Lâm Chân Ni và Kỷ Lăng chưa nhìn nhau được bao lâu thì bụng của cô đã kêu réo rắt vì đói. Tiếng kêu tuy không to nhưng ở trong ngôi nhà yên ắng như thế này thì cũng đủ để cho cả hai người đều nghe thấy rõ ràng. Lâm Chân Ni xấu hổ đến mức muốn trốn luôn xuống dưới chiếc ghế sofa. Đã vậy, còn có người không hiểu chuyện mà bật cười.
"Lăng đầu gỗ, anh không được cười" - Cô cuống quýt quát lên với anh, sau đó cúi gầm đầu xuống bỏ chạy xuống nhà bếp. Ở đằng sau, Kỷ Lăng vẫn còn đang cười rất vui vẻ. Nhưng anh không hề nhận ra, ánh mắt của anh khi nhìn cô luôn chứa một tia dịu dàng. Và vì không nhận thấy được điều đó, cho nên con đường theo đuổi vợ của anh sau này sẽ gặp rất là nhiều khó khăn, vấp phải biết bao là chướng ngại vật.
"Mau đi tắm rửa rồi vào ăn cơm, anh mà còn đứng đó cười nữa là khỏi ăn gì hết biết chưa hả?" - Lâm Chân Ni nói vọng ra từ nhà bếp làm ai kia vội nín cười. Đưa tay lên vuốt mũi, Kỷ Lăng ấm ức đi về phòng để tắm sạch sẽ. Dù gì thì Kỷ Lăng anh đây vẫn là một người mắc bệnh sạch sẽ, cô không cần nhắc thì anh cũng vẫn đi tắm rửa xong rồi mới ăn cơm mà.
Sau khi Kỷ Lăng đi tắm, Lâm Chân Ni tranh thủ hâm nóng lại thức ăn, mùi thơm lan toả trong không khí làm người khác thèm muốn đến nhỏ dãi. Nào là canh bí đỏ với tôm thịt vo, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, và một đĩa rau xào. Ba món mặn một món canh và một món rau, quá tốt cho sức khoẻ đi.
Cô xới cơm sẵn cho anh. Chẳng mấy chốc, Kỷ Lăng đã xuất hiện. Anh vui vẻ ăn cơm cô nấu, cô nấu ăn rất ngon, rất vừa miệng, nhưng không ngấy. Từ khi cô theo đuổi anh, anh từ một con người ăn uống không đầy đủ - bữa có bữa không đã trở thành một con người phải ăn đủ một ngày ba bữa mới có thể làm việc có hiệu quả được. Cô quả nhiên rất thành công trong việc thu phục cái dạ dày yếu ớt kén chọn của anh, đến nỗi nếu ăn đồ ăn bên ngoài, anh sẽ cảm thấy rất khó ăn, chẳng bằng một phần của cô làm. Anh biết thói quen này sẽ càng ngày càng đơm lên đốm lửa hy vọng trong cô. Anh không yêu cô, nhưng anh lại không muốn cô rời xa anh, thật kì lạ. Thói quen đúng là rất đáng sợ.
"Lăng đầu gỗ, lát nữa anh phải rửa chén đấy" - Cô dùng đôi đũa gõ gõ lên thành chén, một bộ dáng của bà chủ lớn ra lệnh cho osin. Đầu Kỷ Lăng nhanh chóng chảy xuống ba vạch đen, con nhóc này càng ngày càng làm càn rồi.
"Tại sao anh phải rửa chứ?"
"Em nấu cho anh ăn thì anh phải rửa chén chứ. Nếu không thì mau trả tiền lương cho em đi" - Cô xoè hai bàn tay ra, vui vẻ cười nói.
"Muốn lương bao nhiêu đây hả?"
"Lương của em là anh có được hay không? Mau lấy thân xác của anh để báo đáp em đi" - Đôi mắt giảo hoạt của cô nhanh chóng xoay chuyển.
"Để anh đi rửa chén. Trời không còn sớm. Em mau về đi thôi" - Kỷ Lăng né tránh ánh mắt của cô, anh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách. Anh không muốn nhìn thấy đôi mắt thất vọng ấy. Chỉ có thể quay mặt đi bưng bê chén để rửa.
Lâm Chân Ni buồn bã cúi gầm đầu xuống bàn, anh lúc nào cũng vậy, bình thường thì rất thoải mái vui vẻ, cô cứ nghĩ bọn họ cũng giống như những đôi tình nhân hạnh phúc khác. Nhưng có lẽ cô đã quá ảo tưởng về vị trí của mình rồi, thậm chí thân phận của cô khi ở bên anh là gì thì cô còn chẳng biết, mối quan hệ mập mờ này chẳng biết sẽ phải kéo dài đến bao lâu đây. Tô Lạp Sa khuyên cô nên bỏ anh đi, nhưng làm sao cô nỡ để anh một mình đây? Hít sâu một hơi thật dài, Lâm Chân Ni đè ép cảm giác chua xót trong lòng xuống, cô tươi cười quay sang hỏi anh: "Lăng đầu gỗ, ngày mai anh có rảnh hay không?"
Kỷ Lăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô không tức giận là may mắn lắm rồi - "Có. Để làm gì?"
"Ừm, tối mai chúng ta cùng đi dạo phố có được hay không?" - Cô thấp thỏm, dè dặt hỏi anh.
"Được"
"Vậy tối mai sau khi ăn tối xong chúng ta sẽ cùng đi nhé?"
"Ừ"
"Thật tốt quá. Bây giờ em đi về đây. Anh nhớ uống thuốc trước khi đi ngủ đấy. Thuốc em để ở trong ngăn đầu tiên của cái tủ đế thấp bên phải cái giường ngủ của anh. Không được quên đâu đấy."
"Ừ. Anh nhớ rồi. Em đi thong thả"
"Tạm biệt anh" - Cô chạy lại nhẹ nhàng hôn lên bên má anh, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ đến mức cứ ngỡ chẳng mấy chốc nụ hôn đó sẽ bay hoà vào trong gió, tan biến trong không trung. Lâm Chân Ni vừa xấu hổ vừa sợ sệt đến nỗi cả gương mặt đều đỏ hết cả lên, cô mau chóng thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Khi cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt của người đàn ông đang rửa chén chợt loé lên. Trong lòng anh như vừa bị một hòn đá ném vào, tầng tầng gợn sóng nhưng đã nhanh chóng bị anh bỏ qua.
Tối, Kỷ Lăng chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì chợt nhớ đến lời dặn của cô gái nhỏ, thế là ngoan ngoãn lấy thuốc uống. Nhưng sau khi uống thuốc xong, anh lại không còn cảm giác buồn ngủ nữa. Mở lấy tấm hình ở trong ví ra, trong hình là một cô gái mặc áo đầm trắng đang cười thật tươi dưới một gốc cây tử đằng tím. Cô ấy không đẹp sắc sảo nhưng lại rất thanh tú, nụ cười của cô ngọt ngào như muốn nhấn say hết tất cả mọi người. Vuốt ve gương mặt của người con gái ở trong bức ảnh, Kỷ Lăng thử đưa tay đặt trên trái tim của mình, tự hỏi, liệu anh có còn yêu cô ấy chăng? Vậy những cảm xúc đối với Lâm Chân Ni là gì?
Không cảm giác được gì cả, anh tự nhận định rằng mình vẫn còn rất yêu cô gái kia. Và cái nhận định này chính là nhận định sẽ dẫn đến sự hối hận tột cùng của anh.
Lâm Chân Ni sau khi về nhà liền nhanh chóng leo lên giường xoay tròn, hôm nay, cô đã hôn anh rồi, cảm giác lúc ấy quả thật là không có gì có thể sánh được. Niềm hạnh phúc bé nhỏ đang dần dần dâng trào trong trái tim của cô. Vì quá vui nên Lâm Chân Ni lại phải mất ngủ. Cô đành làm liều một lần vậy. Lấy điện thoại ra, bây giờ là 22:53 phút, không biết anh đã ngủ chưa, cô nhẹ nhàng lướt đến cái tên "Lăng" trong danh bạ, soạn tin nhắn, gửi đi.
Chân Ni: [Lăng đầu gỗ, anh đã ngủ chưa?]
Kỷ Lăng: [Chuẩn bị]
Chân Ni: [A, em cũng chuẩn bị đi ngủ]
Kỷ Lăng: [Vậy mau ngủ đi]
Chân Ni: [Anh đã uống thuốc chưa?]
Kỷ Lăng: [Uống rồi.]
Chân Ni: [Vậy thì tốt. Anh ngủ ngon nhé]
Kỷ Lăng: [Ừ. Ngủ ngon]
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, Lâm Chân Ni đột nhiên muốn khóc, rốt cuộc thì cô đã nói những chuyện nhảm nhí gì vậy? Thật không có ý nghĩa gì cả. Vì quá buồn về sự nhạt nhẽo của bản thân, cô nàng họ Lâm mau chóng đi ngủ.
Bên kia, người nào đó vừa nhận được tin nhắn của Lâm tiểu thư thì liền bật dậy, sau khi nhắn tin nhắn cuối cùng chúc ngủ ngon, không thấy Lâm tiểu thư hồi âm, nên người nào đó rất tủi thân. Một người đi ngủ sớm vì buồn bản thân, một người mất ngủ vì buồn về người kia. Cuộc trò chuyện nhảm nhí đã kết thúc với hai con người mang hai tâm trạng khác nhau.
Đêm dày đặc, không biết ngày mai sẽ ra sao, vậy tại sao lại không sống thật với cảm xúc của bản thân một lần thật dứt khoát? Để không còn nuối tiếc, để không còn lo âu sầu muộn.