Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 31

Nhiều chuyện liên tiếp kéo đến trong một buổi tối khiến Diệp Thái Vi cảm thấy thật sự mệt mỏi, tất cả đều hoang đường như một giấc mơ không lô-gic.

Đừng ở ngoài cửa, cô lấy điện thoại gọi về nhà, bắt đầu líu ríu chuyện trò với mẹ kế, để dùng phút thư thái đơn thuần ấy xóa tan đi nỗi buồn bực.

Tối hôm nay khiến cô hoàn toàn không thoải mái, mà khi nam chính của buổi tối hôm nay – Điền Văn – xuất hiện ở cửa với bộ dạng chán chường hơn cả cô, cô không nhịn được tiếng thở dài, thật muốn giãi bày nỗi buồn bực trong lòng với ánh trăng.

“Dì Tố, dì nói xem, ánh sáng nhanh, hay âm thanh nhanh hơn?” Diệp Thái Vi thấy Điền Văn đang đi tới, liền hỏi mẹ kế ở đầu bên kia điện thoại một vấn đề chẳng ra đâu vào đâu.

Rõ ràng bà mẹ kế hơi ngẩn người vì vấn đề này, một lát mới nói: “Ánh sáng, chắc thế. Có ý gì vậy?”

“Để con nói cho, không gì nhanh bằng mấy chuyện buôn dưa.” Diệp Thái Vi bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng có chút dự cảm xấu, “Dì Tố, con có chút việc, mai con gọi lại cho dì nhé.”

Cúp điện thoại liền nhìn thấy Điền Văn, Diệp Thái Vi khách sáo hỏi: “Công tử Mạnh, có việc gì à?”

“Tìm cô khắp nơi, bố tôi muốn gặp cô đấy.” Biểu cảm ủ rột cả buổi tối của Điền Văn giờ có thêm chút vẻ tò mò, “Thật không ngờ, hóa ra cô là con gái của Diệp Thế Quý.”

Tuy cùng là họ Diệp, nhưng đầu anh ta còn phải để nghĩ chuyện khác, căn bản không liên hệ hai người này với nhau.

Thật ra cũng không thể trách anh ta, thời điểm nhà họ Diệp như mặt trời ban trưa thì anh ta còn đang ở nước ngoài du học, ngày nghỉ được về có theo bố đến tham gia các hoạt động nhưng cũng không mấy nghiêm túc học hỏi, đối với Diệp Thế Quý chỉ có ấn tượng rất mơ hồ mà thôi.”

Diệp Thái Vi thở dài: “Đi thôi.”

Bố của Điền Văn hôm nay là chủ cao nhất của bữa tiệc, vừa nhiệt tình vừa hiền hòa cười với Diệp Thái Vi: “Không ngờ con gái của Lão Diệp cũng đến đây, nhưng sao lại không đến chào một tiếng?”

Diệp Thái Vi cười khách sáo, thấp giọng nói: “Chủ tịch Điền bận tối mày tối mặt, cháu chỉ là một bề dưới râu ria, thật sự không dám đến quấy rầy, cháu thất lễ rồi.”

“Còn coi bác như xa lạ ấy, lại còn gọi bác là chủ tịch Điền chứ.” Ông Điền cười sang sảng, lại nói với bạn bè xung quanh: “Con bé này năm đó hùng dũng lắm nhé, mười lăm mười sáu tuổi mà dám vào bàn đấu bài với tôi.”

“Con gái của Lão Diệp đương nhiên không tầm thường rồi, hổ phụ sinh hổ tử mà.”

Đối với những lời khách sáo này, Diệp Thái Vi không dám nhận bừa, đành phải cười trừ: “Đúng đúng đúng, cháu sai rồi, trước kia toàn gọi là bác Điền. À phải rồi, cháu còn chưa chúc mừng bác Điền, giờ cháu đi làm công ăn lương, lì xì có chút bủn xỉn, mong bác Điền thứ lỗi.”

Ông Điền vẫn cười ôn hòa như trước: “Cháu đến là tốt rồi, của ít lòng nhiều mà. Hơn nữa, năm đó cháu cũng thua bác không ít, coi như bác lĩnh trước tiền mừng của cháu đi.”

Năm đó, Diệp Thái Vi mới chỉ là nai tơ, bởi sự xúi giục của một đám người nên mới không sợ mà lao vào đấu bài với mấy lão gia, kết quả là thua thảm hại.

Khi đó, Diệp Thái Vi vung tiền như rác cũng khong cảm thấy có gì sai. Hiện tại nhắc lại chuyện xưa, trong lòng đau xót vô cùng, khóe miệng chỉ có thể nhếch lên một cách cứng nhắc.

“À này, nếu cô bé này và Lão Điền có ân oán từ xưa, hay là nhân thể đang vui, lại làm một ván đi?” Bạn tốt của ông Điền đưa ra một lời đề nghị thật vô trách nhiệm.

Ông Điền vô cùng tán đồng, vui vẻ nhận: “Đúng vậy! Cô bé, làm một ván đi, cho bác xem mấy năm nay cháu tiến bộ đến đâu nào!”

Tiến bộ cái quỷ gì chứ, mấy năm nay cháu còn phải bôn ba kiếm ăn đấy bác!

Diệp Thái Vi thầm rít gào trong lòng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, trộm đưa mắt nhìn Giang Lạc đứng đằng sau một người, phát ra tín hiệu cầu cứu.

Giang Lạc ngầm hiểu, liền bật cười rồi gật đầu, xoay người đi tìm Từ Trạm.

Bạn gái của Giang Lạc đứng yên tại chỗ, nhìn Diệp Thái Vi bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Diệp Thái Vi không dám nhìn thẳng, trong lòng thì đang thầm nhỏ lệ: Cô gái à, đừng có hâm mộ tôi, thật ra cảnh ngộ của cô và tôi không khác mấy đâu.

Dù lão gia đối diện cười hiền hòa đến mức nào đi nữa, giọng điệu thân thiện thế nào đi nữa, trong lòng cô vẫn rất rõ ràng, nếu không phải vì Từ Trạm, giờ này cô cũng sẽ không ngồi ở đây.

Dù hiện tại cô có một ghế khách, nhưng với những vị này mà nói, cô và cô gái nhỏ của Giang Lạc không có gì khác nhau, chỉ là họ nhất thời nổi hứng muốn tìm một đối tượng tiêu khiển mà thôi.

“Xin các bác hạ thủ lưu tình.” Diệp Thái Vi thu lại tâm trạng bùi ngùi, mặt mũi tươi tỉnh, dáng ngồi thẳng tắp.

Lúc tiếp nhận công việc ở “trà lư” chẳng phải đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay sao? Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không phải sao?

Diệp Thái Vi à, phải dũng cảm lên.

***

Một đêm khiến người ta không thoải mái rốt cuộc cũng đã qua.

Diệp Thái Vi ủ rũ ngồi trên ghế phụ, cụng trán vào cửa kính lạnh lẽo, nhìn cảnh thành phố vút như bay bên ngoài.

Từ Trạm ngồi trên ghế lái nghiêm túc nhìn về phía trước, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ nói: “Mệt à?”

Giọng nói không giấu được sự xót xa và tâm tình phức tạp.

Diệp Thái Vi ngồi thẳng lưng, gáy chạm vào ghế, mệt mỏi mỉm cười: “Thế nên em mới không muốn gặp người quen cũ, vừa gặp một cái là đã bị người ta cắt tiết, ác thật đấy.”

Điều cô nói chính là ván bài với bố của Điền Văn, nhưng lại ví như bị cắt tiết.

Qua buổi tối hôm nay, có một vài chuyện đã cố ý làm mờ đi nhưng lại nổi lên mặt nước.

Bảy năm nay, không có gì khiến người khác hiểu lầm, Diệp Thái Vi và Từ Trạm luôn ở vị trí cân bằng, có điều giống như vừa rồi, anh ở trung tâm, cô ở bên cạnh mà thôi.

Nhưng sự việc xảy ra tối hôm nay khiến Diệp Thái Vi hoàn toàn tỉnh ngộ. Từ Trạm thuộc thế giới kia, còn cô từ lâu đã không có vị trị trong thế giới đó.

Hai người cứ như vậy, thì phải tiếp tục thế nào?

Từ Trạm hơi nhíu mày, nhẹ giọng trấn an cô: “Trò đó vốn không phải sở trường của em, bác Điền thì lại quá quen, em thua bác ấy cũng là bình thường.”

Diệp Thái Vi cười cười: “Cũng may không thua quá thảm hại, không thì em sẽ đau lòng chết mất.”

Bố Điền Văn đúng là biết thương con cháu, cướp không hai tháng tiền lương của cô rồi.

Chỉ có thế thôi!

“CÒn hơn ván năm đó, đúng là em thua rất ít.”, ngay cả số lẻ cũng không đến, “Chứng tỏ mấy năm nay em có tiến bộ.”

Diệp Thái Vi hờn giỗi liếc anh một cái: “Cảnh ngộ em thế nào chẳng lẽ anh không biết à? Mấy năm nay em còn chẳng sờ đến cái mép bàn chơi bài, tiến bộ quái gì chứ.”

Đối thủ nhẹ tay thôi.

“Đừng xem nhẹ mình, em ngẫm lại xem, năm đó tại sao em lại thua thảm đến thế?” Hồi tưởng chuyện cũ, Từ Trạm không nhịn được, khóe môi cong lên, “Khi đó em chỉ biết đấu đá lung tung, bài cầm trong tay còn lòi ra ngoài, bây giờ biết kiềm chế tức giận, biết xem xét thế thời, sắp xếp thế cục, đúng là tiến bộ không nhỏ.”

Có khen nức mũi thì vẫn không thay đổi được sự thật, tiến bộ nhưng vẫn thua, chỉ khác là thua một ít thôi.

Diệp Thái Vi buồn bực cúi đầu nghịch ngón tay.

Trầm mặc một lát, Từ Trạm lại lên tiếng, giọng điệu hờ hững như là vô tình nhớ đến: “Đúng rồi, ngày kia bố mẹ anh về cùng Ánh Kiều, anh phải về nhà một chuyến.”

“Ồ.” Diệp Thái Vi tiếp tục cúi đầu, cũng chẳng thèm liếc anh lấy một cái, chỉ thuận miệng đáp.

Thấy cá không mắc câu, Từ Trạm thầm cắn chặt răng, đi thẳng vào vấn đề: “Em về cùng anh đi.”

“Để lần sau đi.” Diệp Thái Vi không hề nghĩ ngợi liền nói luôn.

Cô lùi bước, tại sao?

Từ Trạm dừng xe lại, bình tĩnh nhìn cô: “Em đang sợ cái gì hả?”

“Sợ gì không quan trọng, tóm lại là sợ.” Diệp Thái Vi biết mình làm hỏng việc, nói không rõ ràng là động đến Thái Cực rồi, “Thôi để lần sau đi, dù sao em cũng phải chuẩn bị tâm lý chứ đúng không?”

“Không phải chuẩn bị cái gì cả, chỉ là một buổi gặp mặt thôi, để cho họ biết chuyện của chúng ta, xem như là thông báo, không phải thỉnh cầu.” Từ Trạm nói với vẻ khẳng định, hy vọng cho cô nhiều sự tin tưởng hơn.

Tuy nhiên, Diệp Thái Vi không có cách nào để không sợ cả.

Những chuyện xảy ra tối hôm nay đã nhắc nhở cô, trải qua bảy năm, mọi thứ đã không giống trước rồi. Thái độ của đám phu nhân kia với cô như một tấm gương, khiến cho cô có thể đoán được ít nhiều thái độ của bố mẹ Từ Trạm.

Cho dù là cô của năm đó cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt bố mẹ Từ Trạm, hiện tại, cô dựa vào cái gì mà có thể khiến họ coi trọng? Huống chi là muốn lấy thân phận “bạn gái Từ Trạm”.

Nếu cô thật sự đi, nhà họ Từ không ầm ĩ mới là lạ.

Từ Trạm không nhịn được, hỏi ra điều phức tạp mà mình nghi ngờ cả buổi tối: “Là vì Tô Gia Dương phải không?”

Anh sợ cô buồn chán nên ra ngoài tìm cô, vừa lúc nghe thấy Phùng Viện chất vấn cô, về tin nhắn một năm một lần kia.

Vẫn tưởng trong bảy năm nay, mình là người gần gũi Diệp Thái Vi nhaatsm hôm nay mới biết, thì ra còn có một Tô Gia Dương.

Vì thế, cô lùi bước là bởi do dự sao? Vì thời gian bên cạnh Tô Gia Dương?

Diệp Thái Vi nhìn anh: “Liên quan gì đến Tô Gia Dương?”

“Anh cũng cảm thấy không liên quan đến cậu tạ, anh chỉ muốn biết rốt cuộc em nghĩ thế nào?” Giọng điệu của Từ Trạm căng lên, tâm trạng nhẫn nhịn cả buổi bắt đầu bùng nổ, “Không phải em nói Phùng Viện không nên suy nghĩ nhiều sao? Anh thấy hiện giờ em đã nghĩ rồi đấy!”

Anh mới nghĩ nhiều ấy!

Diệp Thái Vi tự nhận thấy vấn đề về Tô Gia Dương hoàn toàn đơn giản, cho nên cũng không giận chuyện Từ Trạm nghe lén, chỉ không ngờ anh có thể dùng cái dáng vẻ này mà vặn vẹo ra một câu nông cạn như vậy.

“Em không muốn đứng ở nhà người khác để nói chuyện phiếm với cô ấy nên dọa bừa cô ấy thôi, em nghĩ ngợi gì chứ?” Buổi tối hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng của Diệp Thái Vi hoàn toàn hỏng bét. Lời chất vấn và ngữ khí châm chọc của Từ Trạm khiến trong lòng cô bùng lửa giận, giọng điệu cũng bắt đầu không bình thường.

“Thế sao em không chịu về nhà gặp bố mẹ anh?”

“Tại vì chẳng cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn sẽ là một cuộc chiến, em không muốn đánh một trận mà em chưa chuẩn bị!”

Cẩn thận, thận trọng, đó là vì để tâm đến, chỉ sợ một bước đi mà đánh thua một trận thảm hại. Tại sao anh lại không hiểu chứ?

Diệp Thái Vi quả thật bị chọc giận rồi.

Từ Trạm còn có vẻ tức giận hơn cô, tức đến mức ngay cả biểu hiện tức giận cũng không xuất hiện nổi. Anh thu lại tầm mắt, khởi động ô tô rồi lạnh lùng nói: “Cho dù trong tay chỉ có một viên đá cũng phải ném đi, như thế mới gọi là chiến đấu.”

Đồ bạc tình bạc nghĩa, phản bội tình yêu!

Đúng là tức chết mà.

Lần đầu tiên cãi nhau sau khi trở thành người yêu kết thúc như vậy, bùng nổ dữ dội, đôi bên đều thiệt.
Bình Luận (0)
Comment