Vương Húc Chi ngồi trên giường xoa mặt mình, trong ánh mắt nhìn Trình Nguyệt Minh toàn là phẫn nộ.
Đau quá đi… Trình Nguyệt Minh quá gầy, khớp xương nhô cả ra, ai da, vừa nhức vừa tê.
“Khụ.” Trình Nguyệt Minh hắng giọng, hơi ngại ngùng, hắn liếc mắt nhìn đi chỗ khác, nói: “Kì thực, cậu đau tôi cũng đau.”
Vương Húc Chi lập tức thấy buồn nôn, cậu sợ hãi nhìn Trình Nguyệt Minh, còn đưa tay ôm ngực mình.
“Nghĩ vớ vẩn gì đấy? Chưa từng nghe nói lực tác động lẫn nhau sao? Tay bố mày đau.”
‘Sớm muộn gì mày cũng bị bố đập bẹp.’ Gân xanh trên đầu Vương Húc Chi phình tướng lên, thầm hạ quyết tâm.
“Phải rồi, bố cậu và bố tôi đều đến đây rồi.” Trình Nguyệt Minh xoa tay, bưng một cốc nước nóng từ bàn lên đưa cho Vương Húc Chi.
Vương Húc Chi nhận lấy, nhìn mặt nước nghi ngút khói, thế nào cũng không đưa miệng hớp được, “Ồ.”