Lần tiếp theo gặp nhau là sáng thứ hai.
Sự thay đổi của đối phương thực sự quá rõ ràng, ì trệ như Vương Húc Chi cũng không thể không phát hiện ra có gì không đúng lắm.
Hết tiết, Vương Húc Chi ngoảnh đầu lại vỗ bàn, “Anh hai à… đừng nhìn chằm chằm tôi nữa… không thoải mái.”
Trình Nguyệt Minh nhướn một bên lông mày, cả khuôn mặt bừng đỏ, “Đâu có đâu.”
Vương Húc Chi ngoáy tai, lau sạch tay rồi mới nắm chặt tay Trình Nguyệt Minh, “Cậu xem tôi này, vừa nghèo vừa ngu, không có gì cho cậu đâu!”
“Thế nhưng…” Trình Nguyệt Minh chưa nói dứt câu, Vương Húc Chi đã làm mặt chính trực dạt dào mà nói: “Dù cho cậu có ngắm tôi nữa, thì tiền đi đường hôm qua, cả tiền ăn uống gì đó, tôi cũng chẳng có lấy một cắc…”
Trình Nguyệt Minh: “…” Hắn sững lại một lúc, đến lúc sắp vào tiết, mới dùng tay chọc cậu, nói: “Vậy cậu định trả tiền thế nào? Bồi thường bằng sức lao động à?”
Vương Húc Chi hụt hơi, lầu bầu một câu, “Không phải cậu nói cậu bao sao…” Sau đó lại khoát tay, “Được rồi được rồi! Đại trượng phu không bao giờ thèm lợi dụng người khác, tôi đảm nhiệm sức lao động của cậu suốt một tuần để bồi thường được chưa!”