Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám lần này rốt cục không thể trụ lại đến hết năm học được, trước khi kết thúc năm học chừng ba tháng, trong khi đang tuần tra rừng Cấm, giáo sư Stewart bất hạnh rơi vào một cái bẫy được thiết kế vô cùng tinh xảo, người thiết kế cái bẫy này dường như rất am hiểu hành vi của giáo sư Stewart, có thể biến bùa Giải-trừ mà giáo sư Stewart tung ra trong vô thức thành đòn phản công khiến giáo sư bị thương nghiêm trọng, người thiết kế bẫy tựa hồ còn nghĩ đến việc lợi dụng loài nhện tám mắt trong rừng Cấm, cho nên mọi người phải đưa vị giáo sư Stewart vừa bị thương vừa trúng độc vào bệnh viện St.Mungo cấp cứu. Còn Hogwarts thì giống như một quả bom vừa được kích nổ, nhà Gryffindor cấp thiết muốn tìm cho ra người anh hùng đã thành công làm giáo sư bị thương, mong muốn đó là một chú sư tử nhà Gryffindor; nhà Ravenclaw hoàn toàn bị cái bẫy liên hoàn đó mê hoặc, thậm chí có những học sinh năm thứ năm hay thứ bảy không chú ý gì đến cuộc thi, mà… chỉ nghĩ đến việc nghiên cứu những ma văn bùa chú ẩn giấu trong bẫy rập cùng quy luật của chúng; nhà Hufflepuff thì vì giáo sư xuất thân từ nhà này, nên mọi người chuẩn bị rất nhiều lễ vật an ủi gửi đến St.Mungo bằng con cú mèo; còn nhà Slytherin thì trước sau như một, bảo trì im lặng không bàn luận, nhưng với những người quan tâm thì có thể thấy được trong nội bộ Slytherin có rất nhiều vũ hội được mở ra.
So với bầu không khí thoải mái của học trò, thì bầu không khí trong giáo ban trầm trọng hơn nhiều. Ngày thứ hai sau vụ việc đưa giáo sư Stewart vào St.Mungo, hiệu trưởng Dumbledore liền triệu tập bốn vị viện trưởng vào phòng làm việc của mình.
“Mọi người, muốn nếm thử chút con sên đông lạnh không? Là hương vị kẹo mới nhất đấy, cũng không tệ lắm.” Dumbledore vẫn giống như mọi lần hết lời quảng cáo loại kẹo mới, tuy rằng biểu hiện của ông vẫn như thường ngày, nhưng mấy vị viện trưởng đều nhìn ra được sắc mặt ông hiệu trưởng già đã tái xạm không còn chút huyết sắc, đó là vẻ mặt của người bệnh nặng khó qua khỏi.
“Albus, thầy không việc gì thật chứ?” McGonagall lo lắng hỏi thăm, thuận tay đẩy đĩa kẹo của Dumbledore ra xa khỏi mình, giúp những vị viện trưởng khác thở phào một hơi.
“Ta khỏe, Minerva.” Dumbledore nở nụ cười trấn an, “Ta chỉ là sắp bước vào một cuộc hành trình khác mà thôi.”
“Dumbledore!” Flitwick hét lên một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, điều ông vừa nói thật sự quá đột ngột.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng hiệu trưởng trở lên nặng nề.
“Mọi người không cần lo lắng, cái chết bất quá chỉ là một… cuộc mạo hiểm vĩ đại khác mà thôi.” Dumbledore vẫn thoải mái nở nụ cười với mọi người, “Hôm nay ta gọi mọi người tới đây không phải là vì mục đích này, được rồi, về chuyện giáo sư Stewart đáng thương, khi thầy ấy được chuyển vào bệnh viện thánh Mungo, các lương y đã nói thầy ấy cần ít nhất hai năm trị liệu mới có thể khang phục hoàn toàn.”
“Giáo sư Stewart? Úc, cạm bẫy pháp thuật đó thiết kế thật sự qúa tinh xảo, không chỉ có bùa chú che giấu cổ, mà còn có rất nhiều ma chú tấn công khác, lại lợi dụng thêm tấm lưới xa tăng cùng loài nhện tám mắt trong rừng Cấm, thật sự quá tuyệt diệu… Ách, xin lỗi.” Giáo sư Flitwick lập tức hưng phấn nói, nhưng được một nửa mới chú ý tới mình thất lễ vội vàng ngậm miệng.
“Không sao cả, sức tưởng tượng của tụi nhỏ cũng khiến ta phải vỗ tay tán thưởng, có điều nếu như giáo sư Stewart không vì việc này mà bị thương nghiêm trọng thì tốt biết bao.” Dumbledore vừa nói vừa cầm một viên kẹo ốc sên đông lạnh nhét vào miệng.
“Albus, ta đã sớm nhắc nhở ông, ngay khi đám học trò bắt đầu trêu chọc giáo sư Stewart, thì nên dùng biện pháp trừ điểm để răn đe, nhưng ông hết lần này tới lần khác nói cái gì mà giáo sư cùng học trò cần những trò đùa như thế, mới có thể kéo gần khoảng cách giữa giáo sư Stewart với tụi nhỏ hơn, kết quả thì sao?!” McGonagall phụng phịu nói, ngày trước khi Gryffindor bắt đầu giở những trò đùa với Stewart bà đã tính nghiêm phạt đám trẻ này, kết quả bị Dumbledore ngăn trở.
“Xin lỗi, Minerva, lúc đó ta đã không nghĩ tới hậu quả sự việc sẽ biến thành thế này, quả nhiên không thể xem thường tiềm năng của tụi nhỏ.” Dumbledore cũng rất phiền muộn, lúc trước chính Gryffindor khởi xướng việc giở trò đùa với Stewart, mà những trò đùa của Gryffindor thì căn bản không thể gây thương tích gì một người từng trải qua chiến tranh như Stewart, ngược lại Gryffindor luôn sùng bái những vị giáo sư có thực lực, lúc trước ông không ngăn cản cũng là muốn Gryffindor nhanh chóng tiếp nhận Stewart mà thôi. Nhưng thật không ngờ, việc này lại có thể mở rộng đến toàn Hogwarts như thế, tuy ông hoài nghi có ai đó đứng đằng sau giật dây tất cả, nhưng thân thể ông vì bùa ếm từ năm trước đến giờ càng ngày càng… suy yếu, mặc dù có Độc Dược của Severus phụ trợ, nhưng ông biết mình sắp chết rồi, ông căn bản không còn dư tinh lực mà đi điều tra mọi thứ, vốn tưởng rằng năng lực của Stewart hẳn có thể kiên trì đến trước khi ông chết, dù sao những trò đùa trước kia tuy phiền phức nhưng không tính trắc trở. Nhưng lần này, những ma chú được sử dụng không cái nào không dùng đến pháp thuật cao thâm, lại có thế thiết kế tinh xảo, hoàn toàn khép chặt, nhìn thấu hành động của Stewart, có thể thấy những trò đùa trước đây chỉ là những mánh khóe thử hành động của Stewart mà thôi. Không ngừng thử, ẩn nhẫn, sau đó một kích trúng đích, đây hoàn toàn là tác phong của Slytherin. Nhưng trong khoảng thời gian qua ông không hề nhìn ra Slytherin có chút xích mích nào với Stewart giống như ba nhà còn lại, có thể nói, trò đùa của ba nhà khác với Stewart hoàn toàn do tự phát.
“Ngày hôm nay ta gọi mọi người tới đây, là vì việc chọn hiệu trưởng tiếp theo cho Hogwarts.” Dumbledore không muốn tiếp tục cùng McGonagall nói thêm về chuyện này, nên ông nói thẳng vào mục đích nói chuyện ngày hôm nay.
“Minerva không phải hiệu phó sao?” Giáo sư Sprout nghi hoặc hỏi, bà vẫn luôn nghĩ rằng giáo sư McGonagall sẽ là người tiếp nhận chức hiệu trưởng sau Dumbledore, tin là mọi người cũng nghĩ như vậy.
“Không, Minerva xuất thân từ Gryffindor, hai vị hiệu trưởng liền nhau không thể cùng xuất thân một nhà, dạy học không đến một học kỳ cũng không có tư cách tuyển chọn vào chức vị hiệu trưởng, đây là những quy tắc chọn hiệu trưởng cho Hogwarts từ trước đến nay rồi, vốn dĩ ta dự định đề cử giáo sư Stewart tiếp nhận chức vụ này, anh chàng này hoàn toàn có năng lực để đảm nhiệm, nhưng hiện tại…” Dumbledore đưa mắt nhìn lướt qua từng vị viện trưởng một, ánh mắt sau cặp kính nửa vành trăng bỗng trở lên sắc bén.
Vừa nghe hết mọi chuyện, Snape vẫn bảo trì trầm mặc chợt nhận ra: Khoảng thời gian trước Slytherin vẫn luôn giữ một thái độ im lặng quái dị, rồi tên tiểu tử kia luôn quanh co hỏi dò mình về tình trạng thân thể của Dumbledore… Chết tiệt, tên ngu ngốc đó làm thế nào lại cùng đám Slytherin hỗn thành một đám, giở trò ngay trước mắt Dumbledore, bây giờ Chúa Tể Hắc Ám đã bị tiêu diệt, tên nhãi đó nghĩ mình lợi hại đến mức nào, cho dù bị Dumbledore phát hiện ra cũng sẽ tha thứ cậu ta sao?! May mà Dumbledore đã sắp chết!
“Dumbledore, tinh lực của ta chỉ đủ quản lý nhà Ravenclaw thôi, ta còn rất nhiều kiến thức ma pháp cần nghiên cứu.” Với loại chuyện này, giáo sư Flitwick nhỏ bé luôn phản ứng rất nhanh, lập tức nói ra lập trường của mình.
“Cái đám cây cỏ trong nhà kính đã chiếm hết tinh lực cùng thời gian của ta rồi.” Giáo sư Sprout cũng vội nói, đám học trò của Hogwarts toàn một lũ nghịch ngợm, bà cũng đâu có thừa tinh lực đi quản lý cái đám đó chứ, đặc biệt là Gryffindor.
Sau lời biện hộ của hai vị viện trưởng, tất cả mọi người có mặt trong phòng hiệu trưởng lúc này đều đưa ánh mắt nhìn về phía viện trưởng của Slytherin, người hiện giờ vẫn còn đang mải suy tư với phát hiện mới của mình, nhận thấy ánh nhìn đầy ẩn ý của mọi người, Snape nhíu mày: “Dumbledore, ông hẳn phải nhớ rõ ta chỉ còn ở lại trường học hai năm nữa thôi, chuyện này chúng ta đã thỏa thuận rất rõ ràng, ta chịu đủ cái đám cự quái chỉ biết lãng phí dược liệu này rồi!”
Snape tinh tường phát hiện ra tia nhìn hoài nghi thoáng qua trong mắt Dumbledore, hắn thầm cười nhạt: Nghi ngờ việc này do ta đứng đằng sau sao? Nếu như ông biết được người thật sự đứng đằng sau là quân cờ ông vẫn luôn bồi dưỡng bấy lâu nay —— Cậu Bé Vàng, thì ông sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?! Ngay cả cái chết của ông cũng do một tay đứa bé ngoan ngoãn kia thiết kế, ông sẽ làm gì? Một người luôn luôn phòng bị Slytherin như ông, cho dù chết cũng không muốn đem Hogwart giao cho một người Slytherin, dường như ông đã quên 12 người trong ban quản trị đa phần đều là Slytherin thì phải, lẽ nào bọn họ không biết được quy định lựa chọn hiệu trưởng kế nhiệm sao?
“Severus, anh là một Bậc Thầy Độc Dược ưu tú, tụi nhỏ được anh dạy dỗ là may mắn của chúng, ta còn không hy vọng anh rời vị trí này, giáo sư Độc Dược luôn rất khó kiếm a.” Dumbledore mỉm cười nói, trong lòng âm thầm tính toán, mặc kệ có muốn hay không, đã lên làm hiệu trưởng thì ít nhất phải nhậm chức năm năm mới được từ nhiệm, Severus kỳ thực cũng là sự lựa chọn tốt nhất, hắn căn bản không có mấy lưu luyến với chức vị này, còn ở lại nơi này cũng chỉ là vì mong muốn bảo vệ đứa con của Lily cho đến khi cậu bé tốt nghiệp mà thôi, về điểm này ngay từ khi tiếp nhận chức vị giáo sư hắn cũng đã nói rõ với ông, chỉ có điều Severus quá thiên vị Slytherin, ông rất lo tương lai của đám Gryffindor sau khi hắn nhậm chức, đám nhỏ ngay thẳng, khả ái này nhất định sẽ phải chịu nhiều ủy khuất a, cho nên trước kia ông mới muốn để Stewart… Bây giờ thì hết cách rồi, chỉ có thể để Severus nhậm chức hiệu trưởng thôi, “Severus, kỳ thực anh là một người rất ưu tú, Stewart cả cá tính lẫn tuổi đời đều không phù hợp với công việc quản lý một ngôi trường, anh cũng không cần lo lắng bản thân thiếu năng lực, anh còn trẻ, vả lại Minerva cũng sẽ trợ giúp anh, phải không nào?”
Lời Dumbledore nói chiếm được sự đồng tình của ba vị viện trưởng còn lại. tuy Snape có chút bất công, lời nói cũng có chút ác độc, tuổi cũng có chút trẻ, nhưng khí thế của anh thì đủ áp chế đám Gryffindor nổi tiếng nghịch ngợm kia, cho dù anh không được học sinh hoan nghênh, thì cũng chẳng đứa học trò nào dám trêu chọc anh, tuy nói anh mà làm hiệu trưởng thì đám Gryffindor chắc chắc sẽ rất tội nghiệp, nhưng chẳng phải còn có Minerva sao? McGonagall cũng rất thỏa mãn khi để Snape tiếp nhận chức vụ hiệu trưởng, chí ít bà sẽ nhàn hơn rất nhiều, không cần nhận hết giáo vụ về mình nữa. (Min: Giáo sư McGonagall, thật vậy sao?)
“Ta cự tuyệt, Dumbledore. Ta đã chịu đủ đám cự quái không có đầu óc đó rồi, nếu như ta sắp được giải thoát khỏi đám… này rồi, thì ta cần gì phải nhận cái chức vị đó để tự đày đọa bản thân thêm vài năm nữa chứ!” Snape có thể cảm nhận được ánh nhìn hoài nghi mà Dumbledore dành cho mình, Voldemort đã chết, đứa trẻ hắn nguyện bảo vệ cũng đã sắp trưởng thành, sau này Snape chỉ muốn quay về trang viên Prince, tập trung vào nghiên cứu những cách phối chế tìm thấy trong mật thất nữa thôi, còn về mấy chuyện làm hiệu trưởng… phiền toái này, hắn tuyệt không muốn nghĩ đến.
“Severus, ta biết điều này rất đột ngột với anh, nhưng ta vẫn mong anh thận trọng suy nghĩ một chút.” Đối với Snape cự tuyệt, Dumbledore rất thỏa mãn, chí ít dựa vào cá tính của Severus, thì sau năm năm, chắc chắn hắn sẽ đem chức hiệu trưởng quăng cho Minerva.
“Không có gì cần suy nghĩ.” Snape lạnh lùng nói ra một câu, rồi xoay người rời khỏi phòng hiệu trưởng, đối với tâm tư của Dumbledore, hắn cũng đoán được ít nhiều, Snape cũng không định trở thành một vật phẩm dùng để ứng phó quy định, đây là kiêu ngạo của một Slytherin.
Đáng tiếc mấy ngày sau, Dumbledore từ dã trần thế, Severus Snape tuy vẻ mặt tối tăm, nhưng không còn cự tuyệt chức hiệu trưởng nữa…
~~ Hết chương 82 ~~