“Lý Kỳ Vũ, mày thế là có ý gì?” Ánh mắt của Vương Húc Chi không ngừng di chuyển tới lui giữa hai người.
Có điều mờ ám!
Lý Kỳ Vũ trỏ vào vết bầm trên mặt mình mà nói: “Vết thương trên mặt tao là do bị đám người đó đánh.”
“Hả, thế là sao?” Vương Húc Chi nhớ lại, trong lòng thầm chửi: Đáng đời! Lêu lêu lêu!
“Họ nói cho tao biết, Trình Nguyệt Minh là một người không thể động vào được, bởi vậy nhất định cậu ta rất mạnh.” Lý Kỳ Vũ hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trình Nguyệt Minh, nói tiếp: “Hãy để tôi trở thành đàn em của cậu đi!”
“Không cần.” Trình Nguyệt Minh nhìn Vương Húc Chi hỏi: “Dọn đồ xong chưa?”
“Hả? Xong ngay đây.” Vương Húc Chi bị hai chữ “rất mạnh” đó đập cho ngu người, tuỳ tiện nhét vài quyển sách vào cặp, cắp mông chạy theo Trình Nguyệt Minh.