Vương Húc Chi liếm kem que, trong miệng ngọt lịm, cậu ngẩng đầu nhìn trời, ngồi bên cạnh là Trình Nguyệt Minh, cảm thấy hơi kì quái.
Cậu ngồi xong, rút kem que ra khỏi miệng, liếm một cái, rồi lại nhìn Trình Nguyệt Minh, người ta một tay cầm sách ôn bài, dường như không cảm thấy lạnh, há miệng cắn kem que.
Vương Húc Chi kêu “Hửm?” một tiếng.
“Sao thế?” Trình Nguyệt Minh keo kiệt liếc nhìn cậu một cái, sau đó lại chuyển sự chú ý đến cuốn sách.
“Đây không phải cách chính xác để ăn kem que!” Vương Húc Chi trỏ vào que kem đã bị Trình Nguyệt Minh cắn tan tành, nhìn cực đáng thương.
Trình Nguyệt Minh cắn thêm miếng nữa, hỏi: “Cách chính xác là gì?”
Vương Húc Chi nghiêm túc ra mặt, cậu ngậm lấy que kem, mút từ trên xuống dưới, rồi rút ra ngoài đánh “Pặc!”.
“Đây mới là cách chính xác!”
Trình Nguyệt Minh: “…” Tâm trạng càng thêm phức tạp.