Bị đánh đã lâu, thân thể của Vương Húc Chi đã quen rồi, cậu bất giác né người tránh, hoàn toàn không phải suy nghĩ gì, tựa như đang tìm chủ đề nói chuyện, chẳng hiểu sao lại buột miệng hỏi cái câu mà mình đã chôn sâu trong lòng, “Này, cái cuốn sách đó là sao hả?”
“Sách gì cơ?” Trình Nguyệt Minh hỏi.
Vương Húc Chi lấm la lấm lét nhìn xung quanh, chẳng có ai cả.
Cậu nắm chặt hai tay, đập vào nhau như hai cái mỏ gà.
“Moaz moaz moaz~” Vương Húc Chi chu môi, mặt đầy quyến rũ.
Trình Nguyệt Minh lập tức vỡ lẽ, cả khuôn mặt bừng đỏ, “Không, đấy không phải tôi viết đâu, tôi chỉ tịch thu của người khác thôi.”
“Ồ~ Thế nhưng trong đó còn mấy cái bình luận, tôi còn nhớ rất rõ, nét chữ đó giống y hệt cậu viết á~” Vương Húc Chi quái gở nói, tim đập thình thịch như trống nổi, ánh mắt vẫn luôn đậu trên môi Trình Nguyệt Minh.
Sau đó, cặp môi ấy, bay tới…