severus.” Lupin nhìn Snape đã ra tới cửa nói, sau đó cầm cốc chân dài lên hít sâu một hơi uống cạn sạch, cả người không khỏi rùng mình, cười đối Harry nói, “Ta đối với độc dược cũng không quá am hiểu, có một người cộng sự giỏi về độc dược như Snape ta thật sự là rất may mắn.”
“Chính xác, giáo sư Snape vô cùng tinh thông độc dược, giáo sư Lupin thật may mắn, không cần trả tiền cũng có thể được đồng sự hỗ trợ.” Harry âm thầm bĩu môi, ngươi còn biết mình may mắn a, vậy sao ngươi còn muốn mở trò đùa vũ nhục người khác như thế?! Harry đối với Lupin ra vẻ ta đây có chút khinh bỉ.
Lupin đang đặt cốc xuống bàn ngừng một chút, Harry trả lời khiến hắn có chút ngoài ý muốn, hiệu trưởng từng nói qua, quan hệ giữa Harry cùng Snape tương đương không tốt, hắn có chút ngượng ngùng nói: “Nghe nói thành tích Độc Dược của ngươi là kế thừa thiên phú của James, cũng không tốt lắm.”
Đúng vậy, vì sao ta lại kế thừa cái này từ người ba ma quỷ kia chứ! Harry có chút phiền muộn, “Đúng vậy, cho nên Snape giáo sư mới nghiêm khắc với ta, tuy rằng bởi vì ta không có độc dược trời cho nên thái độ của Snape giáo sư với ta không phải tốt lắm, nhưng ta vẫn cảm kích giáo sư Snape, ngày đó chính ngài ấy đã nhận ra con chuột là ai, ta rất cảm kích ngài ấy.”
Đối với cách giải thích này, Lupin hết nói, hắn đổi đề tài câu chuyện: “Harry, lần này ngươi muốn ở lại nhà cũ của Sirius đón Giáng Sinh, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi.”
“Ta cùng Hermione sẽ đi xe lửa trở về, Sirius sẽ ở nhà ga đón chúng ta.” Cho nên ngươi tự đi một mình đi thôi!
“Như vậy a, đến lúc đó ta với Sirius cùng đi đón các ngươi được rồi.”
“Vậy đến lúc đó đành làm phiền giáo sư Lupin rồi.” Nói đi nói lại ngươi cũng là người thân của giáo phụ, coi như nể mặt giáo phụ vậy.
~~Hết chương 27~~