*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Này tỉnh mộng lại đi, không được phép nuôi hy vọng biết không? Cậu chỉ là 1 kỹ nam toàn thân dơ bẩn được Lâm mua về để dùng như dụng cụ phát tiết mà thôi! Đứa con cũng sẽ không tồn tại được lâu nữa rồi, chỉ mong rằng sau khi chết cậu sẽ được mai táng ở quê nhà cạnh mộ mẹ của cậu."
Hôm nay là sinh nhật của hắn, cậu đã rất vất vả đi làm thêm kiếm tiền để chuẩn bị quà cho ngày này, nhưng mà hiện tại của đang ở bệnh viện nên đành phải xin nữ y tá ra ngoài giúp cậu mua món quà đó. Nếu đứng ở phía Lâm mà nói thì món quà đó không đáng là gì cả nó rất bé nhỏ, nhưng với cậu là cả một đại lễ một khối gia tài lớn mà vất vả nhiều năm mới có được.
- Lâm này, hôm nay là sinh nhật của anh, anh có thể nhận nó không?
Hắn dường như không còn như hôm trước nữa, thật lạnh lùng. Lạnh lùng nhếch môi, lạnh lùng nhận quà, lạnh lùng xé nát giấy gói quà rồi lại lạnh lùng vứt món quà đó vào xịt rác. "Quà của một thằng kỉ nam như cậu tôi nhận cũng chỉ bẩn tay" thật tàn nhẫn quá! Tâm cậu bỗng nhói đau, khó thở đến dữ dội, có lẽ bây giờ cậu nên khóc òa 1 trận thật lớn? Không, hắn sẽ không vui đâu hắn không thích nhìn cậu không chút nào cả! Cậu đã chọn cách cười? Trên môi người con trai yếu ớt kia lại cư nhiên nở 1 nụ cười như vậy?
- Em quên mất, xin lỗi Minh em chỉ là muốn tặng cho anh 1 món quà. Em sẽ không không dám nữa.
Đợi hắn ra ngoài, cậu ngồi thẩn thơ 1 chút rồi cố gắng mang cái chân đã tàn phế kia xít đến 1 chút để lượm lại món quà trong sọt rác bên dưới. "Aaa té rồi thật vô dụng, chỉ có chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không thể làm được" cậu mệt mỏi quá rồi, cậu nằm yên ở trên sàn nhà mặc kệ cho máu ở dưới hạ thân cứ liên tục chảy ra. "Mất rồi, bây giờ mình mệt quá! Không còn sức để kêu cứu nữa, có thể nằm đây nghỉ ngơi 1 chút không? Chỉ 1 chút thôi, Minh à em sẽ không lười biếng đâu nhưng mà em buồn ngủ quá, cho em ngủ 1 chút nhé?"
Cậu từ từ nhắm mắt lại rơi vào trận bất tỉnh, bốn bề đều là máu? Ai đó làm ơn giúp cậu cứ như vậy cậu sẽ chết mất, bệnh của cậu vốn dĩ cơ thể cũng không thể tự cung cấp máu nhưng máu của cậu lại thuộc hàng máu hiếm. Hắn không biết gì hết, hắn không hề biết cậu đã hi sinh cho hắn cái gì, đã chịu đựng vì hắn cái gì. Suốt ngày chỉ biết dùng cậu để phát tiết, thú tiêu khiển, một bao cát để tàn nhẫn đánh đập áp bức! Đời này của cậu sống quá khổ sở rồi.
Xin lỗi đã ra chap mới quá muộn
Các bạn đừng quên tui nha