“Remus, đây là nơi chúng ta quen nhau, cũng là nơi bắt đầu tình bạn trung trinh giữa hai ta! Là một nơi tràn ngập ký ức cùng hạnh phúc, anh nghĩ nó rất phù hợp với chuyện mình sắp nói,” Sirius mặc một thân lễ bào màu lam đứng giữa phần đất trống bên ngoài Lều Thét làng Hogsmeade, khẩn trương nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Remus, rồi lại len lén nhìn phần phụ đề dùng pháp thuật viết lên giữa không trung sau lưng Remus, đỏ mặt kế tục, “Chẳng biết từ lúc nào tình bạn khăng khít mà anh giành cho em lại biến thành tình cảm ngọt ngào như… với người mình yêu, khi không có em ở bên cạnh, trái tim anh như phát điên vì tưởng niệm; còn những lúc em ở bên cạnh thì anh sẽ không kiềm chế được ánh mắt mình luôn dõi theo bóng hình em; không biết từ lúc nào, anh bỗng phát hiện ra cuộc sống của mình sớm đã không thể – thiếu được em, Remus, anh yêu em!”
Lúc này, theo lời nói của Sirius, bốn phía xung quanh Lều Thét bỗng xuất hiện những tràng pháo hoa bảy màu rực rỡ, phao hoa bay lên giữa không trung rồi nổ tung, dần dần biến thành những bông hoa anh đào đỏ rực chậm rãi lay động giữa không trung. Học sinh bốn phía bị tràng pháo hoa dẫn đường đến đều nhỏ giọng tán thưởng, đặc biệt là nữ sinh càng thêm yêu thích nhìn những chùm hoa anh đào trên không trung, vẻ mặt say sưa. Bất quá một trong hai đương sự Remus Lupin chỉ lẳng lặng nhìn Sirius, dường như bị những lời Sirius dọa đến choáng váng.
Lúc này, dòng phụ đề pháp thuật đằng sau lưng Remus bỗng thay đổi, khiến đám học sinh tụ tập xung quanh càng thêm sôi trào, tất cả mọi người khẩn trương nhìn Sirius, phảng phất như tất cả mọi người đều hiểu được mà âm thầm khuyến khích y, mà Sirius vừa nhìn đến phụ đề, đầu óc vốn trống rỗng của y không chút do dự liền làm theo, dẫn theo các nữ sinh ước ao thở dài.
Sirius quỳ một gối xuống theo đúng như hướng dẫn từ trước, tay ôm bó hồng thu nhỏ vừa được biến trả lại hình hài ban đầu dâng lên trước mặt Remus, khóe mắt khẽ lướt qua phần phụ đề, cuối cùng cất giọng thánh thót ngân nga, mà trước nay chả bao giờ xài tới, khẽ thỏ thẻ: “Remus, xin em hãy nhận lời cầu hôn của kẻ hèn này, em nhé! Và xin em, hay tin tưởng trái tim chân thành đang thổn thức này, đừng nghi ngờ nó làm chi mà tội nghiệp, vì anh đã suy nghĩ rất kĩ càng, đang trăn trở biết bao, đã khổ đau biết nhường nào mới đủ can đảm để đưa ra quyết định cuối cùng này. Đây là vinh dự của anh, là niềm kiêu hãnh của anh, khi được làm bạn đời trăm năm cùng em, trải qua những tháng ngày hạnh phúc, đứng bên đời nhìn bốn mùa đổi thay. Chỉ cần em ưng thuận, thì mùa xuân ta sẽ cùng sánh bước bên nhau qua những con phố ngập tràn hoa tươi thơm ngát; cùng vui ca vang bên những dòng sông mát rượi giữa buổi hè oi ả, sẽ cùng nắm tay nhau dạo bước dưới những tán lá phong đỏ ối rực rỡ trong mùa thu êm đềm, sẽ cùng quây quần bên lò sưởi bập bùng ấm áp trong ngày đông buốt giá, hãy đồng ý lấy anh em nhé!” (Min: Thanks nàng Hiên Viên của ta! Nhờ có nàng mà ta thoát được một đoạn xến xúa, mà yên tâm là ta sẽ tưởng thưởng nàng:D!)
Lupin vô ý thức tiếp nhận bó hoa, hạnh phúc tràn đến quá nhanh khiến cảm xúc của hắn hỗn loạn không thể trong một chốc làm ra được phản ứng gì, đúng vậy, từ thật lâu trước đây hắn đã luôn yêu thương con người có linh hồn đôi khi bừa bãi lại tràn ngập tự do tự tại này, nhưng mà bản thân chỉ là một lang nhân thấp kém, chỉ cần có thể ở bên cạnh lặng yên theo dõi, thấy được người đó hạnh phúc là tốt rồi, đoạn tình cảm không thể cho ai hay này cứ vậy chôn sâu trong lòng cho đến hết đời, chỉ cần người đó còn coi hắn là bạn tốt, còn có thể ở bên người gần trong gang tấc như vậy cũng đủ rồi, ngày trước khi nghe đến tin tức người nọ phản bội bị tiến nhập Azkaban thì bản thân như bị sét đánh ngang tai, sống vất vưởng như cái xác không hồn qua vài chục năm, sau cùng được Dumbledore hiệu trưởng khuyên bảo mới đồng ý tiếp nhận chức vị giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám này, cũng không hề nghĩ đến sẽ lại một lần nữa được gặp lại người nọ, hiện tại lại có thể cùng nhau sống chung dưới một mái hiên, hắn còn dám mơ ước xa vời gì nữa?! Nhưng mà, hiện tại, cái người gần đây vẫn luôn tìm cách trốn tránh chính mình dĩ nhiên lại hẹn mình đến nơi đây nói yêu mình, đây là hắn nằm mơ sao?!
“Remus, cho anh một câu trả lời thuyết phục được không, em đến tột cùng có nguyện ý gả cho anh hay không?” vẫn quỳ một chân đại cẩu bắt đầu không nhịn được, thẳng thắn thoát ly kịch bản hỏi.
“…Nếu như không đáp ứng thì sao?” Cuối cùng bởi vì Sirius khôi phục lại ngôn ngữ bình thường Remus mới phục hồi tinh thần cười khẽ hỏi ngược lại.
“Trực tiếp cho em một lời nguyền ràng buộc rồi kéo đến Bộ Pháp Thuật đăng ký.” Đại hắc cẩu vẻ mặt quyết tâm hy sinh trả lời cũng tương đương mạnh bạo, đáng tiếc ghép vào khung cảnh lãng mạn lúc này thật không chút phù hợp.
“Nếu như vậy… như vậy chúng ta phải đi Bộ Pháp Thuật rồi, lời nguyền ràng buộc cũng không phải bùa chú gì thoải mái.” Sirius trả lời thô lỗ lại khiến Remus cười đến thỏa mãn, bản thân yêu thích chính là con người luôn bộc trực thẳng thắn này, còn người nho nhã lãng mạn vừa rồi thật sự khiến hắn không thói quen.
Gặp Remus đáp ứng, Sirius mừng như điên ôm chầm lấy Remus, mà đám học sinh đứng quanh bốn phía xem náo nhiệt nhịn không lên tiếng đến giờ cũng đều hùa nhau hoan hô vang dội, mấy nam sinh Gryffindor thậm chí còn huýt sáo, lúc này hai người mới phát hiện ra mình trở thành diễn viên chính bị mọi người vây xem, không khỏi xấu hổ vội vã Độn Thổ biến mất.
Từ đó trở đi, Lều Thét bất ngờ trở thành thánh địa tỏ tình của học sinh Hogwarts đặc biệt là học sinh Nhà Gryffindor, nghe đồn chỉ cần cùng người mình yêu đặc biệt là những cặp đôi đồng tính ở chỗ này thông báo thì nhất định sẽ được Merlin chúc phúc (Mắt lạnh: cái này có tính là tin đồn bậy không?! ORZ)
“Potter, đây là vở kịch mà trò nhất quyết ta phải đến xem cho bằng được sao?!” chờ học sinh bốn phía dần dần tản đi sau, Snape khuôn mặt âm trầm cởi ra áo khoác tàng hình nghiến răng nghiến lợi nói, hắn không thấy một con xuẩn cẩu tỏ tình với một con xuẩn lang thì có gì đáng xem.
Vẫn phụ trách nhắc nhở phía sau hậu trường Harry lúc này mới dùng đũa phép thu lại phần phụ đề pháp thuật với phần nhãn hiệu ghi “Tất cả sản phẩm cầu hôn đều do anh em sinh đôi Weasley cung cấp!” cuối dòng, rồi lại chuyên tâm thu thập đống xác pháo vương vãi xung quanh, đứa trẻ ngoan thì cần biết bảo vệ môi trường a, đương nhiên lý do chủ yếu là trong quá trình thu dọn hiện trường thì nhân tiện quan sát biểu hiện của mọi người một chút. Sau khi nhận được bức thư xin giúp đỡ của giáo phụ, đứa con đỡ đầu hiếu thuận như Harry liền bày ra màn cầu hôn lãng mạn vừa rồi, bởi vì cậu cần biết cách nhìn của mọi người đối với đồng tính thế nào, càng ngày càng biến chất thành tiểu xà như Harry đương nhiên sẽ lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng để đảm bảo quá trình truy cầu của mình sẽ không bị nhiều cản trở (Mắt lạnh: niên thiếu, thực chất đối tượng mà ngươi truy cầu đối với mọi người mà nói mới là điều khó có thể nhận a.) Harry vì không mấy hiểu thái độ của giới Pháp Thuật đối với đồng tính luyến ái nên không chút do dự dùng giáo phụ mình ra thử, nói đi nói lại giáo phụ của mình cũng là một người Gryffindor, vẫn luôn mong muốn cho mọi người biết đối tượng mình yêu. Hơn nữa cũng tiện thí nghiệm những điều cậu tổng kết được ra từ sách, nhìn giáo sư có thích những thứ này không cũng là một phần nguyên nhân, nhưng mà nhìn sắc mặt tối tăm của giáo sư, thì dường như giáo sư cũng không phải thích lắm.
“Ta chỉ là muốn trong khoảnh khắc hạnh phúc của giáo phụ có thể cùng ngài chia xẻ niềm vui mà thôi.” Harry nhìn thẳng khuôn mặt Snape chân thành nói, cậu nói cũng không sai, giáo sư hiện tại chính là đối tượng cậu muốn theo đuổi a.
“Tiểu hỗn đản chết tiệt, trò nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng sao?!” Snape khóe môi run rẩy, tên nhóc chuyển biến quá nhiều thành Slytherin này nói khẳng định không thể tin tưởng, khẳng định còn đang che giấu cái gì.
“Ách, con chỉ là muốn cho ngài đến đây thả lỏng một chút, hơn nữa con cũng rất muốn cho ngài biết về chuyện giáo phụ của con…” Harry đỏ mặt lắp bắp giải thích, kỳ thực là cậu mong muốn bầu không khí lãng mạn này có thể nhiễm sang không khí giữa cậu và giáo sư, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước… (Mắt lạnh: thiếu niên, nãi còn huyễn tưởng giáo sư vẫn còn chút tế bào lãng mạn nào sao? Quá ngây thơ rồi!)
“Hanh, tên xuẩn cẩu cùng tên ngốc lang đó tại trường học sớm đã không minh bạch, có cái gì đáng xem?!” Snape chẳng quan tâm hừ lạnh, xoay người liền ly khai, cố ý vô tình không đem áo khoác tàng hình trả lại cho nguyên chủ, nếu đã lãng phí thời gian quý giá của mình, không bằng mượn cái này dùng tạm coi như bồi thường, có khi dùng đi rừng Cấm biết đâu lại thu thập được một ít tài liệu quý như vảy rồng, máu rồng, dù sao cơ hội như vậy cũng khó có được a.
Mà nghe đến một tin đại bát quái như thế Harry không khỏi mất hình tượng há hốc miệng, đều không phải bởi vì bát quái liên quan đến giáo phụ của mình, mà là vì Severus đương nhiên còn có thể nhìn ra được người khác có chuyện mờ ám, nguyên lai tế bào tình cảm Severus vẫn còn, kế tiếp chỉ cần nghĩ cách khám phá nó nữa thôi.
~~ Hết chương 56 ~~