Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 6

Sau lần cãi nhau này, nếu như Dĩ Nặc có bạn gái mới đều dẫn đến cho Tiêu Nhiên gặp mặt. Có lúc bạn gái khó chịu, hỏi anh, tai sao phải tới gặp Phương Tiêu Nhiên. Dĩ Nặc chỉ nói: “Cô ấy là bạn thân của anh.”

Dường như Tiêu Nhiên cũng tạo thành thói quen, cứ hơn một tháng sẽ thấy bạn gái mới của Dĩ Nặc, thậm chí có một, hai người sau khi chia tay còn làm bạn với cô.

Mặc dù cô biết nguyên nhân Dĩ Nặc không chịu dừng lại bên cạnh một người, nhưng cách làm thế này cũng hơi quá đáng, nhưng khuyên thì không khuyên được, cũng đành phải tùy anh.

Cũng không phải tất cả đều chia tay trong hòa bình, người đàn ông chất lượng tốt như thế này, ai mà không khát vọng thu phục dưới gấu váy mình. Vì vậy bắt đầu dây dưa vô nghĩa.

Tiêu Nhiên đang sửa lỗi chính tả, chợt điện thoại vang lên, là Dĩ Nặc. Cô nhận điện thoại: “Alo?”

“Nhiên Nhiên thân ái……” Giọng nói rõ ràng là đang lấy lòng, rada của Tiêu Nhiên tự động phát hiện người đàn ông đáng chết này lại có phiền toái, “Có gì cần tôi giúp một tay sao?”

Dĩ Nặc người thì đang ở đầu dây bên kia, nhưng dựa vào giọng nói, Tiêu Nhiên vẫn có thể tưởng tượng ra nụ cười làm lành lúc này của cậu ấy, giọng nói Dĩ Nặc càng thêm nhún nhường: “Nhiên Nhiên, cậu đóng giả làm bạn gái của tôi nha, giúp tôi chia tay triệt để với Phí Kỳ……”

Phí Kỳ là bạn gái tiền nhiệm của anh, người rất đẹp, nhà cũng giàu có, vì vậy tính tình vô cùng tiểu thư. Lúc Tiêu Nhiên gặp mặt cô ta, cũng đã biết quan hệ của hai người sẽ không lâu dài, nhưng cô cũng lười nói, quả nhiên, hai người đến ngày thứ 28 thì chia tay. Người ta là 28 ngày tìm thấy chân tình, còn bọn sau 28 ngày thủy hỏa bất dung.

Đối với Dĩ Nặc, quá khứ thì đã là quá khứ, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, nhưng đại tiểu thư Phí Kỳ còn tưởng rằng sau đó anh sẽ hối hận đến tìm mình, vì vậy sau ba ngày ‘chờ đợi’ không có kết quả, bắt đầu gọi điện, gửi tin nhắn, làm cho Dĩ Nặc quay về bên cạnh cô ta.

Tiêu Nhiên không biết làm sao nói: “Sao không để bạn gái cậu qua đó?” Những chuyện thế này người đầu tiên cậu ấy nghĩ đến lại là mình. Thật là, làm hư cậu ấy rồi. Kết quả, đầu dây bên kia trả lời làm cho cô muốn ngất đi —— “Cậu cũng biết bạn gái của tôi rất hay xấu hổ, tôi sợ đến lúc đó cô ấy sẽ luống cuống, hơn nữa cậu cũng khỏe mạnh hơn, thông minh hơn cô ấy, có thể tùy cơ ứng biến.”

Lời này, như nói cô là người máy vạn năng, lại còn khỏe mạnh hơn nữa chứ ~ ai bảo cậu ấy cao 185 cm lại tìm cô gái nhỏ nhắn có 160 cm…… Để cho cô dù có nhu mì điềm đạm nói chuyện với cô gái bẽn lẽn uốn éo trước mắt, vẫn cứ cảm thấy mình như là một người khổng lồ. Không sao, dù gì Khương Dĩ Nặc cũng là người không có lương tâm không hề xem cô là phụ nữ.

Không nghe thấy Tiêu Nhiên trả lời, Khương Dĩ Nặc tiếp tục kiên nhẫn nói: “Nhiên Nhiên, giúp một tay đi mà……”

Tiêu Nhiên thở dài, “Được rồi, nhưng mà nếu như tôi bị lời nói của đại tỷ kia làm tổn thương, cậu phải chịu trách nhiệm đấy!”

Dĩ Nặc như được đại xá, vội vàng đồng ý: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên rồi!”

Đặt điện thoại xuống, Tiêu Nhiên cảm thấy hơi cô đơn, đã lâu rồi mình cũng không qua lại với người nào rồi, mặc dù không muốn quan hệ như Dĩ Nặc, nhưng cũng nên đi yêu thật tốt thôi.

Bởi vì đã đồng ý với Dĩ Nặc, mấy ngày sau đều cùng với cậu ấy đóng giả làm tình nhân, có người bên cạnh cũng là tốt rồi, ngoại hình Dĩ Nặc vừa tuyệt đẹp lại vừa sang trọng, làm cho bao người thèm thuồng, xem cậu ấy như một cái túi Chanel. dien dan l.ee q.úy đ'ônn Tiêu Nhiên nghĩ thế trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn.

Chủ nhật, hai người cố ý hẹn ở nhà hàng Friday mà Phí Kỳ thường đến, biết Tiêu Nhiên thích điểm tâm ngọt, Dĩ Nặc lấy một dĩa bánh kem chocolate cho cô, còn tặng kèm một cành hoa hồng. Điều này làm cho Tiêu Nhiên có hơi bất ngờ, nhướng mày trêu anh: “Quả nhiên là cao thủ gạch chéo (ViVu: là XXX đó ) nha, săn sóc tỉ mỉ, lãng mạn nồng nàn.”

Dĩ Nặc liếc xéo cô, “Gạch chéo là cái gì?”

“Tự dùng đầu nghĩ đi, đừng bày ra dáng vẻ đàn ông đều không biết dùng đầu óc.” từ trước đến giờ, Tiêu Nhiên chưa bao giờ nể mặt anh, nói chuyện luôn sắc bén như thế.

Bên cạnh, Dĩ Nặc đã bị cô chiều thành quen, cứng rắn như tường đồng vách sắt, dáng vẻ vô lại: “Hả? Là chất lượng tốt? Hay là đẹp trai? Tài năng xuất chúng? Kim cương?”

Nghe anh nói thế, Tiêu Nhiên không nhịn được nữa vươn tay ra, “nhẹ nhàng” chuyển động trên tay anh, người nào đó khổ sở nhìn cô, trên mặt Tiêu Nhiên lại vui vẻ chói lọi như hoa……

“Nặc, thì ra nguyên nhân anh không để ý đến em là vì người phụ nữ này?” Quả nhiên ngồi ở vị trí dễ thu hút người khác luôn có hiệu quả, vì tiểu thư này đã nhanh chóng mắc câu rồi. Váy áo hoa lệ, trang điểm đẹp đẽ không thể không nói lên gia cảnh giàu có của cô gái này. Nhưng lúc này gương mặt cô ta đã vặn vẹo, giương nanh múa vuốt chỉ vào Tiêu Nhiên.

Dĩ Nặc đứng lên ngay lập tức, đứng giữa Phí Kỳ và Tiêu Nhiên. Anh nghiêm chỉnh nói: “Cô là đang muốn làm cái gì? Không được chạm vào cô ấy.”

Quả thực, lời này hoàn toàn có tác dụng ngược lại với ý nghĩa của nó, Tiêu Nhiên thầm mắng Dĩ Nặc này lòng dạ quá hiểm độc. Quả nhiên, Phi Kỳ nghe anh ta nói thế, dùng sức đẩy anh ta ra, đứng đối mặt với Tiêu Nhiên, “Tại sao cô lại giành anh ấy với tôi, cô dựa vào cái gì hả?”

Hoàn toàn mang dáng vẻ của nữ vương, chỉ mong muốn giẫm Tiêu Nhiên ở dưới chân thì trong lòng mới sảng khoái.

Tiêu Nhiên đứng dậy, hai người nhìn thẳng vào nhau. Tiêu Nhiên khoác lên cánh tay Dĩ Nặc, mỉm cười tự tin: “Tôi không dựa vào cái gì cả, trong nhà không có tiền như cô, dáng dấp cũng không xinh đẹp như cô,……” Dừng lại một lát, cái người kia lại cười trộm, cô lặng lẽ bấm mạnh một cái, nói tiếp: “Cũng không có gì hơn cô, coi như đầu óc tôi thông minh hơn cô, tính tình nhẫn nại hơn cô, nhưng tôi đều không dựa vào cái gì cả, chỉ dựa vào vì đó là tôi, cho nên hai chúng tôi qua lại với nhau.”

Nói xong, cô nhìn Dĩ Nặc: “Chúng ta đi được không?” Ung dung kéo Dĩ Nặc, lướt qua người Phí Kỳ.

Ra khỏi Friday, Tiêu Nhiên buông tay ra,Dĩ Nặc khoác lên vai cô, không ngừng khen ngợi, “Vừa rồi cậu quá xuất sắc…… Thấy nét mặt của cô ta không? Nhiên Nhiên cậu quá tuyệt vời!”

Hơi chán ghét hất tay anh ra, Tiêu Nhiên cau mày nhìn anh: “Tìm người yêu cho tốt vào, nếu không làm sao người ta có thể như vậy? Làm như những chuyện này không liên quan đến cậu vậy……”

Xoay người bước nhanh về phía trước, sau lưng, Dĩ Nặc gọi theo cô, “Này, này,…… Tôi là đang yêu mà…… Chỉ có điều thời gian không dài thôi mà.”

Tiêu Nhiên chợt dừng lại, xoay người, thiếu chút nữa đụng vào Dĩ Nặc. Cô oán hận nói: “Cậu biết tôi ghét nhất là người thứ ba, còn để tôi đi làm, thương tiếc người phụ nữ của mình thì bán đứng tôi, không biết xấu hổ!dd lle quuy ddonnn Sau này, mỗi lần mà đều như thế này, thì trên đầu tôi sẽ mang danh ‘người thứ ba chuyên nghiệp’ rồi! Bà đây tức muốn chết, cậu còn có thái độ này?”

Nhìn Tiêu Nhiên đang bừng bừng lửa giận, Dĩ Nặc vội vàng dỗ dành cô, “Được rồi, được rồi, ngoan nào…… Tôi sai rồi……. Tôi nhất định sẽ nghiêm túc yêu đương, cố gắng thực hiện để sau này không như thế này nữa……”

Tiêu Nhiên hoàn toàn không phải muốn nghe xin lỗi, mùi nước hoa Bvlgari trà đen trên người Dĩ Nặc thoang thoảng bay đến, để cho cái gương mặt giết người không cần đền mạng của anh càng đáng giận hơn, vì vậy, hai tay cô véo mạnh vào mặt anh để xả giận. Dĩ Nặc cầu xin tha thứ: “Đại tỷ, xin cậu bớt giận, sau này tôi nhất định nghiêm túc, nhất định nghiêm túc!”

Buông tay ra, cô tiếp tục bước về phía trước, Dĩ Nặc khoác vai cô, “Đi, mời cậu ăn món Nhật nha!”
Bình Luận (0)
Comment