Dù “Trác Ngọc” là công ty nhỏ, nhưng việc kinh doanh cũng được coi là tốt, ít ra thì cũng đã có chỗ đứng trong giới kinh doanh. Tuy nhiên, bỗng một hôm, Song Thư đột ngột tuyên bố đóng cửa. Đó quả thực là tin quá bất ngờ, không theo lô-gic, càng không có tình người.
Song Thư chỉ giải thích là vì lý do cá nhân, cũng đã đưa cho mọi người một khoản gấp ba lần tiền lương, nhưng cái này không thể giải quyết được vấn đề thất nghiệp của nhân viên.
Đúng ngày Diệp Thái Vi thất nghiệp, bố cô cũng phải vào viện, vậy nên chút tiền kia còn chưa kịp cầm ấm tay đã phải quyên góp cho sự phát triển của y học Trung Quốc rồi. Cũng may không phải bệnh nặng, chỉ vào rồi lại ra, lúc này Diệp Thái Vi mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại đang vu vơ nghĩ đến đại sự “Làm thế nào để người nhà sống tốt”.
“Em chủ động đến công ty tìm anh, đúng là mốc lịch sử quan trọng.” Từ Trạm nhìn Diệp Thái Vi đang đứng trước bàn làm việc của mình, trong mắt hiện chút vẻ hoang mang, “Không trốn nữa?”
Lần gặp nhau cuối cùng của hai người là từ mười ngày trước, chính là ngày chạm mặt Tô Gia Dương ở hội quán nhà họ Giang.
Diệp Thái Vi hơi mất tự nhiên, đưa tay xoa xoa thái dương: “Ai trốn đâu, em đã xin phép anh rồi còn gì? Bố em phải vào viện.”
Vốn là cô ủ ý đồ đen tối đến gặp anh, có thể không lôi việc cỏn con này ra khiến cô càng thêm phiền não không? Sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy trình độ mặt dày của cô đó.
“Ờ, anh lại nghĩ là sự xuất hiện của Tô Gia Dương khiến em rối trí, mượn thể chuyện bố mình vào viện để trốn không gặp nhau.” Thật ra, đối với sự xuất hiện của Tô Gia Dương, Từ Trạm còn đau đầu hơn cô. Anh vốn vẫn luôn chú ý đến những người cũ khiến cô phải né tránh, mà Tô Gia Dương lại là đối tượng cần đề phòng nhất. Lần trước là do sơ suất, bởi vốn nghĩ Tô Gia Dương mới về nước, sẽ không nhanh chóng tham gia hoạt động xã giao.
“Ai là “bố mình” hả? Không nói cái kiểu đấy thì anh chết à?” Diệp Thái Vi len lén liếc xéo anh một cái.
Anh nói đúng một nửa, cô có ý mượn cớ để trốn tránh, nhưng người khiến cô rối trí không phải là Tô Gia Dương…
Dừng! Không được nghĩ tiếp, việc cấp bách bây giờ là phải tập trung toàn bộ tinh thần để đạt được mục đích kia!
Từ Trạm cười cười: “Nói đi, tìm anh có chuyện gì?”
“…Anh thấy có lạ không, vừa nhắm hai mắt lại, mở ra một cái là đã thất nghiệp.” Diệp Thái Vi trình bày lưu loát cả nguyên nhân lẫn kết quả, gạt mạnh lọn tóc trên trán.
Từ Trạm hơi cụp mí mắt, vẻ mặt bình tĩnh y như giọng điệu: “Em có biết trên thế giới này, mỗi ngày có bao nhiêu người thất nghiệp không? Có cái gì kỳ lạ chứ.”
Diệp Thái Vi thật sự muốn phát điên vì thái độ bình tĩnh của anh, bực tức đưa tay gạt loạn mớ tài liệu trên bàn, câu chữ nhả ra bắt đầu lộn xộn: “Anh no rồi nên không biết mùi đói phải không! Anh đúng là “cơm thiu”! Anh tàn nhẫn, anh vô tình…”
Diệp Thái Vi tóm lấy miếng khăn giấy, che kín mặt.
“Thu cái điệu Quỳnh Dao của em lại ngay.” Từ Trạm chống tay vào trán, “Nếu như em còn muốn đi làm.”
Ấy?
Diệp Thái Vi thu tay về ngay tức khắc, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt đầy chờ mong: “Được rồi, bây giờ em rất nghiêm túc chờ anh lên tiếng đây.”
Thật không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Kỳ thực, cô định “mặt dày mong Từ Trạm đoái thương”, cô chỉ có thể lợi dụng anh.
Cô phải lợi dụng anh.
Mặc dù Diệp Thái Vi biết làm như vậy sẽ khiến cảm tình của mình đối với Từ Trạm không thể chết tử tế được, nhưng cô không có lựa chọn tốt hơn. Huống hồ, bao nhiêu năm qua chịu nhiều ân tình của Từ Trạm, cô đã sớm không có tư cách nói một câu “Em thích anh” trước mặt anh rồi.
Từ Trạm không thừa đục nước thả câu, đi thẳng vào vấn đề: “Trong tay anh đang có một hạng mục sắp khởi động, muốn có một người làm đại diện trong những bữa tiệc.”
Việc làm ăn của nhà họ Từ vừa nhiều vừa rắc rối, một người chỉ có một đầu hai tay, không thể tự làm hết mọi chuyện được. Hơn nữa, nhà họ Từ không muốn gặp cảnh “cây cao đón gió lớn”, bởi vậy sẽ sắp xếp một người đại diện cho từng hạng mục, khiến người ngoài không nắm rõ được thực lực nhà họ Từ.
“Tổ quốc cảm tạ anh, nhân dân cảm tạ anh!” Diệp Thái Vi khoa trương cầm tay anh lay mạnh, “Anh sẽ không hối hận vì quyết định này đâu, em nhất định sẽ là người thích hợp nhất! Ăn uống chơi bời là nghề của em mà, công việc này của anh đúng là dành cho em rồi!”
Người thay mặt cho nhà họ Từ đều không có thực quyền, nói trắng ra thì chỉ là con rối. Bề ngoài thì là chủ sự, nhưng mọi quyết sách và quyền hành đều nằm trong tay người nhà họ Từ.
“Đừng vui mừng vội, nghe anh nói đã.” Từ Trạm để mặc cho cô nắm tay, đầu mày cuối mắt đậm ý cười, “Hạng mục này không phải của nhà anh, mà là một mảng đầu tư do anh với mấy người bạn chung nhau…Em được toàn quyền phụ trách.”
Diệp Thái Vi đại khái đoán ra, toàn quyền phụ trách tức là có chút lợi lộc, rõ ràng là hơn người đại diện mà chỉ như con rối. Nhưng cô biết lượng sức mình…Căn bản không phải là nhân tài kinh doanh.
“Chuyện này…Anh định đánh bạc đấy hả? Ngộ nhỡ em làm hỏng hạng mục này, làm sao ăn nói với các anh đây?” Diệp Thái Vi chỉ cảm thấy mình đang run rẩy, rõ ràng là đang sợ hãi. Nỗi kinh hãi này lấn át cả nỗi chờ mong.
Từ Trạm có biết anh đang nói gì không? Chẳng lẽ anh quên cô là Diệp Thái Vi? Cô là Diệp Thái Vi – một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, một kẻ vô tích sự!
“Buông tay ra rồi đi làm đi, dũng cảm lắm mới chọn em đấy.” Từ Trạm đưa cho cô một tập tài liệu, ánh mắt nhìn cô vô cùng dịu dàng, “Mấy người kia thì để anh chịu trách nhiệm, còn em, chỉ cần chịu trách nhiệm với anh thôi.”
Khuôn mặt Diệp Thái Vi đỏ lên như ý anh muốn, có điều, sự chú ý của cô không dồn vào câu nói cuối cùng của anh.
***
Từ phòng làm việc của Từ Trạm ra, Diệp Thái Vi ôm chặt tập tài liệu trước ngực, nhiệt huyết bất chợt trào dâng.
Mọi chuyện thay đổi chỉ trong nháy mắt khiến cô bỗng cảm nhận được tiền đồ vô hạn phía trước mình.
Lấy một ví dụ, chẳng hạn có một người hành khất chỉ định đi xin một bát canh cá, nhưng người nọ lại giơ lưới đánh cá ra và nói, chỉ cần anh cố gắng, từ nay về sau sẽ không phải đói nữa, sẽ không phải đi ăn xin nữa.
Đợi cá đến không bằng tự đi tìm cá.
Từ Trạm không cho cô một công việc, mà là mở cho cô cả một con đường.
Cái gọi là ơn cứu mạng, chính như điều Từ Trạm làm cho cô sao?
Trong suốt bảy năm qua, không tính đến những lúc cô mặt dày kiếm hời từ anh, vào lúc cô không còn đường lui, anh đã cứu cô hai lần.
Đi tới trung tâm quảng trường Âm Nhạc, Diệp Thái Vi giật mình dừng bước, hồi tưởng lại tất cả những chuyện diễn ra trong những năm gần đây.
Cảnh vật và âm thanh xung quanh dần trở nên mơ hồ, cô như đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, không thấy dòng người tấp nập bên cạnh, không thấy các loại thiết bị đang được chuẩn bị trên sân khấu cho buổi biểu diễn sắp tới, không thấy màn đêm đang phủ xuống.
Rốt cuộc thì cô đã hiểu, tại sao cô đã đau đớn hạ quyết tâm nhưng vẫn không thể từ bỏ được sự cố chấp với Từ Trạm.
Bởi vì, tại từng thời điểm quan trọng trong đời Diệp Thái Vi, hình bóng Từ Trạm, vẫn luôn xuất hiện.
***
Bảy năm trước, ngoài chơi bời ra, Diệp Thái Vi không màng đến gì cả, không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ ngu ngốc lêu lổng.
Thế nhưng, vận mệnh muốn đạp ngã ai thì sẽ không quan tâm đến thời gian, địa điểm, và đương sự là cô gái có trái tim yếu ớt hay không.
Chỉ trong nháy mắt, vào lúc cô không ngờ đến, cả tòa thành của Diệp Thái Vi đã sụp đổ.
Tòa án tuyên bố đóng băng tất cả tài khoản và bất động sản của nhà họ Diệp để gán nợ. Dì Tố sốt ruột không dám rời bố cô nửa bước, họ hàng thân thích bên mẹ cô cũng không liên lạc, bạn bè chỗ làm ăn với bố cô chỉ mong tránh càng xa càng tốt. Không học vấn, không nghề nghiệp, cô không có gì để sinh tồn.
Mười chín tuổi, Diệp Thái Vi chỉ có hai bàn tay trắng.
Không có hậu thuẫn, không có nguồn trợ giúp, không có hi vọng.
Ngay cả người cha cô vẫn nghĩ sẽ vững chãi như núi cũng ngã xuống cùng vận mệnh công ty, người đàn ông tưởng chừng không gì quật ngã nổi đã suy sụp cả thể xác và tinh thần, không thể gượng dậy được.
Mấy hôm trước khi rời khỏi biệt thự Đông Sơn, cô trốn dưới tán cây sung mà cô yêu nhất, uống rất nhiều rượu.
“Còn tiền mua rượu uống hả? Thế thì tiện quá rồi.” Khuôn mặt Từ Trạm lúc ấy vẫn còn chút vẻ ngây ngô, nhưng vẻ điềm đạm kiêu hãnh đã đậm nét.
Diệp Thái Vi dựa lưng vào gốc cây, ngồi phệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười đượm chút vị chua chát: “Sáng nay có rượu sáng nay say…”
Không muốn hỏi anh đến bằng cách nào, cũng không muốn hỏi tại sao anh lại đến.
Còn hơn cảm giác đau khổ mờ mịt “không biết sẽ sống ra sao” như thế này. Tình yêu từng được cô viết vào nhật ký, tình yêu khiến cô từng tưởng rằng sẽ ép mình ngạt thở, đột nhiên lại trở nên nhẹ như tơ.
“Có phải bây giờ em cực kỳ hận tố chất uống mãi không say của mình không?” Từ Trạm bước ra phía trước, ngồi đối diện với cô.
Diệp Thái Vi cúi đầu nghịch chai rượu trong tay mình, trên đó phản chiếu khuôn mặt cô và tán cây loang lổ ánh nắng.
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu*….Haha.”
* Trích bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch.
Dịch nghĩa: Này đây ngựa năm hoa một cỗ,
Này ngàn vàng cả bộ áo lông.
Trẻ đâu: Đổi lấy rượu nồng,
Cùng người cùng giải sầu đong vạn đời.
“Cho dù có say được, đến lúc em tỉnh lại, sự thật vẫn vậy, không có gì thay đổi cả. Em cứ thế này…là thế nào?”
Từ Trạm nhìn vẻ cứng đầu của cô, dứt khoát giật lấy chai rượu trong tay cô rồi ngửa cổ uống hết nửa còn lại.
Rõ ràng là phong cách anh tuấn điềm đạm, đột ngột đổi thành vẻ mất bình tĩnh, dĩ nhiên là không phù hợp.
Diệp Thái Vi ngẩng đầu nhìn nhất cử nhất động của anh, cuối cùng, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười, giọt nước mắt lăn qua mi, “Em chỉ muốn say một lần thôi mà.”
Thật sự hy vọng có thể say và quên đi quá khứ, để khi tỉnh lại, không cần ai nói với cô thì mọi chuyện cũng đã qua.
Mình đã ổn rồi.
Mình không sao rồi.
Đó là hy vọng xa vời mà cũng thật yếu đuối.
Mất đi tất cả khiến cô đau khổ, nhưng điều khiến cô tuyệt vọng chính là, cô phát hiện ra, chính mình không còn đủ dũng khí để đối mặt với một ngày mai trống rỗng.
Cô chưa từng hận mình như thế, hận mình tự tay ném tuổi xuân quý giá đi, bây giờ nghĩ lại, còn thấy đáng chết hơn việc vung tiền như rác.
Cô từng lưởng vưởng ở sòng bạc như Từ Trạm, nhưng cô đã quên rằng, Từ Trạm đi chơi là để dần thích ứng với cuộc sống của con trưởng nhà họ Từ.
Cô từng cười nói vui vẻ với Từ Ánh Kiều, hào phóng giúp đỡ người khác, nhưng cô không để ý rằng, thật ra, Từ Ánh Kiều đang duy trì những mối quen biết trong giới.
Cô từng theo sau Tô Gia Dương, học người ta xưng huynh đệ, nhưng lại không phát hiện ra, ngay từ đầu, Tô Gia Dương đã tính đến chuyện lợi dụng cô để giúp đỡ bạn gái cậu ta.
Mười năm, quãng thời gian xuân xanh quý giá, mỗi người đều trưởng thành trong phạm vi của họ, cũng vạch rõ từng bước đi trên con đường tương lai của chính họ.
Ngoài cô ra.
Chỉ có cô.
Chỉ có cô mới ngu xuẩn không nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành người như thế nào, chỉ có cô mới có thể không lường đến tương lai đầy khó khăn.
Mười chín tuổi, khi đời người chính thức bắt đầu, thì cô lại cảm thấy, có lẽ chấm dứt mới là tốt hơn cả.
Diệp Thái Vi uống từng ngụm rượu, đến khi một chai rượu khác trống trơn, cô mới đưa hai tay ôm mặt, gào khóc như một đứa trẻ.
Từ Trạm im lặng ngồi bên cạnh, không nói tiếng nào. Chờ cô khóc đến khi không thể phát ra tiếng gì, anh mới nói —— Diệp Thái Vi, có lẽ em sẽ cảm thấy cuộc sống như bây giờ là một thảm họa, nhưng chỉ cần em dám lấy lại dũng cảm, một ngày nào đó, em sẽ hạnh phúc.
Một ngày nào đó, em sẽ trở thành mặt trời trong lòng người khác.
Chỉ cần em dũng cảm.
***
Đúng vậy, sau hôm đó, Diệp Thái Vi đã lấy lại được dũng khí. Đến trường làm thủ tục nghỉ học. Cùng dì Tố dọn đồ đạc từ Đông Sơn về căn hộ mới. Vào “Trác Ngọc” bắt đầu công việc.
Chỉ cần dũng cảm, không phải bận tâm đến việc khác. Mặc kệ chính mình trở nên xa lạ thế nào. Mặc kệ chính mình khó chịu thế nào. Cô muốn trở thành ánh mặt trời trong lòng người khác. Dù có bao nhiêu khó khăn, cô vẫn mong chờ ngày đó đến.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc kéo Diệp Thái Vi trở về thực tại, cô nhìn theo ánh mắt của mọi người về phía anh chàng đang nhảy trên sân khấu.
Giọng ca của chàng trai đó chứa đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, cất lên giai điệu của hoài bão và lòng dũng cảm…
“…Trước khi trời hửng sáng
Chúng ta phải dũng cảm hơn
Đợi đến khi mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ nhất
Chạy thẳng về phía trước đón ánh mắt lạnh lùng và nụ cười châm chọc
Cả cuộc đời dài rộng, sao lại không trải qua khổ đau
Nhưng vận mệnh không thể khiến chúng ta quỳ xuống van xin
Cho dù máu tươi vấy đầy ngực
Tiếp tục chạy với trái tim đỏ rực
Nếu không kiên vững thì sao có thể nhìn thấy vẻ lấp lánh của cuộc đời
Kéo dài hơi tàn không bằng thỏa sức sống
Vì những điều tốt đẹp trong lòng
Không thỏa hiệp cho đến chết…”
Đúng, Diệp Thái Vi, nhặt đóa hoa mày đã vứt bỏ lên, dũng cảm sống thêm một lần nữa.
***
Bài hát cuối chương tên là: “Trái tim đỏ đuổi mộng”, bạn nào muốn nghe thì vào danh sách tổng hợp Nhạc trong truyện của mình nhé!