Nếu dì đã không phản đối, vậy thì anh an tâm, gật đầu một cái nói với dì. “Dì Canh, con đi xem Nhiên Nhiên trước.” Sau đó anh gõ cửa ý nói mình muốn vào, rồi đẩy cửa bước vào.
Tiêu Nhiên vốn không ngủ, nghe được tiếng động, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, vừa thấy Dĩ Nặc, lập tức xụ mặt xuống. “Cậu tới đây làm gì? Hôm qua tôi nó rõ ràng lắm rồi.”
Dĩ Nặc ngồi ở mép giường, đẩy cô một cái. “Nhưng mà cậu chưa có nghe câu trả lời của tôi.” Lại đẩy cô cái nữa, “Cậu nghe một chút đi…”
Tiêu Nhiên hơi tức giận, ngồi dậy, nhìn Dĩ Nặc, “Cái gì……”
“Có lẽ trong cuộc sống trước kia của tôi có vui đùa, nhưng tôi sẽ không đùa giỡn với cậu, dù sao chúng ta đã quen biết nhiều năm, nếu như tôi không thích cậu mà đi tỏ tình bậy bạ, vậy chẳng khác nào tôi không quý trọng cậu……” Anh nắm lấy tay cô lại bị cô né tránh.
Tiêu Nhiên thở dài, bất đắc dĩ nói, “Cậu đủ chưa? Muốn diễn cũng đừng diễn ở trong nhà…… Cậu lấy tôi làm bia đỡ đạn để chia tay với Doanh Ngọc còn chưa đủ sao, lại còn diễn đến tận bây giờ……”
Dĩ Nặc nhìn dáng vẻ không chịu thừa nhận của cô, đành phải tự mình nhích lại gần cô, bất thình lình hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô, lại còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt.
Tiêu Nhiên đẩy anh ra. “Cậu điên rồi hả!” Sau đó muốn dùng khăn giấy lau miệng mình.
Dĩ Nặc ngăn cô lại, nghiêm túc nói: “Cậu cho rằng tôi không nghĩ đến cha mẹ chúng ta sao? Ngộ nhỡ không thành, cha mẹ cậu còn chưa nổi giận, cha mẹ tôi đã bẽ gãy cổ tôi rồi, mẹ tôi xem cậu như bảo bối, cậu còn không biết sao?”
Những lời này nghe cũng có lý, lúc bình thường nhất định Tiêu Nhiên sẽ nói một câu: “Có lý cái rắm.” Nhưng đây là chuyện liên quan đến mình, cô không biết phải làm sao bây giờ. Có nên tiếp nhận Dĩ Nặc hay không…… Lúc trước thích cậu ấy, vẫn luôn mong muốn được ở bên cạnh cậu ấy, tâm tình lúc đó đã đi nơi nào rồi ~
Hít thở thật sâu, phát hiện mình vẫn không có can đảm gật đầu. “Bây giờ tôi còn đang quen Nhược Hạo……” Tự mình còn thấy lý do này thật gượng ép.
Dĩ Nặc nhìn Tiêu Nhiên, “Cậu thích anh ta nhiều hơn thích tôi?”
Thấy cô yên lặng cúi đầu, Dĩ Nặc cứng rắn nói: “Nhìn vào mắt tôi, không được nói dối.” Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, nói thật nhỏ. “Không phải.”
Dĩ Nặc cuối cùng cũng đã vứt bỏ được sự thấp thỏm ở trong lòng, tựa vào đầu giường. “Nếu đúng là vậy, tại sao cả hai chúng ta đều thích đối phương lại không thể ở bên nhau hả?”
Nhìn gương mặt đẹp trai đến bức người này, có biết bao người si mê muốn được nâng khăn sửa túi cho cậu ấy, mình thật sự là chân mệnh thiên nữ của cậu ấy sao? Vào lúc này, Tiêu Nhiên vẫn còn do dự.
Kéo chăn lên, cô tức giận nói, “Nếu như sau này chúng ta chia tay, gặp mặt nhau lại giống như người xa lạ thì làm thế nào? Tôi không muốn như vậy, tôi ngủ.”
Dĩ Nặc kéo kéo chăn cô. “Vậy, chúng ta không chia tay có được không?”
“Loại hứa hẹn này cũng giống như nước lọc, cậu phải hiểu rõ hơn tôi chứ. Dù sao cậu cũng không thích hợp với tôi.” Những lời này là nói cho Dĩ Nặc nghe, đồng thời cũng tự khuyên mình không nên xúc động nhất thời.
Kéo chăn ra, Dĩ Nặc hơi tức giận nói: “Phương Tiêu Nhiên, cậu biết tôi làm bạn trai cậu thì sẽ như thế nào sao? Nói chắc chắn như vậy không phải quá bất công sao?”
Tiêu Nhiên đỏ mặt, nói lớn tiếng. “Thật xin lỗi, tôi không phải là cô gái kinh nghiệm tình trường dày dặn, trong đời tôi chỉ có một lần yêu đương đã bị làm cho thương tích đầy mình, cho nên tôi không muốn bị tổn thương nữa. Ở bên cạnh cậu tôi đã thấy quá nhiều ví dụ thực tế rồi, cậu muốn tôi phải có dũng khí đó như thế nào đây!”
“Nhiên Nhiên, nếu như không tin tôi, thì tin trái tim tôi có được không? Cũng hãy tin tưởng cậu, nhân lúc bây giờ còn chưa muộn hãy để cho chúng ta ở bên nhau có được không?”
Tiêu Nhiên không có phản ứng gì, Dĩ Nặc cũng không nói nữa, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nói vài câu với dì Canh, rồi anh qua nhà đối diện cầm đồ đạc của mình trở về nhà.
Nhược Hạo gửi tin nhắn cho Tiêu Nhiên, “Về nhà an toàn không? Em và Dĩ Nặc sao rồi?”
Không tự chủ được, nhấn gọi cho Nhược Hạo, điện thoại được nhận ngay: “Tiêu Nhiên!”
Cô biêt trong lòng mình luôn có sự tồn tại của Dĩ Nặc, mà Nhược Hạo lại là một người luôn cẩn thận, quan tâm người khác, cho nên có thể anh đã phát hiện tâm tư cô từ trước. Với anh, Tiêu Nhiên chỉ có thể nói cãm ơn và xin lỗi, “Nhược Hạo, tối hôm qua em về đến nhà rồi. Em……”
Nhược Hạo vẫn ở làng du lịch, tránh mặt mọi người để nghe điện thoại. Từ tối hôm qua đến giờ, anh luôn canh chừng điện thoại, chỉ sợ Tiêu Nhiên sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại đến.
“Em ở chung với Dĩ Nặc?” Tim của anh rất đau, nhưng ngoài mặt lại điềm tĩnh như không có chuyện gì.
Tiêu Nhiên cắn môi,”Thật xin lỗi.”
Câu này đã không cần nói nữa, bởi vì những tổn thương kia sẽ không vì những áy náy này mà biến mất. Hơn nữa, đây chính là lựa chọn của anh, không liên quan đến cô. “Tiêu Nhiên, em quyết định ở bên cạnh cậu ta rồi sao?”
Loại chuyện thế này thì cô muốn nói trực tiếp với anh, không muốn nói qua loa trong điện thoại, như vậy là không tôn trọng Nhược Hạo.
“Nhược Hạo, khi anh trở về, chúng ta gặp mặt rồi nói.”
Nhược Hạo gật đầu, “Cũng được, anh đã hiểu rõ đáp án của em rồi, vậy thứ hai chúng ta gặp nhau, được không?”
Tiêu Nhiên không nói chuyện muốn hẹn gặp Nhược Hạo cho Dĩ Nặc biết, bởi vì cho dù nói rõ ràng với Nhược Hạo đi chăng nữa, thì cô vẫn không đủ can đảm để cùng Dĩ Nặc dắt tay nhau.
Nhược Hạo nhìn thấy Tiêu Nhiên, cảm thấy rất ngạc nhiên, nói, “Có chuyện gì không như ý ư? Sao sắc mặt em tệ đến vậy?”
Tiêu Nhiên lúng túng nhếch miệng, “Không có việc gì, chỉ là không biết phải mở miệng như thế nào với anh……”
Anh nở nụ cười ấm áp để cô giải tỏa sự lúng túng và căng thẳng của mình, Nhược Hạo gật đầu, “Đây là chuyện nằm trong dự đoán của anh, cho nên em cứ nói thẳng với anh.”
Nghe anh nói vậy, giống như anh đã biết mọi việc, “Sao anh biết em muốn nói gì?”
“Em lựa chọn ở bên cạnh Khương Dĩ Nặc, nên chia tay với anh.” Nhược Hạo nói rất ngắn gọn, nhưng cũng là chuyện Tiêu Nhiên không dám nói.
Lời nói của Nhược Hạo làm cho Tiêu Nhiên nở nự cười tự giễu, “Xem ra em cũng là người rất tùy tiện, không có chút trách nhiệm nào trong chuyện tình cảm.”
Tay anh vỗ nhẹ tay cô, tỏ vẻ an ủi, “Không nên nói mình như vậy, thật ra thì anh cũng từng làm chuyện mình không chắc chắn, cho nên cũng có tình trang kết quả không được như mong muốn, nhưng mà……” Đôi mắt của anh sáng ngời sau gọng kính màu vàng kim, “Anh chỉ hi vọng em có thể vui vẻ, đừng làm mình mệt mỏi như vậy.”
Đôi mắt Tiêu Nhiên hơi ửng hồng, “Anh, tha thứ cho em?”
Anh gượng cười, buông tay ra, “Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.” Tiêu Nhiên tỏ vẻ đồng ý, Nhược Hạo lại nhạy cảm phát hiện có không được vui, “Sao vậy? Ở bên cạnh Dĩ Nặc không được thuận lợi sao?”
Bạn trai cũ mới vừa chia tay lại trở thành cố vấn tình cảm của mình, thế giới này cũng thật kỳ diệu, Tiêu Nhiên nói, “Em và Dĩ Nặc còn chưa có đến mức đó, dù sao em cũng hiểu rõ cậu ấy là người như thế nào. Em không có can đảm để thử.”
Nhược Hạo cũng rất rõ tiếng tăm của Dĩ Nặc, nhìn Tiêu Nhiên, “Sao em lại vội vã nói rõ ràng với anh?”
Tiêu Nhiên lúng túng cười cười, “Cho dù thế nào đi nữa thì đều không công bằng với anh, nên em phải nói……”
Nhược Hạo gật đầu, “Tiêu Nhiên, em đúng là một cô gái tốt, bất quá anh nghĩ em đã dần có can đảm rồi, nếu không sẽ không nói rõ với anh, em phải có lòng tin vào tương lai của hai người mới đúng.”
Lòng tin sao? Chỉ sợ là tường đồng vách sắt mà đối mặt với người đàn ông kiêu ngạo, trăng hoa đó cũng sẽ sụp đổ. Bởi vì quá quý trọng thường rất dễ mất đi.