Không được sao? Anh dù gì cũng là ông chủ của cô, cô cũng là có ý muốn tốt cho anh, không ngờ anh cũng không thèm để ý.
Chu Vi Đồng không vui mím môi, giận bản thân đã xen vào việc của người khác, đang muốn rời đi, anh đột nhiên mở miệng gọi cô ở lại.
“Ngồi xuống!”
“Sao?” Cô kinh ngạc quay đầu lại.
“Ngồi xuống, cùng tôi uống một ly.” Anh ra lệnh.
Cô có thể từ chối, thân là trợ lý cũng không bao gồm việc bồi ông chủ uống rượu giải sầu, nhưng cô vẫn ngồi xuống đối diện với anh.
Anh rót cho cô một ly rượu whisky, bỏ thêm vài viên đá trong suốt.
“Uống đi.”
Cô cầm ly rượu lên, hớp một ngụm, chất lỏng cay nồng đi vào cổ, cô khẽ bị sặc.
“Cô chưa uống qua whisky sao?” Anh đưa mắt nhìn cô.
“Đây là lần đầu tiên tôi uống.”
Anh khẽ nhếch miệng, cười như không cười, ý bảo cô tiếp tục uống.
Cô cẩn thận từng li từng tí uống từng ngụm nhỏ, xong liền đặt y rượu xuống.
Mà anh, hơi hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt âm u mơ hồ như ngọn lửa.
Anh đang nhìn cái gì? Cô có cái gì tốt mà nhìn?
Chu Vi Đồng hơi ngượng ngùng, lông mi rẽ run, giống như con chim nhỏ sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, có đôi lúc, cô cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của anh tựa như nhìn thấu qua cô, giống như nhìn một người nào đó không tồn tại ở nơi này.
Vậy người đó là ai?
Cô suy nghĩ miên man, theo bản năng chuyển động ly rượu, ánh mắt cùng với chất lỏng trong ly rượu như tản băng chìm nổi.
Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó, hơi chán nản bản thân mà thu ánh mắt trở lại, đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Chu Vi Đồng nhìn theo tầm mắt của anh, lúc này mới phát hiện ra ngoài trời có mưa, giọt mưa nhẹ nhàng chảy lên cửa sổ thủy tinh, cả thành phố được được mây mù bao phủ mông lung.
Sự yên tĩnh trong đêm mưa, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy rất buồn.
Là vì thế này, làm cho người đàn ông thường ngày mạnh mẽ phải ngồi uống rượu giải sầu một mình ở đây sao?
Cô yên lặng nhìn anh tự rót thêm ly rượu, sự lo lắng lẩn quẩn ở bờ môi, không biết phải mở lời như thế nào.
Ngược lại, anh lại lên tiếng trước.
“Làm thế nào mà cô biết anh ta?”
“Ai?” Cô ngẩng người.
“Bạn trai cô.” Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa sổ ngắm trời mưa, cô không thể hình dung được bản thân anh nghĩ cái gì.
Anh làm sao tự nhiên đối với cô cảm thấy có hứng thú? Chắc là anh không tìm được những người khác để tâm sự chăng?
“Rất nhàm chán, chắc anh không muốn biết.” Xem như giữa hai người rất hạn chế chủ đề để nói chuyện, cũng sẽ không nói đến chuyện tình cảm của cô được? Họ có thể nói về công việc, chính trị, thậm chí là tin bát quái của các minh tinh……..
“Nói.” Anh khăng khăng muốn nghe.
“Chính là………..Gặp nhau ở hội sách.” Kỳ lạ, mặc dù cô không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, có lẽ vì tâm trí của cô không xóa được khuôn mặt cô đơn.
“Hội sách? Hội sách quốc tế Đài Bắc sao?”
“Đúng vậy. Lần đó nhà xuất bản tham gia triển lãm, tôi được phái đi trông coi gian hàng, anh ấy đi mua trò chơi bên khu hàng hóa. Kết quả anh ấy không cẩn thận đụng vào tôi…Tôi ngã bị trẹo chân, anh ấy liền cảm thấy áy náy. Hôm sau liền mua một phần quà, còn gửi đến nhà xuất bản cho tôi.”
“Hai người cứ như vậy mà bắt đầu kết giao hay sao?”
“Cũng không phải, lúc vừa bắt đầu chỉ liên hệ bằng email, sau đó anh ấy hẹn tôi cùng đồng nghiệp đi ăn thịt nướng để làm quen, sau đó đi xem phim, ăn cơm, sau đó……..”
“Liền kết giao rồi hả?” Anh không kiên nhẫn tiếp lời.
Đã nói rất là nhàm chán rồi, chính anh kiên trì muốn nghe.
Cô khó chịu thở dài, tức giận trừng mắt với anh, đúng lúc anh cũng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, một tia lửa nhỏ lóe lên.
Hơi thở của cô hơi bấn loạn, vội vàng di chuyển tầm mắt, lặng lẽ điều chỉnh lại hô hấp.
Chuyện gì xảy ra? Sao cô lại khẩn trương như vậy, trái tim thậm chí đập rất nhanh.
“Cô thích anh ta ở điểm nào?” Anh lại hỏi.
“Sao?” Vấn đề này thật khó hiểu.
“Liền………Thích nha.” Thích là không có lý do.
“Phải có điều gì đặc biệt làm cô động lòng chứ?” Anh cố ý truy hỏi.
Nó ở đâu? Chu Vi Đồng nháy mắt vài cái, khẽ nâng ly rượu lên. Từ từ uống một ngụm, mùi rượu nồng đã làm cô hơi say.
“Có lẽ là vì………….Tính tình anh ấy hơi giống trẻ con.”
“Tính trẻ con?”
“Mỗi lần anh ấy nói về trò chơi điện tử, sẽ cười rất vui vẻ, rất tươi sáng, giống như đứa trẻ mới lớn------nhìn, không có tâm cơ.” Nói xong, cô không khỏi mỉm cười, thản nhiên, nụ cười mang theo chút mơ mộng.
Anh nhìn chằm chằm nụ cười của cô, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nâng ly rượu trong tay uống cạn.
“Cho nên cô thích cái loại đàn ông ngu xuẩn đó sao?”
“Một đáng mày râu tối ngày chỉ biết chìm đắm vào trò chơi điện tử, còn không phải ngu xuẩn sao?”
“Là con người cũng phải giải trí, đó là thú vui của anh ấy.” Mặc dù gần đây cô cảm thấy không thích anh ấy quá tập trung vào trò chơi điện tử, lạnh nhạt với cô, nhưng cô vẫn mở miệng bảo vệ bạn trai.
“Thú vui.” Anh cười lạnh.
“Dù sao cũng tốt hơn cả ngày chỉ biết làm việc điên cuồng………”
Lời vừa nói ra, cô liền hối hận, lời châm chích này quá mạnh mẽ, ai cũng có thể nghe được là cô đang mỉa mai anh.
Cô cho là anh sẽ tức giận, giống như ngày bình thường sẽ nổi đóa với cô, nhưng anh lại không nói tiếng nào, trậm lặng, ngồi yên lặng uống rượu.
Cô ngược lại cảm thấy hơi áy náy.
“Tôi thấy……Khụ, chuyện của tôi cũng không có gì đặc biệt…., không bằng nói về Phó tổng đi, anh hẳn là cũng có bạn gái?”
Anh đương nhiên hiểu cô đang muốn nói sang chuyện khác, hóa giải bầu không khí lúng túng, nhưng cũng không làm khó cô, lắc lắc ly rượu, tựa như chế giễu.
“Không phải nhân viên các người suốt ngày luôn bàn về tin bát quái của ông chủ sao? Cô lại không biết là tôi không có bạn gái?”
Đáng ghét, anh nói chuyện nhất định phải đáng đánh như vậy sao?
Cô khẽ cắn răng, cố gắng mở miệng, tươi cười nói: “Tôi nghe nói hiện tại Phó tổng không có bạn gái, nhưng mà tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, với điều kiện của Phó tổng, làm sao có thể không kết giao bạn gái được?”
“Ai nói tôi không kết giao được?” Anh bác bỏ.
“Cho nên là do chính anh không tìm được đối tượng sao?” Cô quan tâm hỏi anh, bọn họ là con cái nhà giàu có, cho dù ‘bất đàm luyến ái’, bên cạnh nhất định sẽ có những phụ nữ xuất sắc để kết giao, hiếm có như anh, chỉ có làm bạn với công việc.
“Phụ nữ rất phiền toái.” Đây là đáp án của anh.
“Chẳng lẽ Phó tổng chưa từng kết giao bạn gái sao?” Cô không biết bản thân thế nào? Có lẽ là do uống một chút rượu, cảm giác say thúc đẩy cô trở nên mạnh dạn hơn, dám theo đuổi đề tài này.
“Tôi có kết giao với bạn gái hay không, mắc mớ gì tới cô?” Anh không khách khí lên giọng.
“Vậy chuyện của tôi và bạn trai quen nhau thế nào, cũng không liên quan đến Phó tổng nha.” Cô cũng không khách khí bật lại.
Nghiêm Sâm trừng mắt với cô.
Cô cũng trừng mắt lại.
Hai người trừng mắt với nhau một hồi, anh cảm thấy kinh ngạc vì sự gan dạ của cô, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
“Tôi đương nhiên đã từng kết giao bạn gái, mười sáu tuổi, đã trải qua lần đầu tiên, là ở trên xe.” Anh thong thả lên tiếng.
Cô đang uống rượu, nghe vậy liền bị sặc, ho khan mấy tiếng.
“Tôi không có………..Hỏi anh loại chuyện đó.” Cô thẹn thùng cau mày, gò má hơi ửng hồng, giống như đóa hoa sen nở rộ.
Anh quan sát, dường như cảm thấy rất thú vị.
“Cô thì sao?”
Cô như thế nào? Hỏi cô lần đầu tiên trải qua như thế nào sao? Anh tự nhiên lại hỏi cô về vấn đề này.
Cô tức giận, đặt ly rượu xuống, kiên quyết đứng dậy.
“Tôi trở về phòng trước, Phó tổng cứ từ từ mà uống.”
Lúc này anh cũng không giữ cô ở lại, để cho cô rời đi, cô trở về phòng, leo lên giường, suy nghĩ lung tung, trằn trọc khó ngủ.
***
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy nghe âm truyền từ ngoài cửa.
Không biết là anh đã trở lại chưa?
Theo trực giác cô vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe, có tiếng bước chân vọng lại, anh dường như đã uống say, bước chân không vững, kế đến, một tiếng động lớn vang lên.
Cô giật mình, lật mình bước xuống giường, đi ra phòng ngủ, hoảng sợ khi thấy anh nằm sấp trên mặt đất.
Cô cuống quít tới đỡ anh: “Phó tổng, anh không sao chứ?”
Anh không có trả lời, được cô dìu đứng dậy, mặc dù vô tri vô thức, nhưng không mất đi phẩm chất, không gây ầm ĩ làm náo loạn khi say rượu, lặng lẽ quay trở lại giường ngủ.
“Anh có muốn uống chút nước không?” Cô hỏi.
Anh lắc đầu, đưa tay muốn kéo cà vạt, động tác chậm rãi, một hồi lâu vẫn không kéo xuống được.
Cô nhìn thấy, chủ động nghiêng người, giúp anh tháo cà vạt xuống, gỡ bỏ trói buộc ở cổ áo.
Anh cuối cùng cũng có thể hít thở, khẽ mở mắt ra, say mê nhìn cô.
“Tiết Xán Tâm……….” Anh nhỏ giọng kêu.
‘Xán Tinh’ hay là ‘Tiết Xán Tâm’? Đó là ai? Là người yêu cũ của anh sao?
Cô mờ mịt khó hiểu, anh đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô về phía anh, cô nhất thời không chú ý, té nhào vào trong ngực anh.
Cô hoảng sơ. “Phó tổng!”
“Tiết Xán Tâm…………” Anh nhận thấy cô hơi giãy giụa, giương cánh tay ôm chặt lấy cô.
“Tiết Xán Tâm……., không cho phép em cử động, em nói rõ ràng cho tôi…..”
“Tôi không phải là Tiết Xán Tâm……..” Cô hoảng hốt giải thích.
“Anh nhận nhầm người rồi Phó tổng.”
“Tôi nhận nhầm?” Anh nghi ngờ cau mày, vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má ửng hồng của cô, nhìn vào mắt cô, bối rối như người vô tội.
Tim cô đập rất nhanh, cả người nóng lên.
“Tôi không phải là người anh đang nghĩ đến, anh…………Nhìn nhầm rồi”
Anh giữ chặt sau gáy của cô, kéo gương mặt của cô hướng về phía mình, dường như muốn nhìn cho rõ hơn.
“Cô không phải là Tiết Xán Tâm………..?”
“Tôi không phải.” Cô nói nhỏ, cố gắng tạo khoảng cách với anh.
Khoảng cách hơi mập mờ.
Cô run rẩy thở hổn hển, mãnh liệt đến mức cô nghe thấy rất rõ ràng, cô rất sợ anh nghe thấy, hơi thở không ổn định đầy bất an của cô.
Không biết có phải anh đã nghe thấy, ngón tay cái sờ vào cánh môi mềm mại của cô.
“Đúng rồi.” Một hồi lâu anh mới cất tiếng nói.
“Cô là Chu Vi Đồng.”
“Phải, tôi là Vi Đồng.”
“Cô không có đeo mắt kính.”
“Bởi vì đi ngủ, nên tôi không đeo……...”
“Sau này ở trước mặt tôi đừng lấy xuống.”
“Vì sao?”
Anh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn cô, tâm tư của cô hơi hoảng loạn. Anh dường như đang chỉ trích cô, chỉ trích cô không phải là người anh đang nhớ tới.
Anh hơi dùng lực đẩy cô, do không chú ý nên cô bị đau ở cổ tay.
Cô là Chu Vi Đồng, không phải là người anh luôn nhung nhớ Tiết Xán Tâm…., đối với anh mà nói liền không có chút giá trị? Không đáng để quý trọng hoặc tỏ ra lịch sự.
“Cô đi ra ngoài đi.” Anh lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách.
“Vâng, Phó tổng ngủ ngon.”
Cô xoay người rời đi, nhẹ nhàng đi ra cửa, lặng lẽ, tạo ra khoảng cách an toàn giữa hai người.