Nếu Như Trên Đời Có Giá Như

Chương 5

"Ngày 26 tháng 7 năm 2010, tôi phát hiện nhà của chàng trai ấy sát vách nhà tôi. Thế là tôi bắt đầu công cuộc theo đuổi của mình. Mỗi ngày, tôi đều tặng anh một đoá hoa oải hương kèm với lời chào buổi sáng và tâm trạng, cảm xúc của tôi qua một ngôi sao gấp giấy tôi để ở bên trong của nhành hoa".

..."Ngày 30 tháng 7 năm 2010, khi đang trên đường đi học về. Vừa mới bước ra cổng trường thì tôi bị ai đó đẩy ngã kèm theo những lời dè bỉu, nhưng may thay có một người đã đỡ lấy tôi - là anh ấy, Thẩm Dật Ngôn. Đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến tên anh ấy trong cuốn nhật kí này, vì trước đó, tôi chưa xác định được là tôi cảm nắng anh ấy hay là thích anh ấy. Nhưng bây giờ thì tôi biết rồi, tôi thích anh ấy".

..."Ngày 31 tháng 7 năm 2010, tôi tình cờ thấy anh ấy ném những đoá hoa mà tôi tặng đi. Tuy trong lòng rất buồn, nhưng mỗi sáng tôi đều vui vẻ chăm chỉ đi lấy hoa tặng cho anh ấy. Tôi mong anh ấy sẽ đọc được tâm ý của tôi trong những ngôi sao. Sẽ có một ngày anh ấy nhìn nhận sự cố gắng của tôi và thích tôi, tôi tin là thế".

..."Ngày 13 tháng 8 năm 2010, tôi chợt bắt gặp một lần anh bị lên cơn đau dạ dày dữ dội. Vì thế, lần đầu tiên tôi có ý muốn học nấu ăn mãnh liệt như vậy. Mặc dù lúc mới học tôi không bị bỏng thì cũng bị đứt tay. Nhưng chỉ nghĩ đến việc anh sẽ ăn thức ăn do tôi nấu đều làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi dành cho anh những thành quả tốt đẹp nhất, hy vọng anh sẽ thích".

..."Ngày 04 tháng 11 năm 2010, tôi tình cờ thấy anh đổ bát cháo tôi mất cả một buổi sáng để nấu vào sọt rác. Tâm ý của tôi bị anh phủi bỏ như vậy, rất đau nhưng không sao, tôi sẽ cố gắng hơn".

..."Ngày 07 tháng 01 năm 2011, tôi gặp anh và chị Thục Uyên đang hẹn hò. Tôi hỏi anh, anh khẳng định là có. Tôi đã cố tìm mọi cách ngăn cản nhưng lại bị anh tức giận trách mắng. Thật ra, tôi chỉ không muốn anh đau lòng mà thôi. Chị ấy đã có bạn trai rồi, nhưng anh không tin tôi".

Nếu nói trên đời này, người nào là ngu ngốc nhất? Thẩm Dật Ngôn sẽ không chút do dự mà chọn Hàn Vi Hương.

..."Ngày 05 tháng 03 năm 2015, chị Thục Uyên trở về sau khi chia tay với anh thì đã bỏ đi biệt xứ. Chị ấy vẫn ảnh hưởng đến anh lớn như vậy. Tôi rất đau lòng nhưng vẫn phải lạc quan thôi, tôi tin vào bản thân của mình".

..."Ngày 15 tháng 03 năm 2015, tôi đến nhà dì cả - mẹ của chị Thục Uyên chơi. Thật may sao, chị ấy không có ở nhà. Đến chiều tối, tôi ra ngoài hóng gió thì vô tình nghe được chuyện Dật Ngôn bị hại. Tôi lập tức chạy đến văn phòng của anh. Trên đường đi, giày của tôi bị đứt, tôi phải chạy bộ chân trần, mặc dù đôi bàn chân chảy máu rất đau nhưng tôi vẫn phải cố gắng. Văn phòng không có anh, tôi phải chạy về nhà. Nhà anh bị khoá trái, tôi phải leo rào sang, tuy bị hàng rào cứa một đường dài ở bắp chân nhưng tôi mặc kệ và đi tìm anh. Cuối cùng cũng tìm được anh. Lúc đó anh đang tắm nước lạnh, nhìn anh như vậy tôi rất đau lòng. Anh đã ôm tôi, âu yếm tôi, triền miên cùng tôi cả đêm dài. Cho dù anh trầm luân trong cơn mê, nhưng dù vậy tôi vẫn rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì đêm hôm đó tôi có được anh, hạnh phúc vì tôi có thể cứu được anh, hạnh phúc vì tôi đã trao thân cho người tôi yêu".

"Ngày 16 tháng 03 năm 2015, anh thức dậy trong cơn giận dữ. Tôi rất sợ anh, rồi đột nhiên mẹ và anh trai của tôi xông cửa đi vào. Tôi càng hoảng hốt hơn nữa cho đến khi nghe tin chúng tôi sẽ phải kết hôn"

"Ngày 18 tháng 04 năm 2015, chúng tôi kết hôn, tôi rất hạnh phúc".

"Ngày 22 tháng 04 năm 2015, sau khi kết hôn, anh đều rời nhà từ rất sớm nhưng trở về lại rất khuya. Tôi vẫn luôn chờ anh.

Có một hôm tôi đi siêu thị thì bị ngất xỉu, được một người tốt bụng dìu vào bệnh viện. Sau khi tỉnh dậy, bác sĩ đã thông báo cho tôi một tin tức tốt lành là tôi đã trở thành mẹ.

Tôi dự định sẽ đến văn phòng báo cho anh nhưng anh không gặp tôi. Tôi đành an ủi con rằng cha của nó chắc là đang bận họp thôi".

..."Hằng ngày, tôi đều nấu ăn cho anh đúng bữa nhưng anh chưa từng động đũa vào. Nhưng tôi vẫn rất chăm chỉ làm điều đó mỗi ngày, tôi còn không quên tặng anh một đoá hoa oải hương khi anh về nhà. Trên người anh lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu, tôi phải chăm sóc anh rất lâu, lấy thuốc dạ dày cho anh, dặn dò anh đủ điều nhưng tôi không biết anh có nghe lọt tai hay không nữa. Nếu anh không tỉnh táo thì làm sao tôi lại có thể nói chuyện với anh về đứa bé đây".

..."Hôm nay, con của chúng ta được 5 tháng. Nhìn sinh mệnh nhỏ đang ngày một lớn lên, em cảm thấy rất hạnh phúc. Công ty anh tổ chức tiệc, em muốn đi theo nên đã thay đồ thật xinh đẹp, cố ý mặc đồ bó sát để anh có thể phát hiện ra con của chúng ta. Nhưng anh không quan tâm, một cái đẩy của anh đã làm mất đi sinh linh bé nhỏ đáng thương ấy. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó em cũng không được nhận hay sao?"

"Đây có lẽ là những dòng cuối cùng em viết trong cuốn nhật kí này. Em mệt mỏi rồi, em bỏ cuộc đây. Anh có thể đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, em ích kỉ quá nên đã trói chặt anh. Bây giờ em sẽ thành toàn cho anh. Em yêu anh, không phải, em đã từng yêu anh mới đúng chứ. Nhưng em chưa bao giờ hận anh cả. Câu cuối cùng em muốn gửi đến anh: Cảm ơn anh, Dật Ngôn."

Thì ra, đến giây phút cuối cùng, cô vẫn không hận anh. Mà chỉ là một lời cảm ơn đơn thuần. Tại sao? Nếu như cô hận anh không phải sẽ tốt hơn hay sao chứ? Cảm ơn thì có ích gì? Cô mau dậy nói cho anh biết đi.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên trang giấy làm nhoè đi nét chữ. Trái tim sắt đá của người đàn ông này cuối cùng cũng bị hung nóng bởi ngọn lửa đau đớn nhất, khi trái tim anh rung động, thì lúc ấy, trái tim của cô cũng đã mất đi cơ hội để đập nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment