Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 45

Chuyện của Lam Tang làm Dĩ Nặc hơi lo lắng, vì vậy gọi điện thoại cho Nhược Hạo, nói đại khái tình hình cho anh nghe, Nhược Hạo hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý bảo vệ Lam Tang. “Tôi biết rồi, dù sao tạm thời để cô ấy ở nhà tôi, đúng lúc tôi có thể chú ý đến cô ấy.”

Lúc này Dĩ Nặc mới yên tâm, “Vậy thì được.”

Dĩ Nặc vốn đối xử lạnh lùng với Lam Tang, lần này lại quan tâm cô ấy như vậy, nên Nhược Hạo bất ngờ. “Có phải cậu đã quá quan tâm đến ấy rồi không? Chẳng lẽ cậu không sợ Tiêu Nhiên ghen sao?”

Dĩ Nặc tự tin trả lời, “Sẽ không đâu, Nhiên Nhiên cũng biết, tôi không gạt cô ấy những chuyện này. Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, dù gì cô ấy không có bạn bè gì cả, cho nên vẫn phải giúp đỡ chứ?”

Nhược Hạo cười cười, “Dù sao tốt hơn hết cậu vẫn nên xử lý thật cẩn thận, dù có rộng lượng đến đâu, trong lòng Tiêu Nhiên cũng sẽ để ý đó.”

Anh không hỏi Nhiên Nhiên, có phải cô tức giận hoặc ghen tỵ hay không, bởi vì cô ấy biết tình cảm anh dành cho cô, nên anh tin tưởng Tiêu Nhiên sẽ không hoài nghi anh.

Tiêu Nhiên đúng là cố hết sức để cách xa những việc này, cô hi vọng mình có thể giữ vững lòng tin với Dĩ Nặc.

Ngày hôm sau, lúc nghỉ trưa, cô nhận được tin nhắn của Dĩ Nặc, nói muốn hủy bỏ cuộc hẹn xem phim tối nay, vì chuyện Lam Tang nên anh và Nhược Hạo phải liên lạc với luật sư.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen nhau, anh không đặt cô ở vị trí đầu tiên. Nhưng chuyện của Lam Tang cũng rất khó giải quyết, cô có thể hiểu, nhưng quả thật trong lòng hơi không được tự nhiên, ê ẩm rất khó chịu.

Vì vậy chạy đến hồ bơi, bơi chung với chị em tốt để thả lỏng. Ra khỏi hồ bơi, cô cầm điện thoại di động lên, thì thấy có ba tin nhắn, còn có hai cuộc gọi nhỡ. Vừa định xem là ai thì có điện thoại gọi đến , vì vậy bắt máy.

“Alo?” Cô vừa mặc quần áo, vừa kẹp điện thoại ở bên tai để nghe.

“Anh nhắn tin thì em không trả lời, gọi điện thoại cũng không nhận, nhà lại không có ai, em đang ở đâu?” Giọng điệu Dĩ Nặc có chút nóng nảy.

Tâm trạng Tiêu Nhiên vì lời nói của đã khá hơn nhiều, “Em đang ở hồ bơi, tất nhiên không nghe điện thoại được. Các anh xong chuyện chưa?”

Dĩ Nặc à một tiếng, sau đó thấy Nhược Hạo đang gọi anh, anh vội vàng nói với Tiêu Nhiên: “Vẫn chưa, hiện tại anh đang gọi Lam Tang tới đây, thương lượng với nhau, em có đến không?”

Cô lắc đầu, “Em không đi được, em còn muốn về nhà đọc sách, nên mọi người cứ thương lượng đi.”

Thấy giọng điệu của cô chút chua xót, Dĩ Nặc dụ dỗ, “Được rồi, đừng tức giận, anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, anh cũng sẽ không nhúng tay quá nhiều đâu, em yên tâm đi.”

“Đương nhiên em hiểu chuyện này khẩn cấp, được rồi, em cúp điện thoại đây.” Tiêu Nhiên tắt điện thoại di động, trong lòng oán trách cái người đàn ông thần kinh không ổn định kia, làm sao anh không nghĩ cô sẽ là một quỷ hẹp hòi chứ.

Đêm đó, lúc mười một giờ nhận được điện thoại của anh, Tiêu Nhiên vừa tức vừa buồn cười, nhận, “Alo?” dieendaan

leequuyyddoon “Xem ra vẫn chưa hoàn toàn không để ý tới anh, không phải rất tức giận.” Mặc dù anh đang trêu chọc, nhưng trong giọng nói có vẻ mệt mỏi.

Tiêu Nhiên đứng lên khỏi bàn đọc sách, ngồi lên trên giường, giọng điệu hơi nũng nịu, “Anh cũng biết là em khó chịu à?”

“Ừ, bây giờ anh đang ở đối diện nhà em, có nể mặt ra gặp anh không?” Anh cười.

Anh lại có thể về nhà bên này ư? Tiêu Nhiên mang dép, sau đó nói với mẹ một câu rồi đi gõ cửa nhà hàng xóm.

Đã vào thu, Tiêu Nhiên còn đi chân trần ăn mặc mỏng manh, cô bị Dĩ Nặc kéo vào trong nhà, “Cái người này sao mặc như vậy, không sợ lạnh sao? Biết rõ tay chân của mình dễ bị lạnh mà còn thế.”

Nói xong, anh trùm tấm thảm lên trên người Tiêu Nhiên, rót cho cô ly trà sữa.

Tiêu Nhiên cười: “Anh xem, không phải còn có anh sao ~”

“Hôm nay anh mới đến, nếu không đến, em vẫn mặc như thế à?” Dĩ Nặc nhíu nhíu mày. Ngồi trên đất trước salon, tựa vào bên cạnh chân Tiêu Nhiên.

“Anh cũng là do thấy em tức giận nên mới tới đây?” Tiêu Nhiên đang cầm ly trà sữa, hỏi anh.

dieenddafnDĩ Nặc nhìn máy vi tính xách tay của mình, cũng không quay đầu lại nói: “Đúng vậy, anh không muốn sáng mai em đi làm mà trong lòng vẫn còn khó chịu.” leequysddoon

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy phiền ư? Trước kia em cũng đâu thấy anh có nhiều kiên nhẫn như vậy......” Vị tiểu thư nào đó biết rõ mà còn vờ hỏi.

Nhìn tình tiết vụ án đẫm máu trong phim, hai người cùng nhau “cảm thán”:“Máu thật nhiều, thật đỏ ~”

Dĩ Nặc quay đầu lạinhìn cô một cái, “Có ổn không, hay là anh không xem......”

Tay cô nhẹ nhàng đặt trên đầu vai anh, tay anh đặt lên tay của cô.

Nhưng giới hạn của bọn họ là ở đâu? Bọn họ cũng không biết.

Mặc dù do hoàn cảnh phức tạp của mình mới để cho bản thân có nhiều cơ hội gặp mặt Dĩ Nặc, nhưng Lam Tang vẫn có thể cảm thấy Dĩ Nặc luôn khách khí và xa lánh, hơn nữa cô cũng nhận thấy được sự quan tâm của anh với Tiêu Nhiên, anh đã thật sự tìm được người phụ nữ của mình.

Mỗi ngày Nhược Hạo đều tới đón cô tan việc, cho nên các đồng nghiệp đều cho rằng Nhược Hạo là bạn trai của cô. Vì không muốn ảnh hưởng tới lòng tốt của anh, cô nói bới bọn họ anh là họ hàng xa. Trước kia có lẽ cô thích loại ánh mắt hâm mộ như thế này của những người khác, nhưng bây giờ cô chỉ muốn âm thầm lặng lẽ, sống cuộc sống của mình.

Hôm nay tan sở, Nhược Hạo có chuyện nên không thể đón cô, để Dĩ Nặc đi đón cô. Nhưng cô không muốn làm phiền Dĩ Nặc, thấy mình cẩn thận một chút là được, cùng về nhà với đồng nghiệp chắc sẽ không có chuyện. Vừa định đi ra cửa chính, điện thoại di động vang lên.

Nghe được giọng nói, cô liền nhíu mày, “Cậu nói cái gì?”

Nói với đồng nghiệp mình có chuyện phải đi gấp, một mình cô chạy nhanh ra ngoài.

“Cậu có gọi điện cho cha cậu chưa? Muốn tôi giúp cậu thế nào hả? Dù gì ông ta cũng quen biết rất nhiều người!” Đỡ trán của mình, Lam Tang không nhịn được nâng cao giọng nói.

“Cậu!” Cô bị tức đến không biết nói gì cho phải, “Cậu còn biết tiếng người sao! Tôi cũng không muốn chọn có chung người cha với cậu, đừng có được voi đòi tiên!” Cả người đều phát run, nhưng điện thoại đã tắt.

Suy đi nghĩ lại, cô lại do dự gọi một cuộc điện thoại.

“Cha, là con. Con mới nhận được điện thoại của em trai từ đồn cảnh sát, bọn họ bắt được nó hút thuốc, kéo bè kéo lũ đánh nhau, nó đánh một người bị thương nặng. Về tình nghĩa thì con cũng nên nói cho cha một tiếng, chúc cha thân thể khỏe mạnh.”

Điện thoại cứ thế mà kết thúc. Suy nghĩ một chút, cô do dự muốn gọi điện thoại, lại đổi thành tin nhắn cho Dĩ Nặc: “Có việc gấp, có thể nghe điện thoại không?”

Lúc này Dĩ Nặc đang ở rạp chiếu phim với Tiêu Nhiên, nhìn thấy tin nhắn này, anh đi ra gọi điện cho cô.

“Anh thấy tin nhắn, có chuyện gì sao?”

“Bây giờ em trai em đang ở đồn cảnh sát, anh có thể nói với chú hỏi thăm giúp em xem rốt cuộc nó sẽ bị như thế nào không? Cha tôi đã không còn bao nhiêu tiền......” Lam Tang khó khăn nói.

Cha Dĩ Nặc từng làm việc tại tòa Thị Chính, là người có ảnh hưởng rất lớn, chuyện này tìm anh là đúng rồi. Nhưng làm sao cô biết thì anh cũng không biết. “Vậy tôi hỏi thử xem, em khoan hãy nóng vội.”

Anh gọi điện thoại cho người có quan hệ rất tốt với ba, liên lạc với người quen làm việc ở sở cảnh sát. Mãi cho đến khi hết phim, anh cũng chưa trở vào.

Tiêu Nhiên cho rằng anh lạc đường hoặc bị làm sao, lại phát hiện anh đang ở bên ngoài phòng chiếu phim gọi điện thoại, thì biết nhất định là anh có việc gấp, vì vậy đứng một bên chờ anh nói chuyện điện thoại xong.

Để điện thoại xuống, xoay người thì thấy Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc nắm tay cô nói xin lỗi: “Trong nhà Lam Tang có chuyện, bây giờ anh phải đi một chuyến, anh đưa em về nhà trước.”

Tiêu Nhiên không nói gì, trên mặt cười nhạt, nhưng trong lòng cũng đang tồn tại sự phản kháng. Cô không muốn để cho bạn trai của mình chạy đi giúp đỡ người mà đã từng làm anh sống không bằng chết, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, có thể sẽ phải cho cô ấy mượn một bờ vai, hoặc nắm tay của cô ấy. Tình yêu là ích kỉ, cô hiểu Dĩ Nặc thật sự có chuyện cần đi, nhưng cô lại không muốn cho anh đi.

Trên đường Tiêu Nhiên không muốn nói chuyện, vì vậy tỏ vẻ như rất mệt mỏi giả vờ ngủ. Đến dưới nhà cô, Dĩ Nặc đẩy đẩy, “Nhiên Nhiên, đến rồi. Anh đưa em lên.”

Giả bộ mình hơi mơ màng, gật đầu một cách máy móc, Tiêu Nhiên xuống xe.

Nhìn thấy dáng vẻ mắt mở không lên của cô, anh cảm thấy cô thật đáng yêu, rất nhanh đã đến cửa nhà Tiêu Nhiên, anh hôn lên mặt cô. “Cảm ơn bảo bối, cảm ơn em đã tin tưởng.”

Mẹ Phương mở cửa chờ bọn họ, nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Nhiên, bà hơi bất đắc dĩ nói: “Uống rượu hả?”

Dĩ Nặc lắc đầu, “Không có, chỉ là mệt mỏi. Nên ngủ quên trên xe.”

Vừa dìu Tiêu Nhiên vào nhà, vừa quở trách cô, “Đứa nhỏ này, trước nay đều mười hai giờ mới ngủ, hôm nay mặt trời mọc phía Bắc à.”

Cẩn thận đắp kín chăn cho cô, Dĩ Nặc đóng cửa ra ngoài, nói với mẹ Phương: “Dì Phương, con còn có việc gấp phải đi trước.”

Sau đó anh vội vàng lái xe đến sở cảnh sát gặp Lam Tang.

Tiêu Nhiên nằm ở trên giường, cứ ngủ chập chờn cả buổi tối, Dĩ Nặc cũng chưa có gọi một cú điện thoại nào.

Sáng hôm sau khi rời giường, cô không biết tại sao mình lại cảm thấy rất mệt mỏi. Rõ ràng đi ngủ rất sớm, tại sao vẫn cảm thấy uể oải như vậy. Nhìn điện thoại di động của mình một chút, chỉ có tin tức chào buổi sáng, không hề có một tin nhắn nào của Dĩ Nặc cả.

Vì vậy phờ phạc rũ rượi rời giường, rửa mặt, ăn điểm tâm, ra cửa đi làm.

Vừa tới lầu dưới công ty, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Nhưng cũng không phải là người trong lòng đang mong chờ, tiếng bà vú vang ở bên tai, “Cái người này sao gấp gáp như vậy, chờ điện thoại của tôi hả?”

“Morning call, cậu cứ rời giường đi, có chuyện gì sao?” Mặc dù không phải là anh, nhưng cũng làm cho tâm tình cô khá hơn.

Bà vú do dự một chút, “Bé yêu, cậu có biết tối hôm qua chồng cậu ở đâu không?”

“Tối hôm qua anh ấy có chuyện đi giúp Lam Tang rồi, thế nào?” Vốn trong lòng Tiêu Nhiên hơi lo sợ bất an, hiện tại loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn rồi.

“Ặc, mới vừa rồi tôi xuống lầu mua bữa ăn sáng, đúng lúc gặp phải hai người đang ăn điểm tâm......” Mặc dù không nên gây xích mích, nhưng nên cho Tiêu Nhiên biết chuyện này.

Tiêu Nhiên chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, “Tôi biết rồi, phải vào thang máy, lúc rảnh rỗi thì gọi lại.” Sau đó cúp điện thoại.

Vào đến công ty, cô lễ tân đưa cho cô một phong thư quốc tế, bực dọc nhận lấy, cô bước nhanh đến bên bàn làm việc của mình.

Không có bao nhiêu thời gian, nhưng Tiêu Nhiên lại cảm giác mình đã hoàn toàn biến thành người khác. Thường xuyên lo lắng Lam Tang có phải lại đang gọi điện thoại, gởi nhắn tin với Dĩ Nặc hay không. Cô chưa từng có thói quen kiểm tra điện thoại di động của anh, nhưng gần đây luôn có ý nghĩ như vậy, muốn nhìn một chút, nhìn một chút xem có phải là Lam Tang hay không. Cho dù mỗi lần anh có chuyện muốn gặp Lam Tang đều nói trước với cô, nhưng cô vẫn luôn nghĩ hai người bọn họ bây giờ đang làm gì, có nói về chuyện sau khi chia tay hay không, cùng nhau bùi ngùi, hoặc cùng nhau cười vui vẻ......

Điều này thật sự là gánh nặng, dù Dĩ Nặc không cảm thấy cô phiền, nhưng ngay cả chính cô cũng cảm thấy chán ghét. Không muốn phải tiếp túc suy nghĩ lung tung như vậy......

Mở phong thư quốc tế ra, phát hiện đơn xin học thạc sĩ của mình đã được thông qua. Nếu như không có chuyện của Lam Tang, nhất định cô sẽ vui đến phát điên, lập tức gọi cho Dĩ Nặc, nhưng……

Cất thông báo nhập học vào trong túi, bắt đầu làm việc. Thỉnh thoảng cô nhìn điện thoại di động, lúc viết bản thảo cũng cảm thấy nóng nảy. Tại sao không gọi điện, nhắn tin cũng được mà……

Ngẩn ngơ đến lúc ăn cơm trưa, cuối cùng thì Dĩ Nặc cũng gọi đến, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi, “Mẹ anh nói tối nay muốn em đến nhà, anh đón em nha.”

Tiêu Nhiên không nói nhiều, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, cô không mở miệng hỏi, bởi vì cô biết anh ấy sẽ trả lời thế nào, chỉ là đi giúp đỡ thôi. Còn cái cô muốn biết là hai người đã làm những gì, thì lại không có cách nào mở miệng hỏi. Ngay cả cái tin tốt kia, cô cũng quên nói cho anh biết.

Đứng dưới công ty chờ Dĩ Nặc đến đón cô, ngồi lên xe, hai người giống như vừa cãi nhau, không ai nói gì, chỉ im lặng. Trong xe thoang thoảng một mùi hương, là của Lam Tang sao? Tiêu Nhiên chán ghét chính mình cứ như một oán phụ, chỉ dám lặng lẽ quan sát rồi lại nghi thần nghi quỷ.

Dĩ Nặc nhìn thấy Tiêu Nhiên không nói chuyện, “Sao vậy? Hôm nay không được vui sao?”

Cô lắc đầu, vẫn không nói một lời. Vì vậy Dĩ Nặc tập trung lái xe, nhưng tay vẫn không buông ra.

Đến nhà họ Khương, Dĩ Nặc và Tiêu Nhiên cùng sánh bước, ngay cả trên người anh cũng phát ra mùi hương xa lạ này. Cô cố gắng để mình không chú ý đến nó, rất bình tĩnh bước vào nhà.

Mẹ Khương nhìn thấy Tiêu Nhiên thì có chút kinh ngạc, “Bé cưng à, hôm này con bị bệnh hả? Sao sắc mặt lại tệ như vậy?”

Tiêu Nhiên khoác cánh tay của mẹ Khương, kiên cường mỉm cười: “Không phải, có lẽ hôm qua con ngủ quá nhiều, trái lại làm cho cả ngày không có tinh thần.”

Mẹ Khương cũng không phải là người dễ dàng lựa gạt như vậy, bà nhìn con trai một cái, hung ác chờ anh trả lời, vừa nhìn đã thấy Tiêu Nhiên không vui, nhất định là đã cãi nhau.

Dĩ Nặc vô tội nhún vai một cái, tỏ vẻ không phải tại anh, sau đó anh bước tới, đoạt lại Tiêu Nhiên từ trong tay mẹ mình, kéo cô vào thư phòng.

“Tối hôm qua anh ở đồn cảnh sát với Lam Tang, giải quyết chuyện của em trai cô ấy, bị hành hạ đến tận sáng hôm nay.” Dĩ Nặc biết ít nhiều gì Tiêu Nhiên cũng sẽ không vui, đụng phải chuyện Lam Tang, cho dù Tiêu Nhiên sẽ như thế nào thì anh cũng có thể hiểu, chẳng qua anh vẫn luôn thành thật giải thích mọi chuyện, nên cũng có chút yên tâm.

Tiêu Nhiên nhìn Dĩ Nặc, gật đầu một cái, “Ừ. Vậy nhất định là anh rất mệt, em đi nấu cơm với dì, anh ngủ một lát đi.” Cô nói rất tự nhiên, sau đó muốn đi ra khỏi thư phòng.

Dĩ Nặc kéo cô lại, cảm thấy không biết phải làm sao, nói: “Nhiên Nhiên, em phải tin anh.”

Cô quay đầu lại, nhìn anh, “Em không có không tin anh, yên tâm đi.” Không muốn làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng, cố ý nói thật thoải mái.

Anh thở dài một tiếng, trong đôi mắt luôn ẩn chứa nụ cười lại xuất hiện chút mệt mỏi, “Không phải chúng ta đã nói rất rõ là sẽ không vì cô ấy mà không vui sao?”

“Em không có không vui.” Nụ cười của cô nhìn còn khó coi hơn cả không cười.

Anh buông lỏng tay cô ra, thân hình cao lớn có chút cứng ngắc, cơn tức đang dâng trào, anh cố gắng đè nén tâm trạng của mình.

“Vậy em vào phòng bếp……” Tiêu Nhiên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi làm cho người ta khó xử này.

Giọng nói có chút tức giận của Dĩ Nặc vang lên, “Đến lúc nào thì em mới có thể hoàn toàn yên tâm? Mỗi khi có chuyện gì thì anh đều nói ngay với em, nhưng tại sao em còn như vậy? Thật sự không hề giống em một chút nào.”

Nghe anh nói vậy, Tiêu Nhiên đi tới cửa, cảm thấy khóe mắt cay cay, cô cũng đâu có muốn thế, nhưng cô không biết phải làm sao để mình có thể thoải mái đối mặt với chuyện này, khựng lại một chút, cô không quay đầu lại, nói: “Anh nghỉ ngơi một lát đi.” Rồi nhẹ nhàng đóng của lại.

Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Tiêu Nhiên cảm thấy trái tim mình đau quá, nước mắt cứ thế mà trào ra.

Vừa đúng lúc cha Khương trở về, thấy Tiêu Nhiên ở đây, cười khanh khách nói: “Nhiên Nhiên đến rồi ~”

Vội vàng lau sạch nước mắt, cô treo ngay nụ cười lên mặt mình, “Chú Khương về rồi ạ, vốn dĩ muốn ở lại ăn cơm, nhưng con có việc gấp phải đi rồi.”

Cô đến phòng bếp nói với mẹ Khương, “Dì Lãnh, con có chuyện phải đi trước.” Cũng không đợi mẹ Khương nói gì thì đã đi nhanh ra cửa.

Mẹ Khương đi ra, “Nhiên Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy? Sao không ở lại ăn cơm?”

Vội vàng cầm đồ đạc của mình, Tiêu Nhiên sợ mình sẽ khóc trước mặt mẹ Khương, vội vàng thay giày, nói: “Trong công ty có việc đột xuất, con phải đi trước.”

Bỏ lại mẹ Khương đang muốn nói để Dĩ Nặc đưa cô về ở trong nhà, Tiêu Nhiên vào thang máy, xuống lầu, ngồi lên taxi, rời khỏi nhà họ Khương.

Về đến nhà, Tiêu Nhiên vào phòng mình, lấy thông báo nhập học ra, nhìn chữ ký của hiệu trưởng, nước mắt chảy ra.

Tắt điện thoại di động, Tiêu Nhiên đứng trước cửa sổ, suy nghĩ thật lâu.

Cha cô gõ cửa bước vào, “Nhiên Nhiên, con ăn cơm chưa? Vừa rồi dì Lãnh gọi điện đến, nói con chưa kịp ăn cơm đã rời khỏi nhà bọn họ.”

Tiêu Nhiên nhìn cha mình một lát, “Cha, cha xem đi.”

Cha Phương cầm tờ giấy kia, nhìn tiếng Anh kín cả trang giấy, “Đây là gì?”

“Đây là thông báo nhập học của trường G, chương trình học thạc sĩ của con đã được thông qua.” Đến lúc này, trên mặt Tiêu Nhiên mới xuất hiện nụ cười vui vẻ, bởi vì ước mơ của mình đã được thực hiện.

Cha Phương rất hưng phấn, gật đầu một cái, “Mẹ con biết chưa?”

Tiêu Nhiên lắc đầu, “Không phải là con để cha xem đầu tiên sao?”

Vì vậy cha Phương không đợi Tiêu Nhiên nói gì thì đã lớn tiếng nói với mẹ cô đang chuẩn bị cơm tối ở phòng ăn, “Lại đây xem thông báo nhập học của con gái này! Con bé đã trúng tuyển rồi.”

Mẹ Phương không rõ ông nói gì, vì vậy đi vào nói: “Hai người đang nói gì đó, tôi nghe không rõ, ồn quá ~”

Thư thông báo chuyển từ trong tay cha cô sang tay mẹ cô, một nhà ba người đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn. Lúc ăn cơm tối, cả cha và mẹ cô đều uống mấy ly.

Cơm nước xong, Tiêu Nhiên dọn dẹp chén dĩa, đột nhiên mẹ Phương đi đến bên cạnh cô, “Dĩ Nặc biết chuyện này chưa?”

Tay cô khựng lại, lắc đầu một cái, “Vẫn chưa, con chưa nói cho anh ấy biết.”

Mẹ Phương hơi lo lắng, “Con phải đi hơn nửa năm, nhất định phải có kế hoạch cho sau này, thật sự không nên làm trễ nải Dĩ Nặc nhà người ta.”

Nghe mẹ nói vậy, Tiêu Nhiên chợt quay đầu lại, mắt hơi đỏ, vẻ mặt hoảng sợ, “Ý của mẹ là muốn con chia tay với Dĩ Nặc ư?”

Thấy phản ứng của con gái, mẹ Phương rất thông cảm, dù sao bà cũng biết rõ, con bé rất thích Dĩ Nặc, nếu để nó phải lựa chọn giữa ước mơ và bạn trai, quả thật rất khó.

“Mẹ không có ý này, nhưng con phải nói với nó một tiếng, chuyện như vậy, hai đứa phải thương lượng, nhưng con cũng không còn nhỏ, mẹ cũng mong con có thể ổn định trước.” Mặc dù lúc trước thằng bé để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp, nhưng mẹ Phương vẫn rất thích Dĩ Nặc.

Tiêu Nhiên cười cười, “Nhưng nhất định con sẽ đi Mĩ, hơn nữa, gần đây con và Dĩ Nặc cũng cần tạm xa nhau để yên tĩnh suy nghĩ một số chuyện, mẹ, con sẽ nói với dì Lãnh, mọi người khoan hãy nói lung tung.”

Vốn muốn khoe khoang với bạn thân, mẹ Phương lại bị hắt nước lạnh, oán trách con gái: “Con bé này, chuyện này có gì mà phải giấu, cũng có phải chuyện mất mặt đâu!”

Khoác cánh tay mẹ, Tiêu Nhiên nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ đồng ý với con đi ~”

Con gái đạt được thành tựu như vậy, dĩ nhiên mẹ Phương rất vui, huống chi chờ đến khi Nhiên Nhiên đi nước ngoài, bà có thể tùy ý khoe khoang, cho nên mẹ Phương gật đầu, “Được rồi, biết rồi.”

Đang chơi game, cha Phương hỏi cô, “Vậy khi nào thì con đi?”

“Hai tháng sau sẽ bắt đầu học kì mới, con lại phải đi công tác, đại khái thì sau khi trở về, sẽ thương lượng với công ty xem là dừng lương giữ chức hay là từ chức luôn.” Tiêu Nhiên có chút không yên lòng, nói cho anh ấy biết, sau đó chia tay sao? Nghĩ tới đây, trong lòng cô không cảm thấy nặng nề mà là đau đớn như bị xé rách.

Vì vậy cô gọi điện thoại cho mẹ Khương.

“Dì, dì đã ngủ chưa?” Tiêu Nhiên rất thích được nghe giọng nói của dì, cho dù có tức giận bừng bừng thì vừa nghe giọng của bà là đã cảm thấy có khó khăn cách mấy cũng được giải quyết.

“Ừ, dì ngủ thế nào đây…… Rõ ràng nhìn ra hôm nay hai con cãi nhau, sau khi ăn cơm Dĩ Nặc cũng nhốt mình trong phòng, dì đang chờ các con cho dì một lời giải thích đây.” Mẹ Khương ra vẻ nghiêm túc nói.

Cô không muốn nói tiếp chuyện Lam Tang, cô cũng cảm thấy rất phiền, vì vậy chỉ muốn nói chuyện nhập học. “Dì, con không muốn nói tại sao bọn con lại chiến tranh lạnh, nhưng con có chuyện muốn nói với dì.”

“Thế nào? Còn chuyện gì nghiêm trọng sao?” Lão phật gia nhà họ Khương cũng không phải là người quá nhạy cảm.

“Con muốn đi Mĩ du học, chắc khoảng nửa năm. Hôm nay vừa nhận được thư thông báo, Dĩ Nặc còn chưa biết, con không với anh ấy.” Tiêu Nhiên thành thực nói.

Mẹ khương nghe thế, miệng thì khen ngợi, trong lòng cũng rất vui mừng: “Thật là giỏi! Không hổ là Nhiên Nhiên, luôn có chí hướng.”

“Nhưng con không muốn nói cho anh ấy biết, gần đây bọn con không được suông sẻ, muốn nhân nửa năm này suy nghĩ thật kỹ tương lai bọn con sẽ như thế nào.” Tiêu Nhiên nói suy nghĩ của mình với mẹ Khương.

Cho dù Nhiên Nhiên không nói rõ thì bà cũng biết nhất định thằng con ngu ngốc nhà mình đã không xử lý tốt chuyện Lam Tang. Bọn họ còn trẻ, tình cảm không phải là tất cả, phát triển sự nghiệp mới là quan trọng nhất. Nhiên Nhiên là một cô gái tài giỏi, chẳng qua bà vẫn có lòng tin, cuối cùng thì con trai mình cũng sẽ ôm được mỹ nhân về nhà.

“Dì hiểu, nhưng khi nào thì con đi, cho dù là ở nước ngoài, cũng phải liên lạc với dì, dì sẽ rất nhớ con.” Mẹ Khương vừa nói vừa tỏ vẻ luyến tiếc.

Trong lòng Tiêu Nhiên ấm áp, “Dì ơi,rất nhanh con sẽ trở về, dì yên tâm đi. Con phải đi công tác gấp, sau khi trở về thì chẳng bao lâu sẽ chuẩn bị đi, visa làm xong thì sẽ đi ngay. Đến lúc đó, nhất định con sẽ nói với dì.”

Đặt điện thoại xuống, Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, coi như là mình trốn ngũ đi, cô đã đưa ra sự lựa chọn rồi.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, trong bầu trời đêm, vài ngôi sao đang nhấp nháy.
Bình Luận (0)
Comment