Hai mươi tư tháng sáu, cửa ải cuối cùng của cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật rốt cuộc bắt đầu. Trước khi cuộc đấu diễn ra, bởi các dũng sĩ không cần tham gia cuộc thi cuối năm, cho nên gia quyến của bọn họ được mời tới để cùng nhau vượt qua quãng thời gian rảnh trước cuộc thi đấu, đương nhiên Sirius cùng Remus chính là gia quyến được mời đến của Harry.
“Chào Harry, con thấy thoải mái không! Đám cưới của ta và Remus cũng chuẩn bị được hòm hòm rồi, chỉ còn chờ con mang cúp về làm quà cưới cho chúng ta nữa thôi! Nghe hiệu trưởng Dumbledore nói, con biểu hiện rất khá, không hổ là con trai của James, tuyệt vời giống hệt cha con!” Sirius vừa biết được điểm số của Harry hiện giờ là cao nhất, tâm tình không khỏi phấn chấn, mà thậm chí còn có chút kiêu ngạo vì đứa con đỡ đầu của mình.
Harry ai oán nhìn cha đỡ đầu của mình vẫn không ngừng lải nhải cậu giống cha mình đến cỡ nào. Có trời mới biết, hiện tại điều cậu không muốn nghe nhất chính là về người cha vẫn luôn phủ bóng lên cậu, cha đỡ đầu của cậu đã có Remus rồi, còn nhớ mãi không quên cha của cậu làm gì, Sirius, nhiều lúc con thực sự hoài nghi tình cảm của chú đối với cha của con là gì!
Lupin so với Sirius thì cẩn thận tỉ mỉ hơn nhiều, vừa nhìn ra thần sắc Harry có chút không tốt, liền mềm mỏng nói: “Harry, đừng khẩn trương, cố gắng làm hết khả năng là được rồi, con mới là học sinh năm thứ tư, không nên ép buộc chính mình quá nhiều.”
“Nói cái gì chứ! Điểm hiện tại của Harry cao như thế, con trai của James sao có thể không ưu tú chứ!” Sirius bất mãn phản bác.
“Ba” Lupin đánh thẳng tay hoàn toàn xóa sạch dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Sirius, cười ôn hòa nói, “Harry, đừng nghe Sirius nói lung tung, an toàn của con mới là quan trọng nhất. Nếu như trong cửa ải cuối cùng có gì nguy hiểm, phải ngay lập tức cầu cứu nhân viên tuần tra, biết không?”
Harry nhìn thoáng qua Sirius đang ôm đầu ngồi chồm hỗm dưới đất, lại nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa vẫn chưa đổi khác của Lupin, nuốt nuốt nước miếng, gật đầu, khi quay lại nhìn Sirius trong mắt không khỏi thêm vài phần đồng tình, có khi cha đỡ đầu của cậu sắp biến thành mẹ đỡ đầu cũng không chừng ( Min: chuẩn không cần chỉnh!). Sirius, chú yên tâm, con sẽ tận lực giúp đỡ chú, bất quá chính chú cũng không được tỏ ra yếu kém a!
Bữa tối rất náo nhiệt, cũng rất phong phú. Vừa kết thúc cuộc thi cuối năm, tâm trạng ai cũng hào hứng mong chờ cửa ải cuối cùng diễn ra tối này, đương nhiên ngoại trừ những vị dũng sĩ sắp phải tham gia trận đấu, bọn họ đều có vẻ khẩn trương, ăn uống cũng không tốt lắm.
Hoàng hôn dần buông xuống, mọi người lần lượt di chuyển ra khán đài sân bóng Quidditch, chuẩn bị theo dõi trận đấu cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp Thuật. Không ai chú ý tới, lợi dụng dòng người đông đúc yểm trợ, Draco mang theo một cái túi nhỏ giấu trong ống tay áo trùng lén lút truyền vào tay Harry, cậu lập tức hiểu ý cất chiếc túi nhỏ vào trong túi áo, vẻ khẩn trương trên khuôn mặt cũng buông lỏng không ít.
Khi các dũng sĩ tập trung tại sân bóng Quidditch, thì đã hoàn toàn không còn nhận ra được dáng vẻ trước đây của nó nữa. Những hàng giậu cao hơn sáu thước chạy suốt đường biên sân bóng. Ngay trước mắt bọn họ là một khoảng trống: Đó là lối vào mê cung mênh mông. Hagrid, Moody, McGonagall cùng Flitwick là nhân viên tuần tra của cửa ải này, bọn họ phụ trách sự an toàn cho các dũng sĩ khi ở trong mê cung. ( nhìn Moody vẫn xuất hiện tại cuộc thi đấu như trước, ánh mắt Harry không khỏi đảo qua bàn giám khảo, trong ánh mắt thoáng chút băng lãnh) Lần này các dũng sĩ chỉ cần vượt qua một số sinh vật thần bí ẩn nấp trong mê cung để đến được trung tâm mê cung lấy chiếc cốc lửa, dũng sĩ nào cầm được chiếc cốc lửa đầu tiên là quán quân của cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật.
Nghe Ludo Bagman nhiệt tình giới thiệu, Harry bi thương nghĩ: Thật là tốt, trận đấu với rồng lần trước giúp cậu được ưu tiên là người vào mê cung đầu tiên! Cho dù là tranh giành tư cách vào trước vào sau, một cửa ải là đủ rồi, sao cứ phải tra tấn người khác những hai lần?! Ăn no rỗi việc sao?! Còn nữa, khán đài náo nhiệt như vậy để làm chi? Từ chỗ mấy người đó chỉ nhìn thấy cây cối mọc um tùm khắp sân bóng mà thôi, đâu nhìn được gì mà hưng phấn!? Harry không ngừng oán thầm trong lòng.
Nhờ biểu hiện vô cùng xuất sắc trong hai lần thi trước nên ngay khi Ludo Bagman thổi vang tiếng còi đầu tiên, cậu lập tức tiến vào mê cung.
Những hàng giậu cao ngất nghểu đổ bóng râm xuống lối đi, không biết là bởi vì những hàng giậu quá cao và quá dày, hay là do chúng đã bị phù phép, mà ngay khi Harry tiến vào mê cung, thanh âm ầm ĩ nơi khán đài đều đồng loạt im bặt, Harry rút ra đũa phép lẩm bẩm: “Lumos!”, dựa vào ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ đầu đũa phép, cậu bước nhanh về phía trước, rẽ vào một lối gần nhất, phát hiện con đường này dường như không có gì, cậu mới hướng bốn phía êm bùa bỏ qua, rồi vừa quan sát động tĩnh bốn phía, vừa lấy ra chiếc túi nhỏ mà Draco kín đáo đưa cho cậu vừa rồi.
Đó là một chiếc túi nhỏ hoa lệ đã được ếm bùa Mở Rộng Bất Khả Trị, Harry với tay vào lấy ra một số đồ vật: Một bộ dụng cụ cất đũa phép có thể cột vào bên đùi cùng một cây đũa phép thứ hai được bảo hộ không tồi, một chiếc hộp màu đen cùng một chiếc vòng cổ màu bạc pháp thuật được chạm khắc khéo léo, công phu.
Khẽ mím môi, trầm ngâm một lúc, Harry cởi ra bộ đồ bảo hộ đũa phép đeo bên tay phải của mình, đem chiếc hộp nhỏ màu đen cố định phía trên cổ tay một chút, sau đó điều chỉnh vị trí cột chủy thủ bên chân phải rồi cột thêm bộ dụng cụ chứa chiếc đũa phép thứ hai vào đùi, đeo nhanh chiếc vòng màu bạc lên cổ, giấu mặt dây vào trong cổ áo. Sau khi làm xong tất cả, Harry cất chiếc đũa phép thừa trở lại vào túi xách, rồi một lần nữa cất chiếc túi nhỏ vào túi áo. Bình tĩnh nhìn Cedric chạy qua bên người mình, sau đó chọn hướng ngược lại với Cedric chạy đi.
Sau khi chạy được một đoạn đường, Harry nghĩ đến mình tựa hồ đi lạc, cậu cẩn thận dùng bùa Chỉ Đường, phân rõ phương hướng, rồi rẽ sang một con đường phía bên trái. Con đường này không khác gì những con đường trước đó —— vắng vẻ, âm u, bị chìm trong bóng đêm, dường như toàn bộ mê cung nơi nào cũng yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức giống như chỉ có một mình cậu ở bên trong, không gặp chút trở ngại nào khi đi qua mê cung cùng cảm giác vẫn bị đôi mắt ai đó theo dõi từ trong bóng đêm, giúp Harry hoàn toàn hiểu được, chỉ là do có người giúp đỡ cậu mà thôi, tại vì sau khi ông Crouch tìm đến cụ Dumbledore truyền đạt một số tin tức nhưng cũng không khiến cụ ngăn cản người nào đó trở thành nhân viên tuần tra, cho nên cậu cũng không nên cô phụ ý tốt của người ta, tiết kiệm một chút pháp lực, ứng phó tình huống phát sinh sau đó mới là thỏa đáng.
Trong quá trình tiến vào trung tâm mê cung, tuy Harry không hoàn toàn hiểu biết, nhưng cũng chỉ gặp phải một ít phiền toái nhỏ không tính nguy hiểm: Một con Ông Kẹ, nó biến thành một Snape dần mất đi sinh mệnh khiến Harry phẫn nộ ngay lập tức ếm bùa nổ tung lên nó, một màn sương vàng khiến cho người ta đảo lộn khi vào trong nó, duy nhất có chút nguy hiểm là Nhân Sư, nhưng chỉ cần trả lời một câu đố đơn giản, Harry liền có thể vượt qua. Đến khi nghe được từ xa truyền đến tiếng thét của Fleur, Harry rốt cục đến được trung tâm mê cung, Chiếc Cốc Lửa được đặt trên một bệ đá, nó tỏa ra ánh hào quang vô cùng mê người. Harry cảm thấy ánh mắt vẫn luôn giám thị mình trong bóng tối tạm thời biến mất, cũng phải, người đó còn bận ngăn cản những dũng sĩ khác đến đây, Harry dựa vào cơ hội này, nhanh chóng đổi vị trí đũa phép đang cầm trong tay cùng chiếc đũa phép ở bên đùi phải. Sau đó hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập kiên định, Harry đưa tay cầm lấy Chiếc Cốc Lửa. Quả nhiên, từ rốn truyền đến cảm giác như bị chiếc móc khổng lồ kéo lấy lôi đi, Chiếc Cốc Lửa kéo Harry rời khỏi mê cung, ly khai Hogwarts.
~~ Hết chương 69 ~~