Harry giả bộ như muốn đi lấy đồ uống để dời khỏi sàn nhảy, rồi men theo mặt tường lén lút thoát khỏi lễ đường nhốn nháo ra ngoài tiền sảnh, nhanh chóng bước xuống những bậc thềm để ra hẳn tòa lâu đài. Bên ngoài tòa lâu đài đã hoàn toàn thay đổi dáng dấp, trở thành một vườn hoa hồng rực rỡ, bụi hồng tạo thành những lối đi quanh co được trang hoàng lộng lẫy tràn ngập ánh sáng thần tiên từ hàng trăm nàng tiên thật sự đang ngồi lấp ló trong những bụi hoa, và những tượng đá uy nghi rải rác quanh lối đi khiến toàn bộ khu vườn như khung cảnh trong một giấc mơ huyền ảo. Trong khung cảnh mờ ảo ấy, Harry có thể nhìn thấy thấp thoáng đâu đây, học trò ngồi trên những băng ghế chạm trổ thầm thì với nhau, cậu nhìn quanh một chút, cuối cùng chọn được một lối mòn có vẻ yên tĩnh nhất bước đi, người kia không phải là người thích những nơi náo nhiệt, nhưng mới đi được một đoạn ngắn, Harry liền nghe thấy thanh âm trầm thấp quen thuộc mà mình đang muốn tìm kiếm.
“… không thấy có gì đáng phải rối rít nên, ông Igor à?”
“Anh Severus, anh không thể giả bộ như chuyện này không hề xảy ra!” Rồi Harry lại nghe đến giọng nói của vị hiệu trưởng có ánh mắt băng lãnh trường Durmstrang, thanh âm của ông ta nghe có vẻ lo lắng dù đã cố kiềm nén, giống như không muốn bị ai nghe lén, Harry hiếu kì bước lên vài bước, “Mấy tháng qua, nó càng ngày càng trở lên rõ ràng. Tôi đang thực sự lo lắng, tôi không thể chối bỏ rằng —— ”
“Vậy thì bỏ trốn đi”, Snape cộc lốc nói, Harry có thể nhận ra rõ ràng từ giọng ấy rằng giáo sư đang dần mất kiên nhẫn, “Bỏ trốn đi —— tôi sẽ kiếm cớ dùm ông. ( Tiểu Harry không khỏi bất mãn thầm nghĩ: dựa vào cái gì bắt Severus giúp tên xấu xí này kiếm cớ?!) Nhưng còn tôi —— thì tôi vẫn ở lại Hogwarts!”
“Nhưng mà —— ”
Snape giơ tay ngăn Karkaroff tiếp tục lên tiếng, nhanh chóng rút ra đũa phép chỉ vào một bụi hồng, trầm giọng nói: “Ai?! Ai ở chỗ đó?! Đi ra!”
“Giáo sư.” Harry có chút bất đắc dĩ với tính cảnh giác của Severus, từ bụi hồng bước ra.
“Potter?” Snape nhặt chặt mi tâm, “Ta cho rằng hiện tại cậu Potter đây hẳn là phải ở trong đại sảnh hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ cùng sùng bái mù quáng của mọi người mới đúng chứ?”
“Giáo sư, ngài đừng nói như vậy! Con là có chút việc muốn hỏi ngài, cho nên sau khi hoàn thành xong nghĩa vụ của quán quân liền đi ra tìm ngài,” Harry nhìn thoáng qua Karkaroff ngụ ý nói, “Hiện tại ngài có rảnh không?”
Karkaroff hiểu được Harry là muốn đuổi hắn đi, hắn cũng không nghĩ để một học trò biết được bí mật của mình, đặc biệt người học trò đó còn là vị anh hùng Chúa Cứu Thế của giới Pháp thuật, Karkaroff liền vội vàng tạm biệt Snape, lo lắng rời đi.
Nhìn bóng dáng Karkaroff ly khai, Snape bĩu môi, huy động đũa phép phóng vài đạo bùa chú tĩnh âm cùng phòng nghe trộm quanh hai người, rồi mới nói, “Được rồi, cậu Potter, trò có chuyện gì lại cần đến vị giáo sư Độc Dược đáng thương này đến giải đáp?”
Harry bất mãn bĩu bĩu môi, vì sao Snape cứ phải biểu hiện lãnh đạm như vậy, rõ ràng giáo sư rất quan tâm cậu, “Giáo sư, cảm tạ món quà Giáng sinh ngài tặng con, bình hô hấp tề do ngài ngao chế chắc chắn sẽ giúp con an toàn vượt qua cửa ải thứ hai, vậy ngài có thích món quà con tặng không?” Harry chọn ra đề tài không mấy quan trọng, cậu mong có thể cùng Severus hảo hảo nói chuyện với nhau.
Harry không nói tới thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, Snape càng thêm cau có, giữa mi tâm xuất hiện một đạo vết nhăn thật sâu. Sáng nay khi hắn nhìn đến trong đám quà tặng ít ỏi của mình có món quà gói bằng giấy bạc của tên tiểu hỗn đản này thì – không thể phủ nhận – trong một khắc tâm tình của hắn lập tức tốt hơn rất nhiều cũng có chút chờ mong, nhưng mà khi hắn mở gói quà, nhìn thấy thứ bên trong, loại cảm giác khoái trá chờ mong này lập tức biến thành phẫn nộ cùng hoảng sợ. Tên hỗn đản này thực sự ngu ngốc sao, làm sao tên đần đó dám?! Làm sao dám!? Nhìn đến thứ đen nhánh trong hộp, đây rõ ràng là một mảnh vây của con rồng Đuôi Gai Hungari mà Snape vẫn đều mong muốn có cơ hội nghiên cứu, nhưng mà hắn chỉ có thể lẻn vào Rừng Cấm lấy chút máu rồng, trộm một chút vảy rồng, những… hành động này vẫn là lén lút không cho những pháp sư thuần hóa rồng phát hiện, thậm chí sau cuộc đấu hắn còn được đến một chút dịch rồng cùng một ít xác trứng do bùa chú Viêm-Màng-Kết của Krum mang lại, nhưng mà hắn cũng không có khả năng được đến một mảnh vây rồng như thế này, mục tiêu quá lớn, nếu như hắn lấy nhất định sẽ bị phát hiện, cho nên hắn buộc phải từ bỏ. ( Mắt lạnh: giáo sư, dược liệu ngài có thật là phong phú a!) nhưng mà, tên tiểu hỗn đản này lại dùng nó làm quà Giáng Sinh tặng hắn, hắn nên khen tên tiểu tử này rất hiểu hắn sao?! Snape nhìn những thứ trong hộp lại không nhịn được nhớ đến hình ảnh của Harry sau khi cuộc thi kết thúc, toàn thân nồng nặc mùi máu, tên tiểu tử này thật to gan a, hừ, hẳn là trong lúc thi đấu, tên Potter tiểu cự quái ấy cố tình dùng lời nguyền Viêm-Màng-Kết, rồi thừa lúc con rồng đau đớn, liền bay sát qua người con rồng dùng thanh chủy thủ cột sẵn trên đùi cắt nó xuống. Ta có nên vì thế tán thưởng tên tiểu sư tử ngu ngốc này không?! Trong khoảnh khắc con rồng đang bị thương thì sẽ không có ai hoài nghi, rồi sau đó còn có rất nhiều pháp sư trưởng thành giúp tên tiểu tử đó thu thập đống lộn xộn, trấn áp lửa giận của con rồng do đau đớn. Không thể không nói, trong trận đấu là thời cơ tốt nhất để lấy đến vây rồng.
“Vậy là ta nên tán thưởng trò sao, cậu Potter?” Snape cúi người, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn Harry, “Trên không trung dùng lời nguyền Viêm-Màng-Kết khiến cho con rồng lâm vào đau đớn, sau đó lợi dụng thân thể cao lớn của con rồng yểm hộ cho trò, trong lúc bay sát qua người con rồng, cắt đi một mảnh vây của nó, như vậy con rồng có bị đau đớn kêu gào thì ai cũng sẽ nghĩ là do lời nguyền Viêm-Màng-Kết, ai cũng không thể ngờ tới chính là trò động thủ, kế hoạch rất chú đáo!”
“Ha hả, con chỉ là không muốn giáo sư làm gì nguy hiểm để có nó thôi, toàn thân rồng chỗ nào cũng đều trân quý, mà trận đấu của con chính là thời cơ tốt, cho nên… Con mới nghĩ đem nó làm quà Giáng Sinh tặng cho ngài.” Harry ngượng ngùng giải thích.
“Nếu như lúc đó con rồng chết tiệt kia vì quá đau đớn, mà quẫy đuôi, như vậy, nó sẽ hoàn thành chuyện mà Chúa Tể Hắc Ám chưa hoàn thành a!” Snape nghiến răng nghiến lợi nói, khiến người ta có cảm giác như đang nghe tiếng tê tê của độc xà.
“Ngài hẳn nên tin tưởng kỹ thuật phi hành của con chứ, con sẽ né tránh…” Harry bị Snape nhìn sát, thanh âm càng ngày càng nhỏ, “Xin lỗi, giáo sư, khiến ngài lo lắng, con cam đoan sẽ không có lần sau.” Sau khi ở chung với Snape được một khoảng thời gian, Harry cũng đã hiểu được trong những trường hợp như hiện giờ tốt nhất không nên phản bác gì hết, Snape nói đúng chính là đúng, cậu chỉ cần trước xin lỗi sau sám hối, Snape sẽ không tức giận lâu lắm.
“Hừ!” Snape phát ra tiếng hừ lạnh, đối với lời xin lỗi của Harry vẫn chưa hài lòng lắm, bất quá nể tình mảnh vây rồng tên tiểu hỗn đản này tặng hắn cũng rất khá, hắn cũng không vì chuyện này giận dữ làm gì, “Như vậy, trò rời đi đại sảnh tràn ngập người sùng bái của mình tìm đến ta là có chuyện gì?”
“Ân…” Harry có chút nhăn nhó túm lấy áo choàng Snape, trong lòng âm thầm tìm kiếm ngôn ngữ để có thể biểu đạt mục đích của mình.
Snape nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé túm lấy y phục mình, biết chính mình có súy cũng không ra, mím chặt môi, cuối cùng vẫn là mặc kệ tên tiểu hỗn đản luôn thích hành động như kẹo cao su này, không kiên nhẫn chờ đợi tiểu nam hài khuôn mặt dần dần đỏ ửng này nói ra mục đích của mình.
~~ Hết chương 62 ~~