Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 36

Tiêu Nhiên ngồi dậy, nhìn thấy chăn trên người mình, hơi xấu hổ. “Vừa rồi em ngủ quên…… Dì vẫn còn đang bận sao? Em cũng nên đi giúp một tay.” Vừa nói vừa đứng lên khỏi ghế tổ chim, Dĩ Nặc rời khỏi bàn vi tính, kéo cô lại. “Được rồi, anh vừa mới đi xem, mẹ đã làm gần xong rồi, hơn nữa, em nhìn em đi, đã mệt đến thế này mà còn cậy mạnh.”

Dĩ Nặc ngồi bên cạnh, để Tiêu Nhiên nằm trong ngực anh, cô thoải mái dựa vào bả vai anh, như một con mèo nhỏ tiếp tục nhắm mắt lại. “Em nhìn rất mệt mỏi sao?”

Anh “ừ” một tiếng.

“Đây là lần đầu tiên em có quyền nằm trong lòng anh như thế này, có hơi là lạ……” Giọng của cô nho nhỏ.

Dĩ Nặc ôm cô. “Em là người đầu tiên… Không nói nữa, ngủ tiếp đi.”

Lát sau, mẹ Khương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai tình nồng mật ý, thì rất hài lòng, cười nói: “Xong rồi, đi ăn cơm thôi.”

Sau đó bà tự giác bỏ đi trước.

Dĩ Nặc lay Tiêu Nhiên, “Chúng ta đi ăn cơm……”

Cô chỉ ừ một tiếng, vẫn dựa vào anh không chịu mở mắt ra.

Dĩ Nặc lại lay cô cái nữa, kéo cô dậy, “Dậy nào, chúng ta đi ăn cơm.”

“Ừ.” Mắt cô vẫn nhắm, cả người mềm nhũn. Dĩ Nặc nhìn nhìn cô, sau đó, đưa tay về phía xương sườn của cô. Tiêu Nhiên chợt kêu to, lập tức tỉnh táo lại, tức giận nhìn Dĩ Nặc: “Khương Dĩ Nặc! Anh muốn chết hả ~”

Biết tính khí của Tiêu Nhiên khi mới ngủ dậy, cho nên anh xem như không thấy sự tức giận của cô, kéo cô đi ra ngoài. “Muốn ăn cơm, chẳng lẽ em ở nhà anh chỉ ngủ mà không ăn? Cẩn thận dạ dày em đấy!”

Cơm tối ăn rất ngon, mẹ Khương nhìn mặt Tiêu Nhiên, đau lòng nói: “Nhiên Nhiên, gần đây rất vất vả sao? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Con xem, mắt con thâm quầng rồi, không hề giống gấu trúc chút nào mà cứ như vừa mới bị người ta đấm cho một phát. Nhất định là luôn thức đêm đúng không?”

Dĩ Nặc nhìn một chút, xác thực mắt cô vừa sưng vừa lờ đờ, vì vậy nói đùa: “Cô ấy vốn là thức đến tận sáng.”

Tiêu Nhiên trừng anh một cái, cô còn chưa kịp nói chuyện, mẹ Khương đã đau lòng, “Nhiên Nhiên, không cần thức cả đêm, công việc cực khổ như vậy, con có chịu nổi không? Nếu không thì nhanh chóng……” Thật ra bà muốn Tiêu Nhiên gả về đây, để con trai kim ốc tàng kiều.

Biết mẹ muốn nói gì, Dĩ Nặc nói trước: “Cô ấy rất là thích, mẹ xem, có phải gần đây Nhiên Nhiên ăn mặc giống con gái hơn rồi không?”

Lại muốn nói trước đây cô không có hương vị phụ nữ, Tiêu Nhiên “tức giận” nhìn Dĩ Nặc, yên lặng ăn cơm của mình.

Cơm nước xong, mẹ Khương muốn Nhiên Nhiên xem chương trình Khang Hy đến rồi với mình, dĩ nhiên Tiêu Nhiên không thể từ chối, nhưng Dĩ Nặc dọn dẹp chén bát xong, đi tới kéo lấy Tiêu Nhiên, “Mẹ, gần đây Nhiên Nhiên rất bận, mẹ ngoan ngoãn bảo cha xem với mẹ đi, cô ấy còn tài liệu cần phải xem.”

Mẹ Khương bất mãn: “Cũng đã tan ca rồi, còn phải làm việc sao? Đúng là không nói đạo lý mà ~”

Tiêu Nhiên hòa giải, “Dì Lãnh, không có đâu, con không có việc gì, con xem với dì!”

Nhìn Tiêu Nhiên, mẹ Khương vui vẻ ngay tức thì. “Được rồi, được rồi. Dì không phải là người không có mắt, dì mà kéo con xem cùng với dì, không chừng ngày mai sẽ có người cho dì mang giày chật.” diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ánh mắt bà nhìn về phía con trai, Dĩ Nặc chấp tay xin tha với mẹ mình.

Vì vậy, Dĩ Nặc thành công đẩy Tiêu Nhiên vào phòng ngủ của khách, nói với cô: “Anh đi lấy cho em ít trái cây ướp lạnh, em thay quần áo thoải mái trước đi, một lát rồi tắm.”

Trước đây không hề phát hiện Khương thiếu gia cũng sẽ có một mặt biết quan tâm người khác như thế, thì ra cảm giác khi làm người yêu thật sự rất khác. Cô mỉm cười, trải tài liệu ra giường, bắt đầu tập trung xem.

Mẹ Khương nhìn con trai mình lo trong lo ngoài thì trong lòng rất vui mừng. Con trai bà quen bao nhiêu bạn gái, bà không thể tính chính xác nhưng cũng có thể đoán được đại khái. Vẫn cứ đổi tới đổi lui, bà phiền muốn chết. Rõ ràng là đối xử đặc biệt với Nhiên Nhiên mà lại không biết, thật sự quá chậm chạp mà. Ngay cả muốn xác định cũng phải nhờ bà ra mặt, đứa con trai này nếu lại muốn bà giúp một tay, bà nhất định khoanh tay đứng nhìn, sau đó chỉ cho Tiêu Nhiên cách hành hạ nó cho thật tốt.

***

Hôm sau, Dĩ Nặc đưa Tiêu Nhiên đi làm. Tình cờ có người trong công ty nhìn thấy Tiêu Nhiên xuống xe, vì vậy, Patrick lại được phái tới thăm dò xem người lái xe đưa Tiêu Nhiên đến rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Tiêu Nhiên hết cách, xem ra phải kéo Dĩ Nặc đến công ty, giới thiệu với từng đồng nghiệp, nếu không, mọi người sẽ luôn hứng thú với chuyện tình cảm riêng tư của cô. Vì vậy cô nói với Patrick: “Người đó là bạn trai tôi, là thanh mai trúc mã của tôi.”

Patrick xoa cổ tay: “Thật đáng tiếc, tôi chưa gặp được, người ta vẫn muốn nhìn xem người như thế nào mà cô thích lâu như vậy.”

Tiêu Nhiên lắc đầu, đúng lúc nhận được tin nhắn của Dĩ Nặc, “Cuối tuần này sẽ họp mặt với mấy anh em cao trung, có người muốn dẫn theo người thân, em đi được không”

Cô trả lời anh, “Được, em không sao. Đến lúc đó nói với em thời gian và địa điểm.”

Vì vậy trưa chủ nhật Dĩ Nặc đến nhà đón Tiêu Nhiên. Phát hiện Tiêu Nhiên mặc áo len cổ chữ V, váy màu tím nhạt, mang giày cao gót vừa phải, trông cực kỳ bắt mắt. Anh không khỏi cảm thán, “Đúng là công ty em ảnh hưởng không nhỏ đến thẩm mỹ của em, càng lúc em càng nữ tính.”

Tiêu Nhiên lắc đầu, “Không phải phụ nữ mặc đẹp là để cho mấy người nhìn sao…… Cho nên nói đàn ông đúng là được lợi mà.”

Dĩ Nặc lại hoàn toàn không trả lời, nghe câu nói ‘phụ nữ mặc đẹp để mấy người nhìn’ của cô thì anh rất vui vẻ, những lời này làm lòng anh ngọt như rót mật.

Đến nhà hàng đã hẹn, mọi người nhìn Dĩ Nặc đã lâu không gặp, đều rất nhiệt tình. “Trai đẹp, bên này nè! Đã lâu không gặp, người anh em ~”

Vì vậy anh em gặp nhau, tình cảm cực kỳ thân quen. Tiêu Nhiên đứng bên cạnh lẳng lặng mỉm cười.

Lúc này bạn của Dĩ Nặc nhìn thấy Tiêu Nhiên, cảm thấy có vẻ quen mặt, nhưng lại nghĩ không ra, vì vậy hỏi Dĩ Nặc, “Bạn gái của cậu?”

Dĩ Nặc gật đầu một cái, “Đúng vậy.”

“Tiêu Nhiên đâu? Lúc ấy không phải hai người cứ như cặp sinh đôi dính lấy nhau sao? Con nhóc kia nếu không mở miệng nói chuyện cứ tưởng là con trai……” Anh bạn kia dẫn bọn họ vào phòng bao.

Tiêu Nhiên nghe nói như thế thì gương mặt cứng đờ. May mà hôm nay mình chú ý trang phục chứ nếu không lại không biết sẽ bị miệt thị đến mức nào.

Dĩ Nặc nghe anh em nói vậy, muốn cười lại không dám cười, chỉ âm thầm cười trong bụng, đi theo anh em vào trong, quay đầu lại cố nén cười, “Đi thôi…”

Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn anh, mặt không cảm xúc đi vào bên trong, “Muốn cười thì cứ việc cười, không khéo lại bị bệnh lúc đó em sẽ không cho anh tiền thuốc thang đâu.”

Dĩ Nặc cười cười, “Thì ra trước kia, trong mắt bọn họ em chính là như vậy, nhưng có gì mà phải tức giận? Lúc cao trung, không phải đeo cặp mắt kính, mỗi ngày ngoài học tập, hoạt động thể thao, tham gia công việc hội học sinh, thì chính là đi với anh.”

Cô hơi bực mình, từ lúc bắt đầu, bên cạnh anh luôn là những cô gái xinh đẹp làm tất cả mọi người phải thèm thuồng, so với mấy cô nàng muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người kia thì không coi cô thành người thuộc giới tính thứ ba đã là biết ơn lắm rồi.

Thấy Tiêu Nhiên không lên tiếng, khóe miệng Dĩ Nặc lại giật giật vài lần rồi kéo tay cô, “Được rồi, lúc đó là em quá khiêm tốn, bỏ qua nha.”

Muốn hất tay anh ra, lại bị anh nắm chặt, người đi đằng trước chỉ vào một căn phòng, “Đến rồi.”

Đẩy cửa ra, Tiêu Nhiên vô thức nắm chặt tay Dĩ Nặc, anh cảm thấy cô khẩn trương, quay đầu lại nhìn cô cười xấu xa: “Đã lâu rồi em không gặp bọn họ, nhưng mà em đều quen mà, cần gì phải khẩn trương.”

Cô lặng lẽ trừng mắt liếc anh một cái, người bị đặt dưới ánh mắt như tia X quang của mọi người, bị bọn họ mổ xẻ đâu phải là anh, đương nhiên anh sẽ không để ý. Vì vậy nói nhỏ: “Nói dễ hơn làm……”

“Nhóc con nhà cậu! Đến đây họp mặt còn lôi kéo cái gì, cậu tới trễ, phải uống ba ly!” Một Giáp lớn tiếng kêu lên.

“Đúng vậy, cậu xem đi, Mạc quý nhân trở về cũng không điếm xỉa tới, hiển nhiên là có bà xã bèn quên mất anh em!” Một Ất phụ họa. Ánh mắt Dĩ Nặc nhìn về phía một người đang cười xấu xa nhìn hai người.

Mạc Quy Dần là bạn thân nhất của anh, tốt nghiệp trung học xong thì đi Mĩ, bởi vì tên cậu ấy đọc giống như “Mạc quý nhân” nên tất cả mọi người đều quen gọi cậu ấy là quý nhân. Hai hôm trước Quy Dần mới trở về, hôm nay họp mặt là mừng cậu ấy về. Vì vậy anh buông tay Tiêu Nhiên ra, đi tới trước mặt Mạc Quy Dần, thật lòng vui mừng, “Cậu đã về!”

Quy Dần đứng lên, hai người ôm chầm lấy nhau, Quy Dần lớn tiếng nói: “Mấy năm không gặp, cậu càng thêm phong lưu phóng khoáng!”

Hai người vỗ vỗ vai, cửu biệt trọng tương phùng, đương nhiên là rất vui mừng, những chuyện khác đều không đáng kể.

Tiêu Nhiên vẫn còn đứng gần cửa ra vào, lúng túng nhìn những người đang náo loạn bên trong, thật ra thì đa số cô đều quen, chỉ là không hiểu vì sao mà mọi người đều như không biết cô, cũng không nói gì với cô nên cô cũng ngại không mở miệng

“Đây là bạn gái tôi, Nhiên Nhiên.” Dĩ Nặc xoay người, kéo Tiêu Nhiên đến bên cạnh anh, cô hào phóng chào hỏi với mọi người. Mọi người cũng không để ý lắm đến lời nói của Dĩ Nặc, cũng khách khí nhìn mỹ nữ xinh đẹp dịu dàng này, dù sao bạn gái của Dĩ Nặc nhiều vô số, thị giác của bọn họ đã mệt mỏi từ lâu rồi. Mặc dù cô gái này xem ra rất đơn thuần, rất đặc biệt, nhưng không đến nỗi làm bọn họ giật mình.

Nhưng khi Tiêu Nhiên gọi tên từng người bọn họ, thì mọi người đều ngẩn người. Một Giáp lớn tiếng nói: “Mẹ nó, tên nhóc nhà ngươi cũng quá tinh ranh rồi, sợ chúng ta ức hiếp bà xã cậu, đã ở sau lưng giới thiệu bọn tôi hết rồi……”

Dĩ Nặc thật sự muốn cười sặc sụa, cố nhịn cười: “Các cậu đều mắc chứng suy giảm trí nhớ rồi à, đây là Tiêu Nhiên, Phương Tiêu Nhiên!”

Cái này còn làm mọi người bất ngờ hơn cả Sao Hỏa đụng Trái Đất, mấy anh em đều nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, nhìn đến lúc cả người cô đều không thoải mái, Dĩ Nặc thấy bọn họ nhìn như vậy, gọi bọn họ, “Này, sao đây, đây là bạn gái tôi, có nhìn nữa cũng không đổi thành của mấy cậu, còn nhìn nữa ông đây sẽ thu phí đấy!”

Một Giáp nhìn Tiêu Nhiên, có chút không thể tin đươc, hỏi: “Cậu thật sự là Phương Tiêu Nhiên? Là ở lớp số 7?”

Được rồi, trong lòng Tiêu Nhiên kêu gào, không phải cô đi Hàn Quốc chỉnh sửa gương mặt, rốt cuộc là đã biến hóa đến mức nào mà bọn họ lại có biểu hiện như vậy. Vì thế, cô cười híp mắt trả lời: “Đúng vậy, tôi còn nhớ lúc ấy đã giúp cậu đưa thư tình cho hoa khôi của lớp tôi.”

Mọi người vừa nghe thấy thì như có tiếng nổ vang lên, mũi nhọn lập tức chỉa về vị Giáp kia: “Tên nhóc thối tha kia, câu còn ra vẻ đáng thương nói không có đưa đi, chúng tôi còn cảm thấy cậu thật ngang bướng, suy nghĩ cả buổi cuối cùng vẫn đưa à……”

Giáp kia bị mọi người chèn ép đến đường cùng, có chút ai oán nhìn Tiêu Nhiên, trên mặt Tiêu Nhiên vẫn vẻ vô hại và nụ cười ngượng ngùng, anh cũng không tiện trách cô, cô cũng đâu biết đó là bí mật.

Dĩ Nặc cũng náo loạn cùng mọi người, thừa dịp sơ hở nói với cô: “Em điên rồi…… Lại có thể nói chuyện này ra ~”

Tiêu Nhiên vẫn cười ngây ngô, “Oan uổng quá, làm sao em biết được đó là chuyện bí mật…… Em nghĩ quan hệ mọi người tốt như vậy, khẳng định đã biết hết rồi.”

Đương nhiên anh biết cô đang cười trên nỗi đau người khác, cũng không tranh cãi với cô, nhỏ giọng nói: “Làm rất khá! Give me five!”

Không ai nhìn thấy hai người âm thầm đập tay nhau, chỉ ngoại trừ Mạc quý nhân.

Món ăn dọn lên, mọi người vẫn trò chuyện huyên náo, bạn học ngồi chung với nhau chính là vậy, mặc kệ ai nói cái gì, đều sẽ có người hưởng ứng. Một nhóm đàn ông cao to lại tranh giành ấu trĩ như học sinh cao trung, đây là điều không thể nhìn thấy khi họp mặt với đồng nghiệp.

Dù cậu bạn Giáp vừa rồi được đẩy ra làm vật hy sinh thì Tiêu Nhiên cũng không thể tránh khỏi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Dù sao thì mọi người đều biết tần số đổi bạn gái của Dĩ Nặc, mà lúc trước Tiêu Nhiên cũng đã đi chơi chung với bọn họ, mọi người đều cho rằng hai người họ là anh em. Cho dù núi mòn, trời đất hợp làm một thì bọn họ cũng không thể trở thành người yêu. Sau nhiều năm, hai người lại ngọt ngào xuất hiện bên nhau, không thể trách bọn họ nhiều chuyện được.

“Hai người các cậu bắt đầu quen nhau khi nào?” Có người bắt đầu đặt câu hỏi.

Tiêu Nhiên nghe câu hỏi, liếc mắt nhìn Dĩ Nặc, tiếp tục sự nghiệp ăn cơm vĩ đại của mỉnh. Vì vậy Dĩ Nặc bắt đầu trả lời vấn đề của “đám chết bầm”, “Cũng chỉ mới gần đây thôi.”

“Cậu nói đi, hai người có âm mưu gì hả…… Sớm biết như vậy thì lúc ấy quen nhau đi!” Có người thấy hứng thú với chuyện này rồi. Lại có người tiếp lời, “Nói đúng đó, lúc ấy còn trái tráo phải đổi……”

Một Giáp khác lại lanh lợi nói, “Đâu có, sau đó không phải có một người…… Ai da, trong lúc nhất thời tôi không nhớ được tên cô ấy……”

Tiêu Nhiên và Dĩ Nặc đều nghĩ đến Lam Tang, mặt Dĩ Nặc hơi căng thẳng, sau đó chỉ cười cười, trả lời lấy lệ. Vẻ mặt Tiêu Nhiên lại lạnh nhạt một chút. Đây chính là cấm địa của bọn họ, cô chỉ đề cập đến một lần, từ đó về sau, cô chưa bao giờ hỏi lại. Cho dù sau khi quen nhau, cô cũng không hỏi vấn đề này.

Cô cảm thấy chuyện đã qua thì cứ cho qua, không cần thiết phải nhắc lại. Nhưng thật ra thì cô biết, mình vẫn luôn muốn xác định, ở trong lòng Dĩ Nặc, có phải đã buông xuống thật hay không. Đây đại khái là tâm trạng chung của mọi người, ít nhiều sẽ cảm thấy có chút nguy cơ với cuộc tình khắc cốt ghi tâm của người yêu.

Quy Dần thấy mọi người nói đến đề tài không nên nói, khéo léo đổi đề tài, “Mấy năm nay, ở bên Mĩ tôi cũng có quen một cô gái người Mĩ, chỉ là về nước nên mới chia tay.”

Vì vậy đề tài nhanh chóng chuyển qua mỹ nhân phương Tây, mọi người càng tranh luận sôi nổi hơn. Dĩ Nặc gật đầu với Quy Dần một cái, cậu ta chỉ cười nhạt, ánh mắt khẽ lướt về phía Tiêu Nhiên đang ngồi ăn bên cạnh, cô ấy, quả thật đã thay đổi rất nhiều, đúng là thích hợp với Dĩ Nặc hơn Thượng Lam Tang kia.

Tiêu Nhiên cũng biết người này đang giải vây giúp cô, vì vậy cười cười với cậu ta, thân thiện cầm ly nước trong tay gật đầu chào hỏi với cậu ta.

Trước khi đi, tất cả mọi người đều hơi say, nói lung tung với Tiêu Nhiên: “Câu nhất định phải quản giáo cho tốt ồng xã của cậu, không được để cho cậu ấy trở ra ngoài làm nguy hại xã hội, làm hại chúng tôi không ai có phụ nữ……”

Bởi vì phải lái xe, nên Dĩ Nặc chỉ uống vài ngụm, nghe mọi người nói vậy, ngoài mặt thì đùa giỡn đánh đấm với bọn họ, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ liếc về phía Tiêu Nhiên, nhìn xem cô có phản ứng gì không.

Tiêu Nhiên chỉ cười nhạt, kéo tay Dĩ Nặc, nghiêm túc dặn dò tài xế đưa những người này về nhà bình an. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn bên cạnh anh, anh có bao nhiêu phụ nữ, có lẽ Nhiên Nhiên còn biết rõ hơn anh, cô hẳn phải bất an chứ?

Dĩ Nặc nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy không phải là không có khả năng. Bình thường cũng nên bất an đúng không? Sẽ hỏi chuyện trước đây. Nhưng Tiêu Nhiên không hỏi không nói cái gì cả, lại làm cho anh cảm thấy không yên tâm chút nào, từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên anh có tâm tình lo lắng khi yêu.

Hai người ngồi lên xe, Dĩ Nặc lái xe đưa cô về nhà, trên đường đi cô vẫn im lặng. Dĩ Nặc nghĩ, có phải cô rất tức giận, dù gì lúc nãy mọi người đùa cũng hơi quá.

Thật ra thì Tiêu Nhiên không quá quản thúc anh, dù biết anh là hạng người gì, nhưng lại không tra tin nhắn hay điện thoại của anh, cũng chưa bao giờ hỏi anh chuyện qua lại với bạn khác phái. Từ lúc hai người quen nhau đến nay cũng không có cãi nhau, cũng là lần đầu tiên anh thoải mái mà cũng lại thật cận thận yêu đương. Cho nên, dáng vẻ này của Tiêu Nhiên làm anh cảm thấy khẩn trương, trước kia hai người có gây gổ cáu giận đến đâu cũng không sao, bởi vì đó là bạn bè. Nhưng bây giờ, cô là người yêu của anh.

Đi thật lâu mà cô chẳng thèm nói một câu, vì vậy lúc dừng chờ đèn xanh đèn đỏ, Dĩ Nặc muốn nói gì đó, quay qua nhìn một cái, thì ra Tiêu Nhiên đã ngủ thiếp từ lúc nào.

Dĩ Nặc không khỏi cúi đầu cười nhạo mình, lo lắng cả đoạn đường thì ra là cô ấy đã ngủ.

Đến dưới nhà Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc lay cô dậy, “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, dậy đi……”

Tiêu Nhiên mở đôi mắt mơ màng ra, lim dim nhìn Dĩ Nặc: “Đến rồi sao?”

Dĩ Nặc gật đầu một cái, “Đúng vậy, đi lên nhanh đi, ngày mai còn phải đi làm. Ngủ ngon ~” Anh hôn lên má cô, đây là nụ hôn đầu tiên kể từ khi hai người chính thức quen nhau.

Tiêu Nhiên xuống xe, đợi cô về tới nhà, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, im lặng hở dài.
Bình Luận (0)
Comment