Nếu Như Yêu

Chương 9

Lục Bách Đông, cậu biết không?

Có những vết thương không để lại sẹo, vì thế sẽ khiến người khác ảo tưởng rằng mình đã không còn đau nữa.

Cũng giống như bụi bẩn trong không khí vậy. Chui vào khí quản thông qua đường hô hấp, rồi từ từ phá hủy cơ thể, không để cho người ta phát hiện.

Mãi cho đến khi mở lòng ra lần nữa, để rồi trải qua bất an, ngờ vực, tuyệt vọng, đau khổ, tôi mới nhận ra một điều, mình sẽ không tin vào tình cảm thêm lần nào.

Lục Bách Đông, tôi nghĩ cả đời này cậu cũng sẽ không hay.

Cậu vĩnh viễn là vết thương chẳng thể lành trong lòng tôi.

*

Có một đoạn thời gian rất dài, sau khi Lục Bách Đông tốt nghiệp cấp 2, tôi không nói chuyện với cậu ta nữa.

Không phải tôi cố tình, mà bởi tôi chẳng thể làm gì khác hơn. Chỉ cần nhìn cậu, tôi lại nghĩ đến cảnh cậu nắm tay cô gái kia, rồi đến cả việc họ hôn nhau.

Tôi không cách nào khắc chế mình đừng đố kị, cũng giống như tôi không thể bắt mình ghét Lục Bách Đông cho được.

Nếu không có ý gì với tôi, sao lại phải cho tôi quá nhiều sự đặc biệt? Nấu không có ý gì với tôi, thì xin đừng ban phát thêm chút dịu dàng nào.

Tình cảm vốn nhiều sắc thái như vậy, thế mà ngoài đau khổ ra, tôi lại chẳng cảm thấy gì khác.

*

Lục Bách Đông vẫn có ý muốn sửa chữa lại những đứt gãy giữa chúng tôi.

Một ngày tan học về, vừa bật đèn bước vào phòng, liền thấy cậu ngồi trên giường tôi.

Chúng tôi nhìn nhau vài giây, tôi lại không nói gì, bỏ túi xách xuống, bước tới tủ đồ lấy quần áo đi tắm.

"Thiên Thu, " Cậu đứng lên đi theo sau lưng tôi, “Thật ra anh bị làm sao vậy?”

Tôi vẫn không lên tiếng, ôm áo quần định xuống lầu, cậu liền giữ tôi lại.

"Nếu em làm sai chuyện gì thì anh cứ nói cho em biết, em sẽ sửa mà!” Ngữ khí của cậu chưa bao giờ lại bất an và khẩn hoảng đến thế, khiến tôi lại mềm lòng. Vốn dĩ cậu vẫn luôn rất bình tĩnh lạnh nhạt mà.

Sau một lúc cúi đầu im lặng, tôi mới rút tay mình ra khỏi tay cậu, rồi mệt mỏi nói, “Cậu không làm sai gì hết, người sai là tôi.”

Mấy ngày kế đó, có làm cách gì thì tôi cũng không ngủ được.

Đôi mắt ngập ngụa tổn thương của Lục Bách Đông bám riết lấy tôi. Những khi nhắm mắt lại, tôi liền thấy sự ích kỉ của tôi, vẻ vô tội của cậu. Chúng tôi cứ ngoan cố lao về phía trước, không ai chịu nhường ai.

Rốt cục, tôi không chịu đựng được cơn mệt rũ đó. Tôi bệnh. Nhức đầu lên cơn sốt, xin trường về sớm. Sau khi đi khám xong, tôi quay về nằm lì trên giường. Nhờ vào tác dụng an thần trong thuốc cảm mà tôi cũng ngủ được.

Lần mở mắt sau đó là bởi nghe thấy tiếng cười vọng tới từ phòng bên kia.

Là Lục Bách Đông cùng một cô gái.

Vì vậy tôi lại ngủ không được. Tôi trừng mắt nhìn trần nhà. Đến khi mắt đau rát cả lên.

Không biết qua bao lâu, tiếng nói của họ mới chuyển xuống phía dưới lầu. Tôi đứng lên. Bản thân cũng chẳng hiểu sao mình lại còn sức gượng dậy. Cuối cùng thì chán nản ngồi bệt ở một góc cầu thang.

Tiếp theo đó, cậu đi từ dưới nhà lên, miệng còn mang ý cười, vừa nhìn thấy tôi lại ngẩn ra, "Thiên Thu?"

Tôi nhịn không được mà ra lệnh, “Tôi muốn cậu chia tay với nhỏ đó!”

Cậu ngạc nhiên trố mắt ra hỏi lại, "Tại sao?"

"Bởi-vì-tôi-thích-cậu." Tôi rành rọt nói gằn từng chữ một.

Kết quả, chúng tôi hoàn toàn không nói chuyện với nhau luôn.

*

Ngay lúc mùa hè nóng bức chạm cửa, hai đứa bọn tôi luôn tìm cách ra khỏi nhà. Chúng tôi đề phòng lẫn nhau. Suốt cả mùa hè, ánh mắt chẳng giao nhau một lần.

Từ miệng mẹ thì hay tin cậu ta thi không tốt. Chẳng biết bởi vì bạn gái, hay tôi. Tôi cũng không muốn biết đáp án. Bây giờ thì đã không cần nữa rồi.

Mùa hè đó, tôi quen bạn trai thứ hai. Cậu chàng có bệnh ưa đỏ mặt. Mỗi khi như thế lại sẽ nói thích tôi. Nơi nào đó tưởng chừng đã chết trong tôi lại phục sinh.

Mùa hè đó, chàng trai kia là phao cứu sinh của tôi.

*

Có một ngày, trời bất chợt đổ mưa, tôi và bạn trai nắm tay chạy về nhà tôi. Trong nhà không ai, mẹ đã đi ra ngoài, và Lục Bách Đông đương nhiên cũng không có nhà.

Bọn tôi vừa cười đùa vừa vào phòng tôi. Sàn nhà dính đầy nước rơi vãi. Chúng tôi cũng chẳng để tâm, cứ ép chặt lấy nhau rồi cùng ngã xuống giường.

Cậu ta nhìn tôi cười. Vì bị tôi dòm đăm đăm mà mặt mày đỏ bừng lên. Tôi rướn người hôn lên đôi môi đó.

Đợi đến khi bọn tôi tách ra thì tôi thấy Lục Bách Đông. Cậu ấy đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hai kẻ chúng tôi.

Nháy mắt đó tôi bị ghim bất động. Đến khi cậu ấy xoay người đi, tôi mới giật mình nhảy dựng lên.

"Lục Bách Đông!"

Tôi réo gọi tên cậu. Cậu vẫn đi rất nhanh. Tôi sắp níu theo chẳng kịp, nên liền hốt hoảng giằng lấy cánh tay cậu.

Cậu quay đầu nhìn tôi, trong mắt không chút cảm xúc. Chúng tôi trầm mặc giằng co. Sau đó cậu mở miệng, giọng điệu lạnh lùng. Cậu nói, "Trình Thiên Thu, anh có lương tâm hay không?"

Khi ấy tôi nghĩ, thế là hết. Chúng tôi chẳng còn đường nào lui nữa.

*

Khoảng thời gian đó, tôi không tài nào quen với ai khác nữa. Chỉ cần phát sinh chút hành động thân mật nào với ai thôi, trong đầu lại vang lên câu nói kia, cùng ánh mắt rét căm nọ.

Nhưng tôi không cam lòng.

Dùng dằng sau đó, tôi nghe từ mẹ tin Lục Bách Đông chia tay. Thầm nghĩ, đây là một cơ may cho mình.

"Tối nay cậu có bận gì không?"

Tôi đứng tựa người vào cửa phòng cậu. Lúc cậu lướt qua tôi thì khẽ dừng một chút.

“...Không." Cậu nói. Ngay cả liếc nhìn tôi một cái cũng không. Cứ vậy mà bước ra ngoài.

Chẳng lâu sau tôi nhịn được tin nhắn.

Buổi tối 8 giờ, tôi đợi ở công viên.

Tối đó, tôi đợi từ 8 giờ đến 9 giờ, rồi từ 9 giờ tới 10 giờ. Rồi thì không coi đồng hồ nữa.

Tự biết là cậu sẽ không đến. Nhưng vẫn nhủ lòng hãy đợi hãy đợi đi. Vẫn còn cơ hội. Sao cậu lại không đến được cơ chứ?

Tôi ngồi trên hàng ghế đá ngoài công viên. Mùa đông vừa chớm sang, trời cũng vương chút lạnh, vừa hay có thể khiến tôi bình tĩnh.

Ngẫm lại những việc cậu làm cho tôi. Cẩn thận suy xét, lại thấy giữa chúng tôi kỳ thật chẳng phát sinh cái gì. Chỉ cần hai đứa chịu giảng hòa thì lại khôi phục được mối quan hệ trước kia. Hoặc ít nhất là vẫn có thể nói chuyện, nhìn mặt, khẽ khàng chạm vào sinh mệnh của nhau.

Nếu cậu không muốn tôi thích cậu, không muốn tôi quen bạn trai, thì tôi sẽ không làm nữa. Đó có là gì đâu chứ. Từ nhỏ tới lớn cậu đều nghe theo ý tôi. Bây giờ tới phiên tôi làm theo lời cậu. Thế là công bằng rồi.

Chỉ cần cậu đến, tôi nguyện ý vì cậu mà nhượng bộ.

Chỉ cần cậu đến.

Nhưng tới sau cùng, cậu vẫn không đến.

Cả người tôi run bần bật, ngay cả đầu ngón tay cũng phát run.

Lúc về tới nhà thì đèn đuốc tối om. Lúc lướt qua phòng cậu, tôi thấy đèn sáng hé ra từ dưới khe cửa. Đứng nhìn một hồi lâu lại quay về phòng.

...Thì ra là cậu ta ở nhà.

Tôi nằm trên giường, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, thì ra là cậu ta ở nhà.

Lục Bách Đông, bây giờ trong lòng cậu, tôi là cái gì?

Chẳng thể ngăn được mình phát run, rồi thì vô thức bật cười.

Tôi xoay người xuống giường, đi tới trước cửa phòng cậu ta, nhẹ nhàng gõ, “Lục Bách Đông?”

Cậu ta không đáp, cửa khóa. Tôi đấm mạnh lên cửa, giọng đã run, "Lục Bách Đông!"

Cậu ta tắt đèn. Một mảng tối tăm.

Tôi chẳng thể nhịn được nữa. Liên tục đấm vào cửa. Trong đêm, tiếng vọng lại thật rợn rùng. Dưới lầu sáng đèn, mẹ quát, mày làm gì đó, tôi không đáp được nửa lời, vẫn đấm không ngừng lên cửa.

Nhưng mặc kệ tôi có làm gì thì cánh cửa kia vẫn không mở ra.

Tôi vẫn nhớ tới trước kia cậu ta đối tốt với tôi. Nhưng lại quên mất rằng, vốn dĩ đều đã qua.

*

Mùa đông của tôi đến rồi.

Mùa đông đó dài đến mức tưởng chừng chẳng kết thúc. Cha của Lục Bách Đông trở về từ Nhật. Tới nhà tôi nói chuyện với mẹ một buổi. Rồi Lục Bách Đông gói ghém hành lý.

Một đêm trước khi cậu ta đi, tôi đã về nhà rất sớm. Cả nhà ba người ngồi ăn cơm rồi coi tiết mục văn nghệ tổng hợp chán phèo. Chúng tôi vẫn không nói gì với nhau.

Tôi lên giường sớm, nhưng không tài nào ngủ được. Bên kia phòng, tiếng cậu ta dọn hành lý rõ rành là vậy. Tôi nghe thấy cậu mở cửa rồi bước vào phòng tôi.

Cậu ta vào trong, tới bên giường. Trong khoảnh tối trầm mặc, chúng tôi đối diện nhìn nhau. Lâu sau cậu mới mở miệng, “Khi nào anh không còn thích tôi nữa thì hãy liên lạc với tôi.”

Tôi không hiểu lời này nghĩa là gì.

Khi cậu đã đi rồi, tôi liền vùi đầu xuống gối. Giấu nhẹm mọi tiếng nấc tiếng khóc vào trong. Nghe ra tưởng chừng sắp đứt hơi tắt thở tới nơi. Nhưng không ai cố ý quát, ỒN QUÁ!

Đó là mùa đông lạnh nhất tôi từng nếm trải. Song mọi người lại bảo mùa hè sắp tới rồi.

*

Mẹ gọi điện về nói Lục Bách Đông giải phẫu thành công.

Như vậy là tốt rồi. Tôi nói mình nghe, như vậy là tốt rồi.

Giải phẫu xong, kết thúc một tuần ở lại bệnh viện quan sát, rốt cục cậu ta cũng xuất viện. Tôi mượn xe của A Địch ra sân bay đón, nhưng chỉ có mình mẹ quay về.

Nghe nói trong lúc nằm viện, có rất nhiều bạn bè đồng nghiệp, đều là trai xinh gái đẹp, tới thăm cậu ta. Mẹ bảo tất cả đều là người mẫu, có hình đầy các báo.

Sau đó cậu gọi điện về. Tôi tỉnh bơ nói, sao không tranh thủ nghỉ ngơi, cậu lại im lặng một lúc mới cười hỏi, “Kết quả cuộc thi thế nào rồi?”

"Rớt đẹp.” Tôi nhún vai, “Anh cũng sớm đoán được là như vậy.”

Cậu trầm ngâm một lúc lại nói, “Thiên Thu, em thật sự rất thích thiết kế của anh.”

Tôi ừ một tiếng, giọng có chút khàn, nên không nói gì quá nhiều. Chúng tôi trầm ngâm một lúc, sau đó tôi nói, tiền điện thoại đắt lắm, nên cúp máy.

Kết thúc cuộc điện thoại, bỗng dưng lại thấy thật mệt mỏi.

Nghe nói, cậu sắp tổ chức họp báo, xác nhận tin tức trở lại sàn diễn. Cậu sắp quay về thế giới xa hoa đó. Ngồi một mình ở Đài Bắc nghe tin này thật quả rất xa xôi. Chưa bao giờ tôi tới Tokyo.

Chẳng biết cậu còn nhớ ước định giữa chúng tôi không? Tôi biết, cậu luôn bước đi nhanh như vậy. Chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Chẳng biết là mình nên dừng lại, hay tiếp tục vô vọng đuổi theo một bóng lưng bỏ lại nữa.

*

Vòng chung kết hôm đó, bên tài trợ cung cấp người mẫu vô cùng chuyên nghiệp. Nhưng tác phẩm có khuyết điểm gì đều lộ rõ ra hết. Đó là chướng ngại cuối cùng tôi chẳng thể vượt qua.

Kiểu mẫu thiết kế của tôi, lấy Lục Bách Đông làm trung tâm. Vì vậy có thể biểu hiện hết mọi ưu điểm trên người cậu. Tới phiên người khác mặc lại biến thành khuyết điểm. Cho nên cũng trở thành thất bại trí mạng của tôi. Chẳng phải ai cũng có được dáng người giống cậu ta cả.

Tôi không có cậu thì không được.

*

Tôi mời Neil đi ăn cơm. Tôi vẫn luôn cảm kích sự trợ giúp của anh ta. Nếu là tôi thì chẳng đời nào làm được tới bước này.

"Hiện giờ tình hình cậu ấy thế nào rồi?" Anh ta khách khí hỏi, tôi gật đầu.

"Cậu ta hồi phục rất tốt, khoảng chừng tháng sau sẽ đi làm lại."

"...Nghe bảo cậu ấy chọn ở lại Tokyo?"

Lời này của Neil khiến tôi phải ngẩng đầu lên nhìn. Anh ta nhìn thẳng vào tôi.

"Thiên Thu, tôi chưa bao giờ là người giúp không cho ai cái gì. Cậu có biết tại sao tôi lại ra sức giúp cậu ta như vậy không?”

Anh ta duỗi tay, đặt tay mình lên bàn tay tôi, rồi vuốt nhẹ.

Tôi rũ mắt nhìn xuống tách cà phê đặc quánh. Không phải tôi không động lòng, nhưng sau cùng vẫn rụt tay lại, “Xin lỗi.”

Hồi lâu anh ta vẫn không nói gì. Tôi nghĩ thể nào anh ta cũng giận, nhưng anh ta lại chỉ nhẹ nhàng nói, “Cậu phải hứa để tôi là người đứng đầu trong danh sách dự bị của mình.”

*

Trời đã vào thu nhưng Lục Bách Đông vẫn không quay về.

Tối đó cậu ta gọi điện thoại cho tôi. Dùng giọng điệu hết sức mềm mỏng mà nói chuyện.

Tôi qua loa đáp, nào là chuyện A Địch nhéo eo của khách, nào là bạn trai mới của Tiểu Lục nhìn hệt trai bao.

Về phần chuyện muốn hỏi nhất, tôi không hề đả động tới.

Tôi thấy, quan hệ giữa chúng tôi lúc này giống hệt trò chơi xếp gỗ vậy. Quan sát tình hình trước mắt, sau đó rút một mảnh gỗ không làm sụp đổ cục diện ra. Dưới căng thẳng trùng lặp này, tôi thuyết phục mình, cuộc sống sau này giữa hai người sẽ cứ thế mà trôi.

Nhưng trò chơi xếp gỗ nọ đã lung lay phần gốc rồi, một ngày nào đó sẽ đổ sụp.

Hết sợ hãi rồi lại đợi chờ sợ hãi. Nếu đã không thể chịu đựng được, cắt đứt đi là xong.

*

Rốt cục Lục Bách Đông cũng gửi bưu phẩm từ Nhật về đây. Bưu phẩm vừa lớn vừa dẹp, thể nào cũng không giống hộp đựng nhẫn. Tôi cẩn thẩn bóc từng lớp vở ra.

Đó là một tập tranh. Tôi khó hiểu mở ra. Năng lực hội họa của Lục Bách Đông vẫn tệ như thế. Hai người xiêu vẹo dị dạng tay nắm tay, ở trên bờ biển, ở trong núi sâu, ở công viên, ở rạp chiếu phim, ở tháp Tokyo...

Chậm rãi, tôi đọc hiểu được cậu.

Mỗi một tờ tranh là cảnh tượng bình thường của hai người bọn tôi. Mỗi một tờ tranh là cuộc sống bình đạm hằng mong muốn.

Đã từng trải qua. Vẫn chưa đi qua. Và muốn bước qua.

Lục Bách Đông, tôi còn có thể tin vào cậu không?

“Anh nhận được rồi à!”, giọng cậu trong điện thoại nghe run run, “Đó giờ em vẫn không biết vẽ, có xấu lắm không?”

Tôi không nói, chỉ nghe cậu dịu dàng hỏi, “Thiên Thu, anh bị cảm hả?"

Âm thanh cậu rõ rành sát ở bên tai, trong khi độ ấm cơ thể lại xa xôi đến vậy.

Tôi nhớ ôm ấp của cậu. Tôi nhớ nụ hôn của cậu. Tôi nhớ ánh mắt nồng ấm của cậu, chỉ chấp nhất nhìn tôi, chỉ mỉm cười với tôi...

"...Lục Bách Đông, khi nào thì cậu trở về?"

*

Vào ngày Lục Bách Đông trở về Đài Loan, tôi xin nghỉ làm một bữa.

Tôi loay hoay một hồi, hết lau sàn tới lau tường, TV tủ lạnh máy giặt gì cũng lau sáng bóng. Làm xong thì thấy đồng hổ mới điểm 3 giờ chiều. Lần đầu mới thấy thời gian qua chậm như vậy.

Lòng cứ chộn rộn không yên chịu đựng tới những 7 giờ tối. Tính toán thì hẳn giờ này cậu ta phải tới Đài Bắc rồi mới đúng. Vậy mà lại chẳng gọi điện báo tin. Hay là có chuyện gì ngoài ý muốn rồi?

Tim lại nảy liên hồi, không còn tâm trí để làm gì ngoại trừ ngồi nhìn điện thoại chằm chằm.

Mãi cho đến 8 giờ hơn, đi động bỗng reng, tôi vội vàng mở máy.

Là một tin nhắn, đến từ Lục Bách Đông.

Em chờ anh ở công viên.

Tôi lao ra khỏi nhà. Tựa như quay trở lại thuở mười bảy bồng bột ngày nào.

Công viên ngay tại trước mắt. Tôi đứng khựng lại. Cậu đang ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn thấy tôi.

Khi tôi chậm chạp đi tới, cậu liền ngẩng đầu. Chẳng nói một câu, chỉ nhìn tôi cười. Nụ cười hồn hậu ngốc xít làm mắt tôi phát đau.

"Cười cái gì mà cười?" Tôi hừ một tiếng.

Cậu lại nói, "Vì em tưởng anh sẽ không tới đây."

Tôi chẳng đáp được, như măc nghẹn thứ gì ở cổ họng, phải qua thật lâu sau mới hắng giọng mắng, “Đồ ngốc!”

Cậu bật cười, rồi móc một chiếc hộp nhung từ túi quần ra, kiễng một chân quỳ xuống trước mặt tôi.

"Thiên Thu, chúng ta bắt đầu lại từ đây đi." Cậu nhìn sâu vào mắt tôi, nhả từng chữ chậm rãi, “Em và anh cùng hứa, từ nay về sau không bao giờ vứt bỏ đối phương. Lúc này đây, em sẽ không quên, sẽ luôn ghi nhớ từng chuyện một.”

Tôi không nói được một lời, nghẹn ngào cúi đầu.

Chợt nghe thấy tiếng cậu thở dài, đứng dậy, tiến tới sát gần, kéo tôi ôm vào lòng. Và rồi, tôi không dằn lòng được nữa. Cậu hôn lên trán tôi. Còn tôi giấu mặt vào gáy cậu. Những tiếng khóc bén nhọn vang lên từng hồi, hại tôi mất mặt chưa từng thấy. Cậu thì chỉ cười, mặc tôi chùi hết nước mắt nước mũi lên vai áo mình.

"Thiên Thu, anh có muốn để đeo nhẫn xong rồi khóc tiếp không?” Cậu lại chẳng chừa cho tôi chút đường lui, khiến tôi khóc càng dữ dội hơn.

Cái tên xấu xa đó tiếp tục cười nhạo tôi, nhưng lại dịu dàng nâng tay tôi lên, luồn chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út, sau đó cúi đầu hôn xuống.

...Tuy rằng không muốn thừa nhận, vì thừa nhận rất mất mặt, nhưng sự thật là, một giây sau đó tôi lại khóc, lần này còn thê thảm hơn lần trước.

"Môi của em mặn quá."

"Phải rồi, dính toàn nước mắt của anh không hà!"

"...Lục Bách Đông, có ai từng bảo em là đồ vô duyên chưa?”

"Có hả? Không sao, miễn là những thứ liên quan tới anh thì em không ngại chi...Úiiiii!”

Có đôi khi, hôn là phương pháp tốt nhất để cắt đứt mọi tiếng ồn và tranh luận.

*

Chiếc nhẫn cậu luồn vào tay tôi ngày đó có kiểu dáng rất đơn điệu, nhưng lại rất vừa vặn ngón áp út của tôi. Tôi bảo, thế là không công bằng, cho nên cậu liền mang chiếc tôi đã tặng mài nhỏ lại cho khít ngón đeo nhẫn của mình.

Tôi nói, cái nhẫn anh tặng em có tên hay lắm. Cậu bảo, chiếc của em cũng vậy. Tôi tò mò ép hỏi, nhưng cậu lại chỉ cười bí hiểm.

Sau đó, tôi tình cờ mò được tờ giấy chứng nhận của chiếc nhẫn, bên trong đề toàn thứ tiếng vằn vèo đọc chẳng hiểu. Cuối cùng, nhờ công tôi nhọc lòng dò hỏi, một khách quen biết tiếng Pháp đã dịch lại cho tôi hay.

Tối đó, vì cậu mà tôi xắn tay áo xuống bếp, làm một bàn đầy những món cậu thích. Lúc về nhà, cậu còn cố tình ngó ra ngoài hiên, xem thử trời có hạ mưa hồng hay không.

Cơm nước xong xuôi, tôi nằm trên đùi cậu, đắc chí cười suốt. Cậu lo lắng rờ trán kiểm tra tôi có bị sốt không, đoạn lại bị tôi vuốt ve tay.

"Này, em thích anh nhiều bao nhiêu?"

"Còn thích hơn cả thích gà rán!"

"...Có nhiều đến mức muốn sống bên anh cả đời không?”

Cậu không đáp. Tôi ngước mắt lên nhìn. Mang tai cậu đỏ ửng lên. Tôi bật cười, rướn người hôn lên môi cậu.

Tôi biết, trên đời chẳng thứ gì tồn tại vĩnh viễn. Nhưng dù có là như thế, vẫn muốn cùng cậu nắm tay nhau đi đến cuối cùng.

Yêu cậu cả đời. Bên cậu cả đời. Hai người cùng trải qua những ngày vui buồn tẻ nhạt có nhau.

Bên nhau trọn đời.

Đó là tên chiếc nhẫn.
Bình Luận (0)
Comment