Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 8

Trong căn hộ của Từ Trạm, có một cô nàng đang hờ hững nghịch cái ấm nghệ thuật trước bàn trà.

“Này, hôm nay anh họp ở đâu đấy? Nghiêm túc như thế, đúng là hiếm thấy.” Diệp Thái Vi vừa nghịch ấm trà, vừa gọi với vào trong phòng ngủ.

Từ phòng ngủ truyền ra câu trả lời của Từ Trạm: “Kiến trúc Tường Hòa.”

“Ô, kiến trúc Tường Hòa họp, anh đến làm cái gì?”

Im lặng.

“Chết tiệt…Biến đi! Ngay cả kiến trúc Tường Hòa cũng có chân của nhà anh! Ghê thật đấy!” Đầu óc Diệp Thái Vi quay một vòng trong sự trầm mặc, chính cô còn thấy hoảng, “Em biết tại sao công tử Mạnh lại mua được tòa nhà kia rồi! Đó là sản phẩm thế mạnh của kiến trúc Tường Hòa từ năm kia! Đúng là cùng một ruộc…Haiz, anh có cho anh ta tí nào không?”

Trong thương giới, nhà họ Từ có một vị trí vô cùng đặc biệt, nếu tìm hiểu ngọn nguồn sâu xa, thì sẽ ngang hàng với “Hà thị” – nhà tư bản số một khu vực.

Nhưng khác với Hà thị, danh tiếng và sản phẩm của nhà họ Từ không nhiều, quy mô cũng không lớn, hoàn toàn không tỉ lệ thuận với tiềm lực. Những bậc lão thành trong thương giới chưa bao giờ dám coi thường nhà họ Từ. Bởi không ai biết, rốt cuộc năng lực của nhà họ Từ mạnh đến đâu.

Nhà họ Từ luôn hiểu rõ đạo lý “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi”*, từ trước tới nay chỉ cần chắc không cần nhiều, vốn hợp thành phân tán, nhưng chỗ nào cũng nhúng tay.

*Ý nói: Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập

Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là, tiềm lực tổng hợp của gia tộc này rất mạnh. Đây chính là nguyên nhân mà những doanh nghiệp lớn không dám chọc đến nhà họ Từ. Cũng vì chẳng ai trong họ dám chắc cổ phần của mình có bao nhiêu phần thuộc danh nghĩa người nhà họ Từ.

Thay xong quần áo, Từ Trạm bước ra, chẳng thèm quan tâm đến sự suy luận của cô, hờ hững nói: “Công tử Mạnh không hề biết chỗ đó có liên quan đến anh.”

“Ơ, thế sao người nhà anh ta lại đồng ý cho anh ta ra riêng trước khi cưới? Ông bà Điền cũng đâu có thoáng như bố mẹ anh.” Ông bà Điền chỉ có một đứa con bảo bối, hơn nữa Điền Văn lại khiến ông bà ấy đau tim không ít lần, theo lý mà nói, đây chẳng phải chuyện dễ dàng.

“Cậu ta không ngủ qua đêm ở đấy, nói đúng ra thì không tính là ở riêng.” Từ Trạm cúi đầu sửa lại cổ tay áo, “Với lại, hàng xóm của cậu ta là Hà Thiên Lam.”

Người tiếp quản “Hà thị” đời thứ ba – Hà Thiên Lam – là một trong những thương nhân trẻ nhất, lớn hơn Điền Văn, Từ Trạm khoảng hai, ba tuổi, luôn được những bậc cha chú khen ngợi hết lời. Ông Điền thực sự mong con trai mình có thể noi gương Hà Thiên Lam. Cũng vì thế, khi Điền Văn lấy chuyện “Hà Thiên Lam mua một tòa nhà ở đằng đó làm hội sở tư nhân” làm lời mào đầu, lại trình bày về “công năng của hội sở tư nhân trong việc xã giao”, ông Điền đã bật đèn xanh cho con trai.

“Ra là thế, chẳng trách.” Diệp Thái Vi không ngẩng đầu, tiếp tục xoay xoay ấm trà.

Từ Trạm không nhịn được nữa, “Anh bảo này Diệp Thái Vi, em buông tha cho cái khay trà đáng thương của anh được chưa?”

Diệp Thái Vi ngẩng phắt dậy, vốn định phản kích, nhưng nhìn tư thế oai hùng của Từ Trạm, liền cảm thán: “Em bảo này Từ Trạm, hằng ngày lúc thay quần áo, anh nhìn vào gương rồi có cảm giác ‘ôi chao, thật ngại quá, cái gương lại bị nứt vì vẻ đẹp trai của mình rồi’ không?”

Vẻ mặt Từ Trạm rõ ràng là đang muốn cười, nhưng anh lại cúi đầu chỉnh áo, thờ ơ hỏi: “Đẹp trai rõ ràng thế cơ à?”

“Rõ ràng, rất rõ ràng!” Vẻ nịnh hót trên mặt Diệp Thái Vi cực kỳ hài hòa với vẻ chân thành trong mắt.

Vẻ mặt Từ Trạm lập tức thay đổi, như trời quang đột nhiên nhiều mây, anh nói một câu quái gở: “Có rõ ràng đến mức không nhận ra không?”

Chẹp, người này đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Diệp Thái Vi ngượng ngùng sờ sờ mũi, biết thừa Từ Trạm đang nhắc chuyện lúc trước.

Vì buổi sáng Từ Trạm phải có mặt ở hội nghị, mà địa điểm họp lại rất gần “Trác Ngọc”, nên định thuận đường đón Diệp Thái Vi tan ca, sau đó quay về nhà mình thay quần áo. Kết quả là Diệp Thái Vi kiên quyết bắt anh đỗ xe ở ven đường cách công ty cô ít nhất hai trăm mét. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là sự đả kích nghiêm trọng đến lòng tự tôn của cậu chủ Từ, suốt đường đi anh vẫn không nguôi bực bội.

Tuy nhiên, đứng trên lập trường của Diệp Thái Vi mà nói, cô đang làm một tiểu dân an phận thủ thường, tuyệt đối không muốn trở thành “cô nàng bí ẩn bên cạnh Từ Trạm” trên tiêu đề tạp chí ngày mai.

“Đàn ông mũi nhỏ mắt nhỏ* thật khó coi…” Mặc dù Diệp Thái Vi không có gan trách ông chủ, nhưng vẫn nhỏ giọng lầm bầm rủa theo lẽ thường.

*Ý chỉ người hẹp hòi.

Không biết là Từ Trạm không nghe thấy, hay là nghe thấy rồi quyết định làm người đàn ông rộng lượng, mà vẻ mặt anh tươi tỉnh hẳn, đề tài cũng được chuyển ngay lập tức.

“Nghe nói mấy hôm trước em gặp Tô Gia Dương?” Vì tối hôm trước say rượu nên tối qua Từ Trạm đã hủy mọi hoạt động để nghỉ ngơi lấy sức, Diệp Thái Vi vẫn được tính công nhưng không phải đi làm, cách một ngày rồi hai người mới gặp lại nhau.

Nói chuyện thì đã nói rồi, rõ ràng là tươi cười vui vẻ, lúc nhắc đến ba chữ “Tô Gia Dương”, sao phải cắn răng chặt như thế chứ.

Diệp Thái Vi oán thầm, bĩu môi nói: “Rốt cuộc chuyện ‘em chạm mặt Tô Gia Dương’ có giá trị đến đâu chứ? Sao mới có hai ngày mà như là cả phố biết rồi…”

Những người có mặt lúc ấy không nhiều, ai mà lại lắm mồm thế không biết.

Mấy chén trà bị Diệp Thái Vi rót tràn nước lung tung, Từ Trạm không thèm chấp, đến lấy một chén.

“Chuyện ‘em chạm mặt Tô Gia Dương’ không có gì to tát, nhưng ‘em chạm mặt Tô Gia Dương mà lại không có bão’, cái đấy mới lôi cuốn người xem.” Từ Trạm nghiêng đầu liếc cô một cái, nụ cười như giấu dao.

“Bão cái quỷ gì, bên cạnh anh ta còn có Phùng Viện đấy! Cô nàng đấy như một bông sen trắng, em chỉ cần nói lớn tiếng là người khác đã nghĩ em bắt nạt cô ta, nổi bão thì có khác gì tự mua bực vào mình, em có dở đâu?” Diệp Thái Vi im lặng nhìn lên trời.

“Lúc Tô Gia Dương đi, em chẳng trốn dưới gốc sung khóc một trận sướng đời còn gì.”

Lạy hồn! Chuyện cũ rồi, đừng nhắc lại có được không hả!

Diệp Thái Vi gườm gườm liếc xéo anh một cái, đặt chén xuống rồi đứng dậy đẩy anh, “Đi thôi, đừng làm muộn giờ làm của em.”

Từ Trạm để mặc cho cô đẩy đi, vì quay lưng về phía cô nên anh không thể thấy được ánh mắt đầy phức tạp ấy.

Việc Tô Gia Dương gặp lại Diệp Thái Vi có thể khiến mọi người xôn xao đến vậy, hoàn toàn là vì một vố anh ta để lại cho Diệp Thái Vi trước khi đi không hề nhẹ nhàng chút nào, phải nói là vô cùng đau đớn. Mà nhân vật trung tâm của sự kiện đó chính là Phùng Viện.

Tô Gia Dương và Phùng Viện bắt đầu qua lại từ hồi trung học, nhưng quan hệ của họ vẫn trong vòng bí ẩn cho tới trước khi họ ra nước ngoài. Đương nhiên, đó cũng không phải chuyện trời giận người oán đến nỗi không giải thích được.

Tính cách của Tô Gia Dương, nói dễ nghe là điềm tĩnh, nói toẹt ra thì là nhu nhược. Nếu tùy tiện công khai quan hệ ra thì kết quả của mối tình đó sẽ là bị cắt ngang không thương tiếc.

Nhà họ Tô là dân bản xứ, trong giới thượng lưu, cũng được coi là nhà giàu mới nổi giống nhà họ Diệp. Trong mắt những bậc lão thành, điều khác biệt duy nhất giữa nhà họ Tô và nhà họ Diệp là, nhà họ Tô miễn cưỡng có thể coi là ‘cường hào’.

Người nhà họ Tô vẫn luôn canh cánh trong lòng việc phải thoát khỏi vị thế nửa vời ấy. Nhất là mẹ Tô Gia Dương, gần như đặt toàn bộ hy vọng lên con trai, cũng muốn kết thông gia với dòng họ quyền thế, vì thế không thể dễ dàng tha thứ cho con gái của một nhà tiểu tốt như Phùng Viện khi dám chắn cánh cửa sáng chói của con bà ta.

Bởi vậy, Tô Gia Dương vẫn chịu đựng, đến năm thứ hai đại học mới có cơ hội, không do dự nhiều mà ra chọn lựa “lấy Diệp Thái Vi làm yểm hộ cho Phùng Viện”.

Lại phải nói, một Tô Gia Dương với hình tượng chàng trai ấm áp, vì muốn bảo vệ Phùng Viện, không chỉ suy tính cặn kẽ mà còn không từ thủ đoạn. Nếu anh ta không lợi dụng Diệp Thái Vi, hoặc nếu sau đó nhà họ Diệp không xảy ra biến cố, thì anh ta tuyệt đối có thể trở thành một mẫu hình tiêu biểu cho sự chung tình.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, anh ta vừa đi là nhà họ Diệp phá sản, ấn định từ nay về sau, nhân phẩm của anh ta đã nát bươm rồi.

Lúc đó, trong trường có cho một nhóm sinh viên sang Anh theo chương trình trao đổi sinh viên. Tất cả mọi người đều hiểu, loại chuyện thế này, hoặc là có thực lực, hoặc là cậy nhờ bố mẹ.

Thành tích của Phùng Viện chỉ ở mức trung bình, nói về phần thực lực thì không thể, nhờ bố mẹ lại càng không, vậy nên lực bất tòng tâm. Nhưng Tô Gia Dương lại biết, đây chính là cơ hội vô cùng tốt cho tình cảm của họ được tu thành chính quả.

Trong hai năm, Diệp Thái Vi theo sát anh ta, vài lần vô tình giúp anh ta che giấu chuyện Phùng Viện trước mặt bố mẹ anh ta, vì thế, mọi suy nghĩ của anh ta đều dồn về Diệp Thái Vi. Khi anh ta động viên Diệp Thái Vi đi tranh suất học bổng thì đã nghe bố mẹ nói tình hình nhà họ Diệp không ổn, vì thế anh ta biết bố Diệp Thái Vi đã sắp xếp ổn thỏa cho cô, nhất định sẽ dồn toàn lực bắt được cơ hội này, làm một việc cuối cùng cho con gái. Lúc Diệp Thái Vi bất ngờ nhận được một suất đi, anh ta lại tìm mọi cách để Diệp Thái Vi chủ động từ bỏ, rồi nói khéo với phía nhà trường để giành suất đó cho Phùng Viện. Đến khi mọi chuyện lắng lại như đã phủ bụi, vì lương tâm cắn rứt, anh ta mới giải thích rõ với Diệp Thái Vi.

Diệp Thái Vi vẫn nhớ ngày họ đi, cô trốn dưới gốc sung trong khu biệt thự ở Đông Sơn khóc một trận, bị Từ Trạm bắt gặp thì vô cùng xấu hổ.

Chỉ có điều, Từ Trạm vẫn tưởng cô khóc vì tình yêu không thành với Tô Gia Dương, nhưng cô biết, cô khóc là vì khó chịu. Khó chịu khi cô thật sự coi Tô Gia Dương là bạn, anh ta nói gì cô nghe nấy, nhưng Tô Gia Dương không hề chân thành như cô. Nếu anh ta cũng coi cô là bạn, thì ngay từ đầu đã phải nói cho Diệp Thái Vi để cô giúp anh ta, cô sẽ thoải mái cho anh ta kết quả mà anh ta muốn.

Nhưng anh ta không nói gì. Vì không tin tưởng.

Anh ta đợi khi mọi chuyện đã lắng lại mới giải thích với cô, áy náy xin lỗi, khiến nhiệt huyết của Diệp Thái Vi nguội lạnh trong nháy mắt.

Thì ra, tình bạn mà mình quý trọng, trong mắt Tô Gia Dương lại chỉ là một sự tiếp cận, là sự nhẫn nhịn khi yêu mà không được hồi đáp.

Thì ra, thứ cô tự cho là nghĩa cao tựa trời, lại chỉ là sự ngu ngốc khi đã để phí tâm huyết của bố, đập nát hy vọng cuối cùng của ông.

Lúc còn trẻ người non dạ, Diệp Thái Vi vẫn tin chắc “vì bạn bè quá cũng không tốt”, thật châm chọc.

“Nghĩ cái gì đấy? Cả tối không tập trung gì hết.” Từ Trạm khẽ đẩy Diệp Thái Vi.

Diệp Thái Vi hơi giật mình, nâng cốc nhấp một ngụm như để giấu đi nỗi buồn vô cớ, rồi mới nhỏ giọng nói: “Đang nghĩ lại ân oán giữa em với Tô Gia Dương.”

“Ăn no dửng mỡ hay là đói không có gì làm?” Từ Trạm trừng mắt nhìn cô, “Bây giờ đang là giờ làm của em, em nghĩ là anh bỏ tiền ra cho em ngồi mơ màng à?”

Diệp Thái Vi cười hì hì: “Ai bảo anh tự dưng lại nhắc đến cậu ta? Đại não của người tìm đường về rất thần kỳ đấy biết không?”

“Đại não của người tìm đường về rồi lấy đi thứ thần kỳ nhất của em mới đúng nhỉ?” Từ Trạm tức giận vỗ nhẹ đầu cô, trong lòng lại thầm nghĩ — Tình thế nguy cấp, không trói cô ấy bên cạnh không được.

Hơn nữa, phải thật nhanh!
Bình Luận (0)
Comment