Đến cuối cùng………. Chuyện gì đã xảy ra?
Một giờ sau, khi Chu Vi Đồng ngồi trước bàn ăn ở một nhà hàng hải sản, trước mặt là một bữa ăn thịnh soạn, mùi thơm kích thích vị giác của cô, cô rất muốn ăn nhưng không có cách nào động đậy.
Bởi vì tinh thần của cô còn rất hốt hoảng, chính bản thân cô cũng không tin được chuyện vừa xảy ra.
Cô thật là đã nhìn thấy bạn trai cùng người phụ nữ khác lên giường sao?
Việc người đàn ông lỏa thể vội vã triền miên môi lưỡi cùng đối phương, đúng là anh thật sao? Là Hoàng Khải luôn có hứng thú với các trò chơi điện tử đây sao?
“Ăn đi!” Nghiêm Sâm ngồi đối diện với cô, quan sát thần sắc đờ đẫn của cô một lát, lấy đôi đũa đưa cho cô.
Cô kinh ngạc nhận lấy, giương mắt nhìn anh.
Ngày hôm nay người đàn ông này đã giúp cô ăn mặc thật xinh đẹp, tự mình lái xe đưa cô đi gặp bạn trai. Sau đó lại bắt gặp cô bị đả kích tổn thương tinh thần, che chở đưa cô rời đi.
Anh đưa cô đến một khách sạn trong nội thành Tân Trúc, đặt hai gian phòng, ra lệnh cho cô tắm nước nóng. Sau đó không biết từ chỗ nào lại đưa cho cô một bộ quần áo sạch sẽ, muốn cô thay.
Kế đến, đưa cô đến một nhà hàng hải sản ở gần đó để ăn khuya.
“Cả buổi tối hôm nay cô chưa ăn gì, bụng nhất định rất đói phải không? Mau ăn đi!”
Tối nay anh cũng chưa ăn gì mà? “Anh…….. Không phải nói muốn đi Đài Trung gặp bạn bè hay sao?”
Anh sững sờ, hiển nhiên là quên cái cớ tạm thời này, nhưng anh không hổ danh là người đàn ông lăn lộn trên thương trường, nhanh chóng thu lại nét mặt.
“Công ty bạn tôi tạm thời có việc, xem như xui xẻo một chuyến.”
“Ồ.” Không phải như thế, cô biết là anh đang nói dối.
Anh giống như cũng nhìn ra là cô không tin, ánh mắt xẹt qua vẻ lúng túng.
Cô lặng lẽ nhìn anh, tiếng lòng chậm rãi thắt lại…………. Tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy?
“Sao còn chưa ăn?” Anh lên tiếng thúc giục.
“Ah.” Cô cầm đũa, ánh mắt lướt qua bàn thức ăn đầy đủ màu sắc và hương vị, cuối cùng cô chọn món tôm noãn xào trứng, miễn cưỡng ăn được vài miếng liền hạ đũa.
“Ăn không vô sao?” Anh cau mày nhìn cô.
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Bởi vì bạn trai cô sao?” Anh hỏi trực tiếp một cách sắc bén.
Cô run lên, sắc mặt bỗng trắng lên, lông mi khẽ rũ xuống. “Tôi không ngờ………. Không ngờ anh ấy sẽ……………..”
Anh trầm giọng tiếp lời. “Không ngờ anh ta sẽ bắt cá hai tay sao?”
Cô lần nữa gật đầu, vừa định mở miệng liền nuốt vào. “Vậy không……… Giống như anh ấy.”
“Chẳng lẽ cô lại muốn tìm lý do cho anh ta nữa hay sao?” Sắc mặt Nghiêm Sâm trầm xuống, ánh mắt tối lại.
“Chằng lẽ cô lại tin tưởng lời nói của anh ta, mọi chuyện là do người phụ nữ đó chủ động quyến rũ anh ta hay sao?”
Cô không trả lời ngay, đưa tay cầm ly nước, ngón tay giữ chặt. “Tôi nghĩ…….. Nói không chừng mọi chuyện chính là như vậy.”
Anh bỗng nhiên đập bàn. “Cô tỉnh táo lại một chút cho tôi! Chu Vi Đồng!”
Cô giật mình, hơi lo sợ giương mắt nhìn, nhận lấy ánh mắt như lửa đốt của anh.
Vì sao anh lại kích động như thế?
Ánh mắt rực sáng của anh trừng cô. “Cái loại đàn ông không biết chịu trách nhiệm đó, vì sao cô lại còn thay anh ta kiếm cớ? Anh ta chẳng những không trung thực, càng tệ hơn khi đẩy mọi lỗi lầm sang cho người khác! Đừng nói với tôi là cô định tha thứ cho anh ta!”
“Tôi không có, tôi không phải……….” Nhìn thấy anh tức giận, không biết tại sao, cô nhất thời luống cuống, lo lắng giải thích. “Tôi định nói………”
“Mí mắt cô sưng lên rồi.” Anh bỗng cắt đứt lời nói của cô.
Cô sửng sốt.
“Vừa rồi khóc thật lâu phải không?” Ánh mắt sắc bén không chút nhu tình bắt bẻ cô.
“Đã khóc ở trong mưa, lúc tắm cũng khóc, cô rất đau lòng phải không?”
“Tôi………..” Cô cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cảm xúc đang sôi trào mãnh liệt.
“Cô đúng là ngốc.” Anh đưa ra kết luận.
“Cái gì?” Cô rung động, không thể tin được trừng mắt anh.
Anh bĩu môi, dáng vẻ khinh thị. “Vì chuyện tình cảm với loại đàn ông chưa trưởng thành đó, bị hắn ta cũng không biết làm sao, chỉ biết khóc, còn trăm phương ngàn kế muốn tìm lý do để tha thứ cho hắn ta……… Không phải ngốc thì là cái gì? Tôi nghi ngờ đầu óc của cô để quên ở nhà bạn trai cô không có mang theo ra ngoài.”
“Anh……”
Toàn thân cô phát run, âm thầm bấm chặt lòng bàn tay. Anh hà tất phải nói chuyện hà khắc như vậy sao?
“Anh không có hiểu……….”
“Tôi là không hiểu được đầu óc của người phụ nữ này có cấu tạo như thế nào? Cô không nhìn ra bạn trai cô, căn bản là không nghiêm túc với cô sao? Ngày đó cô ở Nhật Bản thay hắn ta xếp hàng lại gặp trời mưa, cô có biết hắn ta gọi điện đến nói như thế nào không? Biết rõ là cô đang bị sốt, thế nhưng chỉ quan tâm đến việc là cô không giúp hắn ta mua trò chơi điện tử! Đây chính là bạn trai cô, cô đến bây giờ vẫn không nhìn rõ hắn ta sao? Con mắt của cô bị mù sao?”
Từng câu từng chữ của anh sắc bén như dao cắt, chuẩn xác khoét sâu vào trái tim cô.
Tại sao lại có người nói chuyện tàn nhẫn như vậy, vô tình như vậy? Anh không biết là cô đang bị chảy máu sao? Bởi vì bị bạn trai phản bội cùng với lời nói sắc bén của anh làm cô co rút lại.
Cô quật cường nâng cằm lên, không muốn biểu hiện sự yếu ớt ở trước mặt anh, nhưng trong ánh mắt cũng không giấu được vẻ đau buồn, mờ mịt nước mắt.
Cô không muốn khóc, hết lần này đến lần khác cố đèn nén đau thương.
“Tôi không có mù, đầu óc…….. Cũng không có vấn đề.” Cô run giọng nói rõ.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với cô?”
“Tôi chỉ là………. Không tin, Hoàng Khải rất mê chơi trò chơi điện tử, anh ấy không giống như những người đàn ông khác, sẽ có hứng thú với người phụ nữ khác. Anh ấy không phải là loại người đó……… Sẽ không khống chế được dục vọng, anh ấy…….” Cô không biết nên giải thích như thế nào, xấu hổ, ảo não, sỉ nhục, đủ các loại tâm tình đang kìm nén trong ngực, làm cô thở không nổi.
Anh bỗng chốc nheo mắt lại, nhạy bén bắt bẻ lời nói mạch lạc của cô.
“Ý của cô muốn nói bình thường hắn ta không có dục vọng gì sao?”
“………….”
“Hắn ta không có cùng với cô lên giường sao?”
Anh nhất định phải hỏi những việc này sao? Cô căm giận nhìn anh.
Mà anh bỗng chốc cũng im lặng, ánh mắt âm trầm bất định.
Cô nhìn không ra suy nghĩ của anh, càng thêm xấu hổ. Lần này thì anh đã biết, bình thường bạn trai cô đối với người bạn gái này không có ‘tình dục’, quay lưng lại có thể cùng bạn gái quen biết trên mạng lên giường.
Càng nghĩ càng khó chịu, cô đột nhiên đứng dậy. “Anh từ từ ăn, tôi về khách sạn trước…….”
“Ngồi xuống!” Anh ra lệnh.
Cô cắn môi, không thèm để ý.
“Tôi nói cô ngồi xuống.” Anh không khách khí nắm chặt cổ tay cô, kéo cô yên vị lại ghế ngồi.
Cô căm giận xoay mặt.
“Cho nên cô vì chuyện này mà không tin tưởng vào bản thân sao?” Anh ung dung hỏi.
“Bởi vì bạn trai cô không nhớ tới cô, thà lên giường với người phụ nữ khác, cho nên cô bắt đầu nghi ngờ sức quyến rũ của bản thân.”
Vì sao lúc nào anh cũng nói trúng tim đen như vậy!
Cô vừa thẹn vừa cáu, cố kìm nén kích động muốn cầm kim vá cái miệng đẹp đẽ kia lại của anh.
Cười nhạt một tiếng. “Cô vốn không có sức quyến rũ của phái nữ, chuyện này có gì đâu phải nghi ngờ nữa?”
Anh nói cái gì chứ?
“Không có ánh mắt, không có đầu óc, không có sức quyến rũ, càng nói lại thấy người phụ nữ này thật thảm.”
Nói đủ rồi chưa?
“Không trách được bạn trai cô sẽ bắt cá hai tay…………”
“Nghiêm Sâm!” Cô dùng sức vỗ bàn, so với lần vỗ bàn trước của anh càng vang dội hơn, kích động hơn, cô thậm chí quên người đàn ông trước mặt là ông chủ, không nên gọi thẳng tên của anh. Cô chỉ biết nếu như có thể, cô thật muốn ở tại chỗ này nhéo anh vài cái.
“Anh không cần quá đáng như vậy!”
“Tôi quá đáng sao?” Anh không thèm để ý tới sự tức giận của cô ở trong mắt, khẽ nhếch môi cười. “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
Trời! Cô thật rất hận anh!
“Anh nói chuyện nhất định phải đả thương người khác như vậy sao? Anh căn bản không hiểu……. Tôi đã rất khổ sở! Giống như người đàn ông vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa trải qua đả kích như thế này sao? Anh không thể nào hiểu được bị người khác phản bội có rất nhiều đau thương, tôi đối với hai đoạn tình cảm trước đây đều nhanh chóng chia tay, tôi đã nghĩ rất kỹ đoạn tình cảm này với Hoàng Khải, tôi rất nghiêm túc…….. Mặc dù tôi biết rõ chúng tôi có nhiều điểm không hợp nhau, tôi biết rõ anh ấy cũng không yêu thương tôi nhiều lắm, tôi cũng biết rõ, cũng biết………..” Cô đột nhiên nghẹn ngào, nhiều uất ức dây dưa không hồi kết.
Cô đã sớm biết, một ngày nào đó bọn họ sẽ chia tay, chỉ là cô vẫn phí công kéo dài cái ngày đó ra.
Mẹ thường nói cô ngốc, nói với cô là Hoàng Khải giống như không thương cô, so với anh ấy dường như xem cô là người giúp việc làm theo giờ, thật ra thì cô cũng hiểu, chỉ là bản thân không muốn thừa nhận.
Cô rất hối hận, cảm giác mình thật ngốc thật ngây thơ, đối với việc bạn trai lên giường với người phụ nữ khác, cô rất đau lòng, vậy mà anh lại còn cười nhạo cô!
“Vì sao anh lại nói với tôi như vậy?” Cô rưng rưng oán anh, trừng mắt với anh.
“Anh có biết chuyện mọi người ở sau lưng anh đều gọi anh là ‘Diêm La Lãnh Huyết’ hay không? Có biết anh không được mọi người hoan nghênh? Tất cả mọi người đều hận anh.”
“………. Tôi đều biết rõ.” Mặt anh không chút thay đổi.
“Nếu biết, tại sao phải làm như vậy để mọi người oán trách anh? Anh rõ ràng có thể…………… Rất dịu dàng mà. Lúc chiều còn đối xử với tôi rất tốt.”
Thật ra thì mấy phút trước kia, anh đối với cô rất tốt.
Bỗng nhiên Chu Vi Đồng dừng lại, nháy mắt mấy cái, nháy đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, dần dần nhìn rõ mặt anh.
Anh vẫn nghiêm mặt như cũ, cơ thể căng cứng, nhưng đôi mắt rất thâm sâu, dường như ẩn chứa một cái gì đó.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cô không thể xác định được, nhưng có thể cảm nhận được một tia ấm áp.
Ánh mắt cô nhìn xuống, dừng lại trên bàn tay của anh, anh đang cầm một đôi đũa, hơi dùng sức bóp chặt, cô nhìn, thoáng chốc hiểu rõ.
Anh không cố ý làm tổn thương đến cô, chỉ là anh dùng loại phương thức này để che giấu tình cảm của bản thân, lời thật sự anh muốn nói, được ẩn chứa trong lời nói của anh.
Suy nghĩ của anh là gì?
Cô thẩn thờ nhớ lại anh đã tìm cách mua cho bạn trai cô trò chơi điện tử, mời cô ăn cơm trưa, tự mình đưa cô đến I-Fashion thử quần áo thay đổi bản thân, còn tự mình lái xe đưa cô đến Tân Trúc………….
Có lẽ anh, chỉ muốn cổ vũ cho cô?
Cô nhìn anh, thật sâu, nhìn vào đôi mắt của anh. “Anh cảm thấy…… Hiện tại tôi phải làm như thế nào mới phải?”
Nghiêm Sâm hơi dừng lại, không nghĩ tới đột nhiên cô lại tỉnh táo, hỏi ý kiến của anh, đũa đang cầm trong tay đột nhiên bị anh bẻ gãy. Anh ngẩn người, đối với cảm xúc hơi quá mức của mình bất mãn cau mày, hít sâu một cái, lúc này mới khàn giọng cất tiếng nói.
“Rất đơn giản, miễn là từ nay về sau cô thay đổi bản thân tốt hơn, để cho người đàn ông không biết quý trọng cô phải hối hận,.....