Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 43

“Harry, ta có vé xem cúp Quidditch thế giới lần này, con có thể mời bạn bè cùng đi!” Sirius hệt như một chú cún chờ được chủ nhân khen tặng không ngừng vây quanh con đỡ đầu của mình, trong ánh mắt tràn đầy tự hào cùng chờ mong.

“Ân, con cũng không muốn đi cho lắm.” Harry vẫn cúi đầu đọc sách không hề nhìn đến giáo phụ của mình, “Hơn nữa Hermione cũng không hứng thú với Quidditch chút nào.”

Sirius có chút nhụt chí, từ khi y đón Harry về nhà cũ Black thì cậu bé luôn có gì đó không thích hợp, đầu tiên là luôn một mình ngồi trong phòng ngơ ngẩn, vẻ mặt giống như không thể tin chuyện gì đó là sự thực, vài ngày sau lại như đã bừng tỉnh đại ngộ, sau đó giống như đã quyết tâm chuyện gì đó liền ra khỏi nhà một chuyến, cư nhiên không thèm chú ý tới y, mang về một đống sách muggle, giống như bây giờ… vùi đầu đọc sách, ngoại trừ ăn uống, y căn bản không thể nhìn đến đứa con đỡ đầu này càng đừng nói đến chuyện được cậu bé chú ý tới. Đại cẩu cảm thấy vô cùng ủy khuất, càng nghĩ càng chắc chắn Harry là một đại nam nhân mà suốt ngày chìm đắm trong sách vở cũng không phải chuyện gì tốt. Hơn nữa, Harry còn phải chịu sống trong gia đình muggle chết tiệt kia những hai tuần rồi mới về đây, nhìn thoáng qua cũng nhận ra được cậu bé gầy đi rất nhiều, đôi mắt xanh càng thêm nổi bật trên khuôn mặt hốc hác (Min: có chút liên tưởng đến gia tinh), nhìn tội nghiệp vô cùng, Sirius nhìn mà thêm thương tiếc, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất mình có đưa cho cậu bé. Thậm chí y còn có lúc nghĩ muốn mang theo đũa phép đến gia đình muggle kia giáo huấn một trận, nhưng bị Remus ngăn cản, vì thế, y còn cùng hảo bằng hữu cãi nhau một trận nảy lửa, bây giờ vẫn đang chiến tranh lạnh. Cho nên, y mong Harry có thể ra ngoài bay bay một chút, cùng bạn bè tâm sự, hay là đến nhà bạn chơi vài ngày v…v…, mà đều không phải như bây giờ luôn tự nhốt mình trong phòng đọc sách, Merlin! Harry sao lại có loại thói quen nhàm chán này?!

Sau khi kế hoạch được tỉ mỉ thiết kế lại bị cự tuyệt phũ phàng, cho dù đại hắc cẩu đã cố gắng giả ngu cùng trang khả ái cũng không được người liếc mắt đến, Sirius cuối cùng hạ quyết tâm, dùng một khoản tiền lớn mua vé xem cúp Quidditch thế giới, không có đứa con trai nào mà không thích Quidditch, nhưng mà tựa hồ cũng không được đến phản ứng nhiệt liệt như trong tưởng tượng. Sirius chán nản cầm vé rời đi, cũng không giống trước kia luôn chạy quanh con đỡ đầu của mình nữa, không khí xung quanh đột nhiên thanh tĩnh khiến Harry có chút nghi hoặc một chút. Sau đó lại đem lực chú ý vào quyển sách trên tay.

“Harry.” Không biết qua bao lâu, một thanh âm ôn nhuận lôi Harry ra khỏi thế giới của riêng cậu.

Harry ngẩng đầu nhìn đến, nguyên lai là vị lang nhân lâu ngày không thấy mặt Remus Lupin, “Đã lâu không gặp, Remus. Gần đây công việc bề bộn lắm sao?” Từ khi Lupin không làm giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nữa mà chuyên tâm vào công việc giúp đỡ Sirius quản lý sản nghiệp gia tộc Black, thái độ Harry dành cho Lupin đã chuyển biến rất nhiều, xưng hô cũng từ ‘giao sư Lupin’ sang ‘Remus’.

“Có thời gian nói chuyện sao, Harry?” Lupin hỏi Harry, nhưng giọng nói rõ ràng kiên trì không cho Harry cự tuyệt.

“Được rồi.” Không có biện pháp, Harry không thể làm gì khác hơn là buông quyển sách trên tay xuống, lý khai bàn học, ngồi vào ghế sô pha đối diện Lupin, “Có chuyện gì sao? Cháu nghĩ đến chú bề bộn nhiều việc, dù sao sản nghiệp gia tộc Black mà Bộ Pháp thuật với Malfoy phu nhân chuyển giao đến cũng không ít.”

“Lấy ra chút thời gian cũng không sao” Lupin nhún nhún vai nói ba phải, “Thành thật mà nói, Narcissa quản lý những sản nghiệp này rất cẩn thận gọn gàng, cũng không cần tốn nhiều công sức lắm.”

Đối với hành vi gọi thẳng tên thánh không hề cố kỵ của Remus, Harry nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Harry, Sirius rất buồn.” Lupin nhớ tới hình dáng ủ rũ tự trách vừa rồi của Sirius có chút ưu thương, “Sirius vẫn nghĩ đến bản thân thua thiệt cháu rất nhiều, cậu ấy cho rằng là bởi mình, cháu mới có một tuổi thơ bất hạnh như vậy. Hiện tại điều duy nhất cậu ấy muốn là có thể bù đắp được phần nào cho cháu, biến cháu trở thành đứa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới này, cũng mong muốn cháu có thể như những đứa trẻ bình thường khác khỏe mạnh năng động. Nhưng vì huyết thống bảo hộ mà Lily để lại cậu ấy bắt buộc phải để cháu ở lại nhà dì dượng hai tuần mỗi năm, lúc Sirius đưa cháu về đây, cậu ấy thiếu chút nữa thì chạy đến nhà dì dượng cháu giết chết bọn họ. Ta vì ngăn cản mà cãi nhau với cậu ta một trận, chính xác là, cậu ấy tự mình gây sự, rồi giờ không thèm cùng ta nói chuyện nữa. Harry từ khi cháu tới đây, mỗi ngày đều không ở lại trong phòng mình, thì cũng ở trong thư phòng, Sirius rất lo lắng cho cháu, mong cháu có thể ra ngoài dạo chơi phơi nắng, cậu ấy đã tốn rất nhiều tâm tư, ta mong cháu có thể thông cảm Sirius nhiều hơn, chiếu cố một chút đến tâm tình giáo phụ của mình.”

Harry nghiêng nghiêng đầu, Remus cùng Sirius cãi nhau rồi, hiện nay vẫn còn chiến tranh lạnh?! Remus đang hướng cậu khóc lóc kể lể sao?!(Min: Harry, con mắt nào của ngươi thấy lang nhân khóc lóc hả) Chẳng lẽ là mong cậu giúp hai người giải quyết mâu thuẫn… ( Mắt lạnh: uy, cậu bé, ngươi đem trọng điểm câu chuyện đẩy tới đâu rồi?!)

“Remus, chú yên tâm, cháu bây giờ đi tìm Sirius,” ta sẽ hảo hảo khuyên bảo Sirius, cho hai người hòa hảo lại.

“Ân, vé xem Qiudditch thế giới rất khó kiếm, Sirius đã vì cháu tốn rất nhiều tâm huyết mới kiếm được.” Thật sự thấy Harry đột nhiên thay đổi chủ ý có chút quỷ dị, nhưng cũng không nhìn ra chỗ nào khác thường, Lupin mở miệng nói thêm một câu.

Harry sửng sốt một chút, gật đầu, “Yên tâm, đến lúc đó chúng ta cùng đi!” Yên tâm, ta sẽ không để Sirius đem ngươi bỏ lại một mình đâu! (Mắt lạnh: – -! Ngươi đến tột cùng tưởng tượng đi nơi nào rồi)

Mà Harry sau khi ly khai thư phòng, Lupin bâng quơ cầm lên cuốn sách Harry vừa xem để lại trên bàn, nhìn qua liền lập tức buống xuống.

Harry xuống lầu liền nhìn thấy một đại hắc cẩu cụp tai ngồi góc phòng, trên đầu vần vũ mây đen, không khỏi run rẩy khóe miệng, cảm thấy có chút áy náy mình mấy ngày nay vô tâm, “Sirius, chú đang làm gì vậy?”

Đại hắc cẩu vừa nghe đến thanh âm Harry, lập tức phấn chấn ngẩng đầu, lao người về hướng cậu, sống chết vẫy đuôi (Min: giống con Vàng nhà mình ghê)

“Tê…” Harry không kịp phòng bị lập tức ngã xuống đất, sau lưng truyền đến một trận đau đớn, nhượng cậu nhịn không được hít vào một ngụm lãnh khí, cậu gian nan đem đại hắc cẩu đang cố gắng liếm mặt cậu đẩy ra, “Sirius, tránh ra! Chú đè đau con rồi!”

Nghe xong lời Harry nói, hắc cậu vội vàng tránh ra, biểu tình làm sai biết lỗi biến lại thành hình người, đưa tay đỡ Harry dậy, “Xin lỗi, Harry!”

“Không có việc gì, đừng để ý, Sirius.” Harry nhe răng cười, “Nghe nói chú cùng Remus cãi nhau sao?”

“Sao con biết, mơ mộng ngớ ngẩn nói sao?” Sirius có chút không được tự nhiên nói.

“Ân, Remus tựa hồ vì chuyện này rất khổ sở, Sirius, chú sao có thể đối xử với Remus như vậy! Hình như cho tới bây giờ chú cũng chưa nói với Remus tiếng nào, đúng hay không?” Harry có chút bất đắc dĩ, vì sao cảm tình giữa giáo phụ cùng giáo mẫu tương lai của cậu lại luôn cần một người chưa từng nói chuyện yêu đương như cậu đến câu thông thế này?!

Sirius nghe Harry nói như thế, trên mặt xuất hiện một chút hối hận, thế nhưng y vẫn mạnh miệng như cũ nói: “Ai kêu hắn ngăn ta, không cho ta đi giáo huấn một chút đám muggle kia! Mới hai tuần, nhìn con gầy đi bao nhiêu, bọn họ sao có thể đối xử với con như vậy!”

Harry lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ (Mắt lạnh: … ngươi bừng tỉnh đến nơi nào!), thảo nào Remus lại đi tìm cậu đến giải quyết, nguyên lai cậu chính là lý do khiến họ cãi nhau!

“Sirius, dì dượng con tuy rằng đối xử với con không tốt, nhưng mà bọn họ vẫn cho con ăn cơm, nuôi lớn con cho tới giờ, năm nay chỉ là vì một chút ngoài ý muốn, thật sự, Dudley còn phải ăn chế độ giảm cân này cho đến hết hè, mà con mới chỉ ăn có hai tuần, hơn nữa chẳng phải chú còn lén cho con kẹo đấy sao? Remus ngăn cản chú chính là sợ chú quá xúc động, con cũng không muốn giáo phụ mình lại vì đám người đó mà lại vào ngục Azkaban lần nữa! Bọn họ không đáng!” Harry chăm chú nói, cậu cũng không muốn nhìn đến Sirius vì lý do này mà cùng Remus cãi nhau, một người hết lòng trợ giúp giáo phụ không oán không hối như Remus, lại còn nguyện ý độc thân đợi giáo phụ nhiều năm như vậy thì nhất quyết không thể bỏ lỡ ( Mắt lạnh: Lý do Lupin độc thân là vì hắn là lang nhân, có được hay không?!, Min: *gãi cằm*, Harry, cậu có ý đinh viết tiểu thuyết về đôi Lupin-Sirius đúng không?!)

Sirius cũng không hiểu lắm những… đạo lý Harry nói, mấy ngày nay kỳ thực y cũng có chút hối hận, hiện tại nghe Harry nói như thế càng thêm động tâm, chỉ là vẫn không bỏ xuống được mặt mũi, phải có thời cơ thích hợp để xin lỗi mới được.

Harry thấy thần sắc giáo phụ mình dần biến ảo, biết mình nói đã có chút tác dụng, vì vậy lại bỏ thêm một kích, “không bằng chúng ta cùng nhau đi xem cúp Quidditch thế giới thế nào! Sirius chú không phải có vé sao? Remus gần đây giúp chú để ý sản nghiệp vất vả muốn chết, không bằng nhân cơ hội này giúp chú ấy thả lỏng tâm tình một chút!”

Lời nói Harry dường như đánh trúng tâm lý Sirius, đứa con đỡ đầu này của mình thật đúng là tri kỷ, y dùng sức gật đầu: “Để ta đi đặt chỗ cắm trại!”

~~ Hết chương 43 ~~
Bình Luận (0)
Comment