Một người có thể im lặng bao lâu?
Hôm nay Vương Húc Chi coi như thấy rồi, cái tên Trình Nguyệt Minh này giận thật rồi, nguyên cả ngày trừ lúc trả lời câu hỏi của cô giáo ra thì chẳng hề nói lấy một câu.
Mặc dù trước đây Trình Nguyệt Minh bảo nghỉ chơi với cậu, nhưng hắn vẫn thường xuyên gợi chuyện nói với cậu, dù là vặc nhau cũng coi như trao đổi, nhưng lần này chẳng thèm nói lấy một câu nữa.
Khó chịu, cực kì khó chịu!
“Vương Húc Chi, ra ngoài chơi chút đi!” Lý Kỳ Vũ tới tìm Vương Húc Chi, một cánh tay đè thẳng lên bả vai cậu, khiến người cậu gập xuống tí thì gãy luôn cả eo.
Vương Húc Chi mất kiên nhẫn ra mặt, cậu biết Lý Kỳ Vũ lại định bắt cậu canh cửa, để mình giải quyết cơn thèm thuốc trong an toàn.
“Không!”
“ĐI không?”
“Mày tự đi đi!”
Lý Kỳ Vũ bị phật ý, lập tức trở mặt, gã liếm môi, hung tợn nói: “Mày đợi đấy.”