Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 47

Harry nhìn vẻ mặt Snape thoáng chốc tối sầm, có chút khó hiểu, vì sao giáo sư đột nhiên sinh khí?! Vũ nhục?! Sao có khả năng?! Cậu đã rất cố gắng mới chọn lựa được, đồng thời cũng đã rất chăm chú lắng nghe lời khuyên của nhân viên bán hàng.

“Potter, trò đang châm chọc giáo sư mình là lão đại biên bức tóc bóng nhờn sao?! Ta xem ra… sách, dầu gội đầu muggle… có thể giúp bạn có mái tóc khoan khoái nhẹ nhàng, ta không biết mái tóc mình lại khiến cho ngài Potter đây bất mãn lớn đến vậy, ta nên vì vậy mà xin lỗi chăng?! Potter, là cái gì làm trò nghĩ mình có thể xen vào sinh hoạt cá nhân của một giáo sư?!” Snape mím chặt môi, lạnh lùng nhìn vẻ mặt hoang mang không hiểu gì của Harry, giờ khắc này, trong mắt hắn Harry giống như đang hòa lẫn vào người cha lỗ mãng ngu xuẩn của cậu, thế nên phản ứng của hắn mới lớn như vậy.

“…” Harry thật không ngờ Snape lại nghĩ như vậy, cậu chỉ nghĩ lấy món quà này lấy lòng giáo sư, trong mấy cuốn sách cậu đọc qua thì dầu gội đầu, kem đánh răng, các loại áo ngủ hay nội y bằng lụa đều là những thứ tốt nhất để tặng quà, chỉ là áo ngủ cùng nội y, Harry nghĩ đến hai vấn đề: thứ nhất chính mình không biết số đo của giáo sư, thứ hai xét thấy quan hệ giữa bọn họ còn… chờ tiến thêm một bước nữa tặng những… món này mới không thất lễ (Mắt lạnh: ngươi mong muốn quan hệ càng tiến thêm một bước sao?!), vì sao giáo sư lại tức giận? Cậu làm sai cái gì sao?

“Hiện tại, lập tức, cút ra ngoài cho ta!” Snape nhìn biểu tình vô tội trên mặt Harry, không khỏi cảm thấy phiền muộn.

“Không!” Harry ngay lập tức phác lên, ôm chặt lấy thắt lưng Snape, trực giác nói cho cậu biết nếu như cậu không đem chuyện này nói cho rõ ràng ngay bây giờ, thì sau này cậu sẽ phải hối hận.

“Buông tay, Potter!” Snape túm gáy áo Harry kéo ra, nhưng mà Harry ôm thật sự quá chặt, làm cách nào cũng không thể đem khối kẹp cao su nhãn hiệu Potter này bóc ra được.

“Giáo sư, con không buông! Ngài chí ít cũng phải nói cho con biết vì sao lại tức giận như vậy, được không?” Harry giờ khắc này chẳng khác nào người phụ thân Gryffindor của mình, chẳng biết lấy sức mạnh từ đâu sống chết ôm chặt thắt lưng Snape.

“Ngươi…” Snape trừng mắt nhìn mái đầu rối bời của Harry nửa ngày, lần thứ hai xác định tên nhóc con này so với lão Potter càng thêm lớn mật hỗn đản, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Được rồi, Potter, trò có thể nói cho ta biết vì sao đột nhiên tâm huyết dâng trào tặng ta… mấy thứ chết tiệt này không? Chết tiệt, ngươi trước buông móng vuốt ra khỏi người ta đã!”

Harry hít ngửi mùi hương dược liệu đang vờn quanh mũi mình, có chút lưu luyến cọ cọ một chút, rồi mới dời khỏi vòng tay khiến cậu cảm thấy ấm áp này, cậu không có chú ý tới hành động vô thức vừa rồi của mình đã khiến Snape đột nhiên cứng ngắc thân thể.

“Giáo sư, con chỉ là muốn biểu đạt lòng biết ơn ngài chiếu cố con suốt một năm vừa rồi mà thôi, trong lúc chọn quà, con nghĩ đến ngài sẽ hứng thú với mấy món đồ muggle nên… dù sao những độc dược trong giới Pháp Thuật thì một vị đại sư Độc Dược như ngài sẽ dễ dàng tự phối chế, con nghĩ đến tặng món quà nào đó giới muggle sẽ càng thêm thành ý. Kỳ thực con cũng không biết nên tặng gì mới tốt, dược liệu, con cũng không tìm được thứ gì trân quý, sách độc dược, con nghĩ với khả năng của mình cũng chẳng tìm ra được cuốn nào ra hồn, con không biết… thực sự không biết những thứ này lại khiến ngài tức giận như vậy, nhưng con thật lòng nghĩ muốn tặng ngài thứ gì đó hữu ích, thật sự!” Harry thành khẩn nói, đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng Snape, kỳ thực nếu như có thể, cậu rất muốn thử những món ăn Trung Quốc ghi trong sách, nghe nói có thể bảo dưỡng thân thể, nhưng mà tiếc là cậu không thể, cậu có thể đến phố người Hoa ở London, hình như có một địa danh như thế thì phải?! Học nấu những món đó, những lời trong cuốn sách đó khiến cậu tâm động thực sự, “Nếu muốn nắm trái tim một người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của anh ta đã”. Đương nhiên tay nghề nấu nướng hàng ngày của cậu cũng không sai, hay là cũng nên…

Snape có chút không tự nhiên tránh ánh nhìn của Harry, nhẹ giọng ho khan hai tiếng, sau khi nghe Harry giải thích, hắn cũng hiểu được bản thân phản ứng có chút thái quá, nghĩ đến lần trước tiểu bạch si này không chút do dự đem tấm bản đồ giao cho mình, giúp mình bớt được phiền não mỗi lần tuần tra ban đêm. Tuy rằng bản thân vẫn như trước không thích những can thiệp của Harry đối với sinh hoạt cá nhân của mình, nhưng mỗi lần Snape cũng không còn tức giận như trước kia nữa, hắn hòa hoãn lại ngữ khí nói: “Potter, tuy rằng ta biết Gryffindor thích quản chuyện bao đồng của người khác, tự đem chuyện người khác cho là của mình, mặc kệ người đó có nguyện ý hay không. Nhưng nếu như trò có thể dành một chút tinh lực ấy cho môn học độc dược của trò, thì so với việc nhận những… món đồ này ta càng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.”

Harry rất ủy khuất, cậu thực sự đã rất chăm chỉ xem những cuốn sách độc dược khô khan đó, thế nhưng cho dù cậu đọc đến thế nào thì cũng không thể làm cho món độc dược chuyển sang được màu sắc đúng với các bước ghi trong sách, điều này không phải do cậu không cố gắng.

“Được rồi, Potter, trò hẳn là quay lại tháp Gryffindor, tuy rằng ta thật cao hứng khi trò bị trừ điểm bởi dạ du, nhưng ta vẫn còn những chuyện quan trọng hơn muốn làm, không rảnh chiếu cố một tên nhóc hỗn đản Gryffindor!” Snape tuy rằng không trách phạt Harry hành vi xâm phạm riêng tư của hắn, nhưng mà đối với những món đồ mà Harry đem tới hắn vẫn không chút lưu tình, huy huy đũa phép, những món đồ đó lập tức biến mất không bóng dáng, mà Harry đứng một bên chỉ dám rụt lui cổ, không dám hé răng hỏi những món đồ đó biến đi đâu.

“Giáo sư, hay là… con muốn nói con có thể lưu lại, con nghĩ đến ngài là muốn ngao chế độc dược đi? Trước tiêu cấm con có thể đứng đây xem ngài ngao chế, tiếp thu một chút chỉ đạo từ ngài, có khi sẽ giúp ích cho thành tích độc dược của con, đúng không ạ?” Harry dùng ngữ điệu giảo hoạt nói.

“Ta thật cao hứng khi trò —— Potter đối với môn học Độc Dược cảm thấy hứng thú”, Snape giả cười, vươn ngón tay thon dài tóm lấy gáy áo Harry, ưu nhã đứng dậy, đi tới trước cửa, mở cửa, cổ tay khẽ động, đem tiểu nam hài da mặt dày siêu cấp quăng ra ngoài, “Nhưng ta không có nghĩa vụ dạy kèm trò ngoài lớp học! Mong rằng trước tiêu cấm trò có thể trở về ổ sư tử của mình, đừng cho ta bất luận cơ hội nào trừ điểm trò, nếu như trò còn nhớ rõ món lễ vật trò từng tặng ta!”

Harry nhu nhu cổ, không mấy lưu ý lời Snape nói ly khai hầm, trên đường đi vẫn không ngừng đau khổ suy tư tại sao Snape lại có phản ứng lớn nhường vậy, trong sách rõ ràng nói… những đồ vật đó dùng làm quà tặng là tốt nhất a? Chẳng lẽ là bởi vì Snape bất đồng? ( Mắt lạnh: tin tưởng ta, tặng thứ gì thì Snape cũng sẽ không vui vẻ.) có khi cậu nên cảm thấy may mắn là bản thân không đem áo ngủ hay nội ý làm quà? (Mắt lạnh: ngươi thật sự may mắn!) Cuối cùng thì ta nên tặng cái gì mới tốt đây?

Suốt quãng đường đi trở về tháp Gryffindor, Harry đều suy nghĩ cách lấy lòng giáo sư, vừa bước vào phòng sinh hoạt chung, cậu đã bị Hermione ngồi chờ ở đó ngăn lại.

“Harry, bồ chạy đi nơi nào vậy?!” Hermione nhíu mày nhìn vẻ mặt thất thần của Harry, “Lúc này mới khai giảng, bồ có chỗ nào đáng giá đi mà không trở lại tháp Gryffindor ngay chứ?!”

“Ách… Hermione, có việc sao?” Harry tránh được Hermione truy vấn.

“bộp” Hiện tại tâm tình Hermione đều không phải rất tốt, cô đem một chồng sách lớn đặt xuống trước mặt Harry, “Mấy thứ bồ cần, Harry, mình thật không rõ vì sao bồ cần những… thứ này? Cho dù là đọc tiêu khiển giống như mình thì cũng không bao giờ chọn loại này!”

Nhìn chồng sách trước mặt, ánh mắt Harry thoáng tỏa sáng, cậu lộ ra nụ cười tươi rói, “Úc, Hermione, thật sự cảm ơn bồ, những… thứ này trong thời gian sắp tới mình rất cần, rất trọng yếu!”

~~ Hết chương 47 ~~

Min: đến đoạn này ta còn tưởng Harry nhờ Hermione mua sách đồng nghiệp về coi cơ
Bình Luận (0)
Comment