Qua lễ Giáng Sinh, Hermione vốn là chuẩn bị về nhà, nhưng cô vẫn thực sự lo lắng một người Pháp sư đã ở trong ngục giam hơn mười năm sẽ hiểu cái gì gọi là hẹn trước, còn có các vấn đề thông thường về đo thị lực, mà Harry, cô cũng chưa bao giờ hy vọng gì ở một người vào khách sạn phải đăng ký các loại giấy tờ nhận diện cũng… không biết. Lúc trước khi Harry nhăn nhó hỏi cô về chuyện cậu ta từng tới một nhà trọ tại sao lại bị bọn họ tra hỏi như phạm nhân, lại còn hỏi cô cái gì là mã chứng minh thư ( cái này mình không chắc đúng không), cô thật sự không còn gì để nói, tuy nói Harry từ nhỏ đến lớn đều ở giới Muggle, nhưng Hermione lại thấy cậu ta cũng chẳng khác gì mấy đứa trẻ lớn lên ở giới Pháp Thuật là bao. Mà người nhìn qua có vẻ như đáng tin cậy chính là giáo sư Lupin thì dạo này khí sắc không tốt lắm, cuối cùng Hermione vẫn là quyết định tự mình giải quyết chuyện này.
Nhờ cha hỗ trợ gọi điện hẹn trước với một phòng khám tư khoa mắt, Hermione dẫn theo Harry cùng Sirius đang không ngừng nhìn ngó xung quanh đón xe taxi đi tới phòng khám.
“Harry, con sẽ không thực sự dùng cái đồ gì kêu vô hình… Ách, kính mắt? Muggle sao có thể hiểu được cái gì là tàng hình, ngay cả pháp sư thì cũng chỉ có những người đã trưởng thành mới dùng được thần chú tàng hình…” Sirius tựa hồ rất lo lắng, không ngừng khuyên giải mong Harry thay đổi chủ ý.
Hermione ôm mặt thở dài, cũng… lười giải thích mấy kiến thức phổ thông của giới Muggle cho vị pháp sư này.
Harry tâm tình rất tốt, từ lúc Giáng Sinh, tâm tình của cậu liền tương đương không sai, cậu mỉm cười nói: “Kỳ thực con cũng không rõ hình dạng kính áp tròng là như thế nào, nhưng mà nghe nói nó tốt hơn so với đeo kính mắt, đeo vào rồi thì nhìn sẽ giống như không có đeo kính, hơn nữa ít nhất con cũng có thể đo lại thị lực. Hồi trước khi con nói nhìn không rõ, dì Petunia cũng chỉ căn cứ vào phiếu kiểm tra sức khỏe ở trường tùy tiện mua một chiếc kính mắt rẻ tiền cho con, con còn chưa chính thức kiểm tra qua, nghe nói giá cũng không phải rẻ.”
“Đương nhiên sẽ không tốt”, Hermione dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm cặp kính đen Harry đang đeo, nói chắc như đinh đóng cột, “Trong sách nói, phải căn cứ vào thị lực bản thân để dùng mắt kính tương ứng mới có thể giảm bớt thị lực chuyển biến xấu đi, hơn nữa chưa trưởng thành như chúng ta thì tốt nhất mỗi năm đều phải đi khám một lần.”
“Là như thế sao?!” Harry có chút ngây người, những… thứ này cậu cũng không biết, ngay cả kính áp tròng cậu cũng chỉ là đọc qua thiên văn mới biết đến, trong đó nói kính áp tròng có phần tiện lợi hơn kính mắt.
“Sách, mấy thứ của pháp sư vẫn tiện lợi hơn,” Sirius bĩu môi nói, “Pháp sư chỉ cần một lọ Độc Dược là có thể giải quyết vấn đề rồi.”
“Chú nói đến Minh dược sao? Cháu thấy trong sách nói qua, phối phương của loại thuốc này rất rườm rà, yêu cầu kỹ xảo của người chế thuốc lại cao, hình như hiện tại chỉ có một vài đại sư về Độc Dược mới có thể thành công chế thuốc, bất quá, bởi vì… yêu cầu về loại thuốc này không nhiều, nên trong những dược *** thông thường là không thể mua được. Thế nhưng”, Hermione một hơi nói xong cả tràng dài, khiến hai người ngồi bên đầu óc không khỏi choáng váng, “Thật đáng tiếc, Harry, bồ bây giờ chỉ có thể sử dụng phương thức của muggle để cải tạo lại thị lực, bởi vì loại dược này chỉ có những pháp sư trưởng thành ma lực đã ổn định mới dùng được.”
Độc dược đại sư?! Nghe đến đây Harry không khỏi dựng thẳng lỗ tai một chút, sau khi trưởng thành sao? Không thành vấn đề, đến lúc đó giáo sư Snape nhất định sẽ điều chế giúp cậu, chẳng hiểu sao, Harry lại chắc chắn vô cùng.
Sau khi vào phòng khám, Harry lại tiếp tục bị vị bác sĩ răn dạy một chút về tầm quan trọng của thị lực, hiển nhiên cặp kính vô cùng không tương xứng thị lực kia của Harry cũng khiến Sirius – người lớn duy nhất tại đây bị một phen nghiêm khắc trách cứ. Dĩ nhiên tính cách Sirius cũng không có tốt đến mức im lặng chịu tiếng xấu thay người khác, sau khi bị Hermione chết sống ngăn cản, đại cẩu nảy sinh ác tâm quyết định tất cả những oan uổng phải chịu hôm nay sẽ đến tìm thủ phạm thực sự đòi lại.
Trải qua vô số kiểm tra, cùng Hermione hăng hái giúp đỡ, Harry mua một cặp kính áp tròng cùng một bộ nước thuốc vệ sinh kính, sau cùng còn mua thêm một cặp kính mắt có nửa khuôn kính bằng kim loại.
“Kế tiếp, chúng ta đi đâu đây?” Vừa rồi mua kính rõ ràng khiến vị nữ pháp sư này bắt đầu bộc phát cơn ghiền mua sắm, “Lần này không phải bồ mang theo không ít tiền sao? Không bằng đi mua một ít y phục, tuy rằng hiện tại bồ cũng đã có vài món y phục thường ngày, nhưng mà vẫn rất ít a.”
Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Hermione, lưng Harry không khỏi phát lạnh, trực giác nói với cậu không thể đáp ứng yêu cầu này, Harry cười khổ chỉ chỉ mớ tóc của mình, nói: “Hay là trước đó chúng ta nên suy nghĩ vấn đề này đã.”
Lại nói đến mái tóc của mình, Harry cũng rất bất đắc dĩ, sáng ngày Giáng Sinh cậu nhận được một món quà từ Draco Malfoy, nhất thời bất cẩn, liền không hề phòng bị mà mở ra thì thấy một —— mô hình rồng có lớp vảy bảy màu tỏa sáng rựa rỡ bé bằng lòng bàn tay đang không ngừng ngọ nguậy, Hermione nói đó là loài rồng mắt xanh Oxtraylia ( em bịa ^^), không biết Draco còn làm gì lên nó, mà khi cái mô hình con rồng nhỏ đó vừa ra khỏi hộp quà, liền quay sang cậu phun một lửa, vừa lúc xẹt qua mớ tóc cậu, đương nhiên con rồng mô hình này cũng chỉ có thể phun lửa một lần, cho nên Harry thực sự hoài nghi có phải Draco Malfoy dùng quà Giáng Sinh để phát tiết bất mãn với chuyện cậu đột nhiên rời khỏi đội Quidditch hay không, hiển nhiên, lòng tự trọng bé nhỏ của tiểu quý tộc Malfoy vẫn còn vì hành vi trốn tránh của cậu khi chưa bị hạ gục mà thương tổn.
Hermione che miệng cười trộm, cô tựa hồ đang nhớ lại vẻ mặt tối tăm đầy bụi bặm của Harry ngày hôm đó mà sảng khoái: “Đúng rồi, bồ không nói mình cũng quên, kỳ thực, với mớ tóc vốn lộn xộn của bồ thì nếu ai không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra đâu.”
“Harry, con yên tâm, giáo phụ sẽ không để tên nhóc Tử Thần Thực Tử ấy khi dễ con!” Sirius hiển nhiên không chấp nhận chuyện này chỉ là trò đùa, hắn vỗ vai Harry, an ủi đứa con đỡ đầu vốn không hề uể oải.
“Chú đang nghĩ cái gì?” Harry ngạc nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt vị giáo phụ đang dào dạt đắc ý của mình, không khỏi có chút dự cảm bất hảo, kỳ thực cậu cũng không đem trò đùa của Malfoy để ở trong lòng, thậm chí còn vô cùng thích mô hình con rồng mà Malfoy tặng nữa, dù sao từ nhỏ đến lớn cậu cũng chưa từng có một món đồ chơi nào, nhất là loại mô hình đồ chơi có thể cử động thần kỳ thế này.
“Một bức thư vô luận thế nào đều không thể không mở, Thư Sấm” Sirius đắc ý dào dạt, “Thuốc bột giấu ở bên trong sẽ theo không khí phát tán, ta hiểu rất rõ cái đám quý tộc này đối với bề ngoài cỡ nào coi trọng, hiện tại khuôn mặt nhỏ bé của tên nhóc Malfoy kia chắc hẳn đang tràn đầy mẩn đỏ.”
Merlin! Harry ôm mặt ai thán: “Sirius, nếu như tấm thảm treo tường ở nhà Black nói không sai, thì chú hẳn là cậu họ của Malfoy đó!”
“Ai kêu tên nhóc đó khi dễ con! Hơn nữa ta đã sớm bị đuổi khỏi dòng họ rồi.” Sirius trả lời hợp lý hợp tình.
“Cho dù làm gì cũng không thể cải biến được chuyện hai người có quan hệ huyết thống với nhau, thưa chú Black.” Hermione phụng phịu nói, cô cũng thấy việc Sirius làm có chút quá đáng.
“Ta cùng Tử Thần Thực Tử không có bất kỳ liên hệ nào.” Sirius nhịn không được nói.
“Thế nhưng con mong muốn hai người có thể cùng liên hệ, Sirius”, đeo vào kính áp tròng Harry dường như thay đổi một người khác, đôi mắt xanh trong hiện lên tia nhìn trêu chọc, “Con đã tỉ mỉ nghiên cứu qua tấm thảm treo tường, Dorea Black dường như là bà của con, cũng là em gái của ông của mẹ Malfoy, nói cách khác Malfoy phải gọi ta là cậu họ, Sirius, chú cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với dòng họ Black, hiện tại chú là người kế thừa duy nhất của dòng họ Black, hơn nữa như thế quan hệ của hai chúng ta sẽ càng thêm chặt chẽ, có đúng không nào?”
“Nói vậy, Sirius cũng là anh họ của bồ rồi?!” Hermione phản ứng tương đương thích thú, rất nhanh tính toán vai vế trong gia đình của hai người.
Sirius đang đắc ý dào dạt bỗng cứng ngắc, tỉ mỉ nhớ lại cây gia phả một chút, hắn bi thương: Vì sao James cũng không có phát hiện vấn đề vai vế này, Harry lại vài ngày liền nhìn ra? Cho nên mới nói hắn hận nhất là quý tộc, vì sao quan hệ huyết thống của quý tộc luôn phức tạp như thế?! May mà ngày trước tên tiểu tử James kia không có biết, chứ không thì đã đem chuyện này ra cười nhạo hắn rồi!
~~Hết chương 31~~